Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook ôm lấy đôi chân mình với nhiều vệt bầm tím, mệt mỏi tựa đầu thở một hơi não nề. Nơi khóe mắt sưng vù vẫn còn chưa khô hẳn.

- Anh Jungkook ơi...

Một giọng con trẻ vang lên sau khe cửa khiến Jungkook giật mình xoay người nhìn theo hướng mà âm thanh phát ra

- Junghan? Sao em lại ở đây?

Đứa trẻ Junghan kia trạc tầm 9 - 10 tuổi, nhóc con rón rén bước vào rồi khẽ khàng đóng cửa sau đó trèo lên ngồi bên cạnh cậu.

- Anh ơi, anh có làm sao không ạ? Ba đánh anh có đau lắm không ạ?

- Không đâu

Jungkook xoa xoa đầu em trai

- Anh không sao

- Hức... hức, anh nói dối, chảy máu rồi đây này.

Đứa trẻ xót xa nhìn anh rồi bật khóc nức nở. Dẫu phải sống trong một gia đình chẳng hề trọn vẹn, Jungkook vẫn luôn cảm thấy biết ơn khi đứa em trai cùng cha khác mẹ này vẫn luôn yêu thương mình qua những điều vụn vặt nhất.

Sau khi mẹ Jungkook bỏ cậu mà đi năm thiếu niên chỉ mới lên 12 tuổi, Jeon Gawon dần trở nên bê tha và chán đời hơn hẳn. Mẹ mất tròn một năm, Jeon Jungkook lực bất tòng tâm giương mắt nhìn cha đưa người đàn bà khác về thay thế vị trí của mẹ. Năm thiếu niên 15 tròn tuổi, Jeon Junghan ra đời, Jeon Jungkook dù không muốn cũng phải thừa nhận mình có thêm một đứa em trai không cùng gen mẹ.

Jeon Junghan từ nhỏ đến lớn luôn đối xử với anh trai hết mực tôn trọng. Nhóc con thương anh lắm, một phần vì thấy Jungkook luôn bị cha mình hất hủi, phần còn lại vì thằng bé cũng chẳng được cha mẹ yêu thương nhiều là bao. Junghan hiểu anh trai mình tổn thương nhiều đến mức nào vì chính thằng bé cũng như thế...

Jungkook thường nghĩ rằng Junghan là chút ánh sáng le lói mà mẹ gửi đến để xoa dịu vết thương lòng của cậu. Mỗi khi nghe hai tiếng " anh trai " phát ra với âm giọng trong trẻo, Jeon Jungkook lại hiếm hoi cảm nhận được tình yêu chứa đựng trong lời nói mường tượng như thế nào.

- Em về phòng mau đi, để mẹ em phát hiện thì cả hai đều sẽ bị mắng chung luôn đấy.

- Không sợ

Junghan lắc đầu, đâu tay áo chùi chùi nước mắt

- Em sợ anh buồn rồi khóc một mình hơn. Jungkookie đừng khóc nha, anh gần đây mới cười được một chút nên không được khóc nữa đâu.

- Ngoan

Jungkook xoa xoa mái đầu nhỏ

- Anh không khóc nữa đâu

" Anh không khóc nữa đâu, đau đớn bấy lâu giờ cũng thành quen rồi... "

Nhóc Junghan chạm nhẹ lên vết rách nơi khóe môi anh trai, thấy anh theo bản năng rụt người vì đau liền lật đật chạy đi tìm hộp y tế. Thằng bé vụng về chạm bông gòn lên từng vết thương hở, môi nhỏ chu chu lên thủ thì với anh

- Sao ba lại đánh anh nữa vậy ạ? Anh đã làm gì hư ạ?

- Chắc là vậy đó, ba đánh anh vì anh yêu đương với một anh trai khác...

- Anh trai khác ấy ạ?

- Ừ, đúng thế...

Jungkook e dè nhìn em

- Là một người cũng là con trai giống như anh, Junghan có thấy ghê tởm không?

- Hmm...

Jeon Junghan miết miết tay xuống cằm tỏ vẻ suy nghĩ

- Anh Jungkookie có thương anh kia không ạ? Với cả anh ấy có giành mất sữa chuối của Jungkookie không?

- Không đâu, anh ấy không giành mà ngày nào cũng cho anh uống sữa chuối luôn cơ. Tên anh ấy là Taehyung, anh thương Taehyungie nhiều lắm...

