Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Giám đốc, 8 giờ 30 có cuộc họp cổ đông, 10 giờ gặp mặt đối tác, 3 giờ ...

Taehyung gật đầu, đè bút kí lên hợp đồng, đưa cho thư kí.

Hắn rũ mi, khép lại đôi mắt nâu trầm ẩn chứa mệt mỏi.

Mấy ngày qua, hắn có một giấc mơ kì lạ.

Giấc mơ về hình bóng của một cậu trai.

Hắn cố gắng mường tượng ra khuôn mặt ấy, nhưng chỉ còn đường nét mờ ảo không rõ ràng, tựa như kí ức nhạt nhòa phủ sương.

Hắn không rõ những xao động trong lòng mỗi khi nghĩ về dáng hình quen thuộc đó là biểu thị cho cái gì, nhưng hắn để tâm.

Cậu là ai?

Có điện thoại gọi tới, Taehyung nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, nét mặt thoáng dịu lại.

- Tối nay mình gặp nhau được không?

Giọng người bên kia vô cùng dễ nghe, còn có chút dịu dàng.

- Được, chiều anh đón em.

- Nghe bác gái nói anh phải tới đảo Gusae, bao lâu anh mới về?

- Nhanh thôi.

Sarah còn dặn dò hắn vài câu rồi mới cúp máy.

Cô quả thật là người con gái tốt, lúc nào cũng nhắc nhở hắn về sức khỏe, thi thoảng còn tới tận công ty mang thức ăn cho hắn, thậm chí là vitamin.

Hôn ước định sẵn từ nhỏ Taehyung không phản đối, một phần cũng vì đối tượng là Han Sarah.

-----

Jungkook lơ đãng nhìn quyển lịch trên bàn.

Vậy mà đã gần hai tháng rồi.

Hòn đảo này, thật sự rất yên bình, đến nỗi làm cậu quên đi guồng quay của cuộc sống.

Hằng ngày, cậu kiểm tra điều trị cho người dân quanh vùng, cả quân nhân ở đây.

Mạng đã được phục hồi, nên liên lạc với mọi người không phải chuyện quá khó khăn.

Vài ngày trước, Jimin cùng cậu nói chuyện một chút, cảm giác y có điều muốn nói nhưng rốt cục lại lảng sang thứ khác, cậu cũng không để ý.

Chính cậu cũng muốn hỏi Jimin, vẫn là không đủ can đảm để nhắc đến.

Anh ấy đã kết hôn chưa ?

Dù ở nơi nào, cách xa một vùng biển, tâm trí vẫn luôn đặt ở chỗ người, không có cách nào dời đi.

Vì sao em lại yêu anh nhiều đến thế?

Kể cả khi anh đã thuộc về người khác, cũng không dứt được tình tự đã bén rễ trong lòng.

Xiềng xích bó buộc một đời một kiếp chỉ có thể yêu người.

Chỉ yêu một người, một mình người thôi.

Tại sao lại đau đớn đến vậy?

Có duyên trùng phùng, lại không có phận bên nhau.

Tâm tình của em, cũng theo bước chân người mà dần vụn vỡ.

Ngoảnh lại mới thấy, bóng em bước trên con đường thênh thang cô đơn đến nhường nào.

Tịch mịch.

- Bác sĩ Kookie ~

Jungkook nhận ra cậu bé mình gặp lần đầu đến đây, không tiện đứng lên, ra hiệu cho bé đến cạnh bàn làm việc của mình.

Cậu không hiểu sao bọn trẻ thích gọi cậu như vậy, vài lần đầu nghe không quen đều sửa lại là "anh Jungkook", bọn trẻ đâu vẫn hoàn đấy, cũng không để ý nữa.

Jungkook nhận ra tình trạng của bé tốt hơn nhiều, xoa đầu bé.

- Jungi ngoan lắm, đã thuộc hết bài anh cho chưa?

Jungi được "anh đẹp trai" khen thì vui hẳn lên, cười toe toét gật đầu. Sau mỗi lần gặp, do Jungi không biết chữ nên Jungkook dạy cho em từng chút một, hiện tại đã nhận biết được những câu đơn giản.

- Vâng, em có thể đọc được rồi.

Như để chứng minh cho lời nói của mình, Jungi rướn người nhìn xuống bàn làm việc của cậu, mắt lóe sáng.

- Có phải chữ bác sĩ Kookie viết, là Kim Taehyung không?

Nghe đến cái tên đó, nụ cười trên môi cậu bỗng chốc cứng đờ.

Theo tầm mắt của Jungi, là quyển sổ cậu dùng để phân loại thuốc, chẳng biết từ bao giờ đã đầy những hàng chữ nắn nót giống nhau.

"Kim Taehyung"

Jungkook ngẩn người.

Có lẽ trong lúc vô thức, cậu đã viết cái tên đã chiếm trọn trái tim mình.

Từ rất lâu.

Taehyungie, quả thật, lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến anