Chap 8: Nhân viên mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Chaewon dặm lại ít phấn trên mặt, tô thêm ít son mặc dù môi đã rất đỏ, nhìn qua nhìn lại thì bắt gặp Jungkook chăm chú ngồi làm việc, không chỉ cậu mà tất cả mọi người trong phòng đều năng nổ làm việc, ngoại trừ cô ta. Lấy vội tờ giấy ghi chú vài thứ, Lee Chaewon đi khắp phòng hỏi xem có ai muốn uống gì hay không, ghi xong liền mang tờ giấy đặt lên bàn cậu.

"Cô có ý gì?"

"Đi mua nước cho mọi người trong phòng đi."

"Tại sao tôi phải mua chứ?"

"Đây là quy tắc của người mới vào, chẳng lẽ cậu muốn mọi người mua cho cậu."

Dù bất mãn nhưng cậu vẫn cầm lấy tờ giấy, vừa bước ra khỏi phòng vừa đọc lại mấy loại nước uống được yêu cầu, ai ai cũng có chỉ riêng hội bạn của cậu là không, thì ra phòng kế hoạch này cũng chia bè phái để chơi cùng nhau. Cô ta không mua thì để Jeon Jungkook này mua, cậu không thiếu tiền.

"Mọi người muốn uống gì không, mình sẽ mua cho mọi người?"

Ahn Jisung đang ôm xấp tài liệu vội chạy đến với đôi mắt sáng rực, miệng cười toe toét thích thú. Cái cậu này lúc nào cũng toát ra năng lượng tích cực như vậy, gặp chuyện gì cũng cười, càng khó khăn lại càng cười tươi. Đáng yêu chết đi được, có khi còn đáng yêu hơn cả cậu, vậy nên cả nhóm ai cũng chăm sóc Ahn Jisung như em bé vậy.

"Như vậy tốn kém lắm, bọn mình bị bỏ quên riết cũng quen rồi, không uống cũng chẳng sao."

"Đó là lúc trước, giờ có mình ở đây rồi, mình sẽ bảo vệ mọi người, những người xấu xa đó cứ mặc kệ họ đi."

Thú thật thì trước giờ chưa từng có ai ra mặt bảo vệ bọn họ như cậu, vì Lee Chaewon là trưởng phòng nên không ai muốn đối đầu với cô ta, yên bình làm việc qua ngày là tốt lắm rồi.

Vì quán nước gần công ty nên cậu đi bộ đến đấy cho tiện, đúng là muốn kiếm chuyện với nhau mà, mỗi người uống một loại nước của một quán thì biết khi nào mới mua xong, cậu chỉ có thể chạy đi mua chứ chẳng làm được gì. Bóng dáng cao ráo lướt đi giữa cái nắng chói chang, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tay xách theo không biết bao nhiêu ly nước.

Đến quán nước cuối cùng, sự chú ý của cậu va phải mấy cái bánh xinh xinh trong tủ, chắc mọi người sẽ thích lắm, vậy là cậu lấy thêm vài cái bánh cho mọi người cùng ăn. Mua xong liền chạy một mạch không kịp thở về công ty.

Lee Chaewon nhận lấy ly nước bản thân đã yêu cầu, vừa uống một ngụm liền nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, đẩy ngược ly nước về phía cậu, hai cô gái thường đi cùng cô ta cũng làm hành động tương tự.

"Tôi đã nói là ít ngọt nhiều đá rồi mà."

"Của tôi chua nhiều nhưng sao cái này ngọt gắt cả cổ vậy hả?"

"Còn cái này là món gì đây, nhạt như vậy thà tôi uống nước lọc còn ngon hơn."

Cậu quay sang lườm ba người kia, lôi tờ giấy khi nãy ra trước mặt bọn họ, chậm rãi đọc lại từng món được yêu cầu, rõ ràng là ghi như vậy giờ lại ăn nói lật lọng. Ba cô gái kia nghe tới đây sượng ra mặt, bắt gặp ánh mắt của mấy nhân viên khác đang nhìn mình bèn thẹn quá hoá giận.

Jungkook quay lưng bước về bàn làm việc, trên tay là mấy ly nước của hội bạn thân, cậu đặt lên bàn để mọi người tự chia nhau, còn mình ngã lưng ra ghế, bộ dạng vô cùng uể oải. Ahn Jisung phát nước cho mọi người, cầm tờ giấy trên tay, nó vừa đọc vừa mang nước đến tận bàn cho từng người một.

"Trà sữa của Yoona, Jia và Minjun, Minjun à, tháng này cậu vừa lên bốn ký mà vẫn uống trà sữa nữa sao. Cà phê không đường của Soojin, ít ra cậu phải thêm ít đường để nó ngọt ngào thêm chút chứ. Cuối cùng là sữa dâu của mình."

"Nói bọn họ, cậu còn trẻ con hơn nữa đó."

"Sao cậu lại nói vậy hả Kookie, sữa dâu cũng rất trưởng thành mà, trẻ con cái gì chứ."

"Tôi thua cậu luôn đó."

Sáu người vui vẻ trò chuyện cùng nhau, Jungkook chợt nhớ ra bánh mình mua khi nãy, Ahn Jisung hớn hở ăn bánh, kem trên bánh dính đầy miệng mà không hay, Min Soojin ngồi một bên không nhịn được bèn bóp mặt nó quay sang nhìn mình, rút khăn giấy lau sạch vết bẩn trên miệng, cứ để người ta phải chăm sóc như con nít vậy đấy.

Trong lúc bọn họ trò chuyện, cậu chỉ ngồi một bên lắng nghe, thỉnh thoảng cong môi khi nghe mấy câu chuyện thiếu logic mà Shin Minjun kể.

Kim Taehyung vô tình ngang qua, hé cửa nhìn vào thì thấy cậu đang cười rất tươi, hai má đỏ cả lên, không biết chuyện gì mà buồn cười đến vậy. Khoảnh khắc đó không hiểu sao hắn lại vô thức mỉm cười, nhận thấy chuyện này có vẻ không đúng vội quay người bỏ đi.

Vì để trả thù chuyện khi sáng, Lee Chaewon giao cho cậu rất nhiều công việc, nào là mang hồ sơ cho cấp trên ký tên, đổ mấy thùng rác đầy giấy, đến cả việc xứ lý giấy cũng để cậu làm. Trò trẻ con này không khiến cậu tức giận, tức giận khác nào để bọn họ đạt được mục đích. Yoo Yoona nhân lúc cô ta không chú ý liền đi đến giúp cậu bỏ giấy vào máy hủy giấy một tay, nhiều như này làm đến bao giờ mới hết.

"Cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi làm được mà."

"Không sao đâu, mình cũng đang rảnh nên muốn giúp cậu."

Đúng là một cô gái tốt bụng, chẳng trách thư ký Woo yêu thích tới vậy. Nhắc đến thư ký Woo cậu mới nhớ, cơ hội tốt như này phải tranh thủ thăm dò ý tứ của Yoo Yoona mới được.

"Yoona nè, cậu thấy thư ký Woo là người thế nào?"

"Thư ký Woo? Ừm...anh ấy không phải là người quá đẹp trai, nhưng lại rất tốt bụng, hiền lành và vui tính."

"Vậy cậu có thích anh ấy không?"

"Gì chứ...tự...tự nhiên lại hỏi mình, mình không biết đâu, cậu kỳ cục quá đi."

Yoo Yoona đánh nhẹ vào vai cậu, mặt đỏ ửng lên, ấp úng mấy câu rồi bỏ đi một nước. Với kinh nghiệm của một người từng trải, cậu khẳng định cô cũng có ý với thư ký Woo, nếu vậy thì chuyện mai mối dễ dàng hơn rồi, cứ để đó, Jeon Jungkook sẽ giúp đỡ hai người.

Chiều đó lúc tan làm cậu ghé nhà thăm ba mẹ, đã lâu rồi không thăm hai người họ, ngày nào cũng làm việc bù đầu thì lấy đâu ra thời gian, ngay cả mua thức ăn về nấu còn không có thời gian nữa là, hơn một tuần nay cậu chỉ ăn mỗi mì gói.

Ông Jeon biết con trai về nhà nhưng vẫn tỏ ra bình thản, tay nâng tách trà hớp một hơi, mắt dán vào TV xem tin tức, không cần nhìn ông cũng biết con trai cưng đang bĩu môi giận dỗi. Bà Jeon xoay người cậu mấy vòng, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới lên trên, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.

"Con trai của mẹ gầy đi rồi này, ra ngoài sống một cái là lại bỏ ăn phải không?"

"Vì con bận quá mà."

"Bận gì mà bận chứ, hay là để mẹ nói dì giúp việc mỗi ngày nấu vài món mang qua cho con nhé."

Ông Jeon nghe thấy vậy liền góp lời vào.

"Nó là con trai, tự biết bản thân cần gì, bà cho nó tự lập đi."

"Cái ông này, con trai vàng bạc của tôi mà có chuyện gì tôi tính sổ với ông."

Trong lúc ba mẹ mình còn đang bận chí choé với nhau thì cậu đã ngã lưng ra sofa ngủ từ lúc nào. Ông Jeon đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu với vợ mình, ông còn ghé vào tai bà Jeon bảo bà mang chăn xuống đắp cho cậu, ngoài mặt thì tỏ ra không quan tâm nhưng thật ra ông thương con trai của mình hơn bất cứ ai. Jungkook là bảo bối nhỏ của ông, từ bé đã được nâng niu trong lòng bàn tay, để cậu ra ngoài khổ cực ông cũng chẳng sung sướng gì.






End chap 8

Theo mọi người fic này sẽ có mấy couple 🤔







mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net