- Vậy thì em đồng ý nha, vì Jungkookie thương anh Tê Tê gì đấy nên là Junghan cũng sẽ thương ảnh luôn!

Jungkook nghe em nói thế liền bật cười

- Không phải Tê Tê, là Taehyung cơ!

- Dạ. Taehyung, em nhớ rồi!

- Nhưng mà... ba không cho anh được thương anh Taehyung nữa...

- Tại sao vậy ạ?

Jungkook khựng lại một chút vì chẳng biết phải trả lời như thế nào. Bản thân cậu cũng chẳng hiểu vì sao ba mình luôn ác cảm mạnh mẽ đến vậy nữa, hay ông ấy ghét đến mức không đành tâm nhìn cậu được sống hạnh phúc?...

- Chắc là vì ba không thương anh...

Nhóc con thấy mi mắt anh trĩu xuống liền nhích tới vỗ vỗ vào lưng

- Jungkookie đừng lo, có Junghan thương Jungkookie nè. Sau này em sẽ học giỏi rồi giàu ơi là giàu luôn, lúc đó Junghan sẽ bảo vệ cho anh nha!

- Ừ, anh hai cảm ơn nhé!

Jungkook cười rồi ôm đứa trẻ vào lòng mình. Nhóc con này vẫn là người làm cậu ấm lòng nhất, là người cho cậu biết ấm áp tình thân là xúc cảm thế nào.

Bất chợt nhóc con trong lòng cậu giật thót rồi run lên nhè nhẹ. Jungkook khó hiểu ngước mắt lên thì thấy bà Dami đã mở cửa đứng đấy từ bao giờ, ngay lập tức vội vàng đem Junghan từ trong lòng chuyển sang nấp sau lưng che chở

- Là con gọi thằng bé qua đây, dì đừng có đánh nó!

- Junghan, qua đây!

Dì ta không nhìn lấy cậu

- Không được, đừng đánh thằng bé nữa. Nó còn nhỏ lắm, mấy người ác vừa phải thôi.

- Ranh con, tao đã nói sẽ đánh nó đâu?

- Vậy dì mang nó về làm gì?

- Mày không để nó đi ngủ hả? Hay mày muốn ngày mai nó nghỉ học?

- Nhưng mà...

Chợt Junghan nắm lấy cánh tay cậu lay khẽ

- Chắc mẹ sẽ không đánh đâu, anh đừng cãi mẹ nữa kẻo lại bị đòn đó. Người anh Jungkookie chảy máu nhiều quá rồi.

Nói rồi thằng bé dán vào vết thương đang rỉ máu trên tay Jungkook một cái băng gạc có in hình siêu nhân. Sau khi hoàn thành còn thỏa mãn mỉm cười

- Siêu nhân mạnh mẽ sẽ bảo vệ Jungkookie nè, em cũng là siêu nhân đó nên anh đừng lo nha. Anh hai ngủ ngon ạ!

Junghan tụt xuống chạy khỏi phòng. Mặc dù vẻ mặt bà Dami không có vẻ gì là sắp nổi giận nhưng Jungkook vẫn không an tâm khi thằng bé rời đi quá sớm. Cậu sớm người mẹ vô tâm này lại thêm một lần hủy hoại tuổi thơ của đứa nhóc tội nghiệp ấy.

- Tao không có đánh nó đâu, mày đừng có nhìn tao với con mắt như thế!

- Thằng cha mày ngủ rồi, tranh thủ trốn đi đi.

- Sao ạ?

Jungkook bất ngờ hỏi lại nhưng bà ta lại lơ đi

- Mày ngu vừa thôi, biết trước hậu quả rồi vẫn lì lợm mò đầu về đây. Sau này ông ta có nổi điên thì liệu đường mà trốn cho kĩ!

Nói rồi bà Dami rời đi. Jungkook mãi một lúc sau vẫn thẫn thờ ngồi mãi trên giường. Tình cảnh này có chút... lạ lẫm đi?




Hôm sau Jeon Jungkook bất ngờ đưa đơn xin nghỉ phép dù mới hôm qua vẫn còn rất khỏe mạnh khiến Kim Taehyung đứng ngồi không yên. Hắn không quen với việc thiếu vắng hình bóng Jungkook ở bên cạnh, nhiều hơn hết là sợ em nhỏ đau ốm không có người chăm sóc thuốc men. Sau nửa ngày thấp thỏm và trút hết mọi bực tức lên người các nhân viên, hắn cuối cùng cũng không chịu nỗi mà lái xe đến tận nhà người yêu mặc kệ em đã hết mực ngăn cản không cho hắn đến.



- Jungkook, mở cửa cho anh!

- Taehyung?

Jungkook nhìn anh qua camera ngoài cửa

- Anh đây, mau mở cửa cho anh nào

- Không được, anh mau về đi. Em đã bảo không cần sang rồi mà

- Anh không tin, mở cửa cho anh đi mà. Anh nhớ Jungkookie lắm!

- Không được đâu

Giọng Jungkook mang theo nỗi sợ hãi lẫn van nài

- Mau về đi Kim Taehyung, em không gặp anh được đâu

- Tại sao chứ?

Kim Taehyung cách một lớp cửa nôn nóng muốn được vào gặp người yêu nhưng lại không thể

- Em... em bị cảm, nếu vào sẽ lây cho anh đó

- Sao giọng lại đột nhiên run như vậy? Em nói dối đúng không?

- Em... không...

Jungkook thực sự chột dạ nhưng dù thế nào cũng nhất quyết không để hắn thấy bộ dạng của mình lúc này.

Tiếng gõ cửa ngày một to hơn, Kim Taehyung bên ngoài sốt sắng không yên

- Mở cửa ra cho anh!

- Không, anh về đi

- Jungkook, mở cửa ra ngay!

- EM KHÔNG MUỐN, ĐÃ BẢO LÀ VỀ ĐI!

Jungkook bất lực hét toáng lên khiến Kim Taehyung bên ngoài cửa phải giật mình vì âm thanh tăng đột ngột. Hắn cảm thấy tổn thương, rõ ràng bản thân chỉ muốn chăm sóc cho em thôi cơ mà?

- Em thái độ kiểu gì đấy? Anh chỉ muốn vào để chăm sóc em thôi tại sao em lại lớn tiếng với anh?

- Tôi đã bảo là không cần tới rồi! Anh rốt cuộc có chịu để lời tôi nói vào tai hay không?

- Jeon Jungkook!!! Em rốt cuộc đang giấu tôi cái gì mà phải làm tới mức này?

- Tôi đã bảo là anh không cần tới! Tại sao anh không tôn trọng lời nói của tôi dù chỉ là một chút vậy?

- Nhưng tôi quan tâm người yêu thì có gì là sai?

- ...

- Đi về đi, tôi không cần anh quan tâm.

- Em nói cái gì đấy? JEON JUNGKOOK!!!

Nắm tay Kim Taehyung dần siết chặt lại

- Tôi nói là không cần anh quan tâm! Đi về ngay!

- Em... Chết tiệt!

Hắn nổi giận vứt hết trái cây lăn lóc ra sàn, bản thân không thể kiềm chế mà buông lời cay nghiệt

- Được, tôi không quan tâm nữa. Dù em có chết cũng chẳng liên quan đến tôi!

Sau khi tiếng bước chân đầy phẫn nộ của Taehyung dần biến mất, Jungkook trượt dài xuống sàn để bản thân vô lực tựa vào cửa. Khóe mắt cay hoen kiếm nén không để những giọt nóng hổi trào ra nức nở. Lỗi là ở cậu, cậu biết, nhưng tại sao trái tim lại đau đớn như thắt đi thế này chỉ bằng một câu nói của hắn?

Dù thế nào đi nữa cũng không thể xuất hiện trước mặt Kim Taehyung với bộ dạng thương tích đầy mình thế này được, tuyệt đối không thể!

Kim Taehyung tức đến phát điên khi em nhỏ tức giận với hắn bằng một lý do rất không xứng đáng. Hắn cứ quanh quẩn ở khu công viên gần căn hộ mãi không biết phải làm sao. Trở lại và xin lỗi Jungkook thì không thể, dù sao hắn cũng không thể chấp nhận việc Jungkook mắng hắn chỉ vì hắn lo lắng cho cậu, quay về nhà thì lại càng không. Dẫu sao Jungkook cũng đang bị ốm, hắn dù giận nhưng vẫn lo lắng vô cùng. Chợt một suy nghĩ thoáng chốc vụt qua khiến Kim Taehyung sợ hãi đến run bần bật, lẽ nào...




💜

Lẽ nào????

Lượt đọc nó tụt tới mức làm t hoang mang luôn ấy :((( bộ mấy bà tính bỏ rơi tui cho tới lúc hết ngược thật sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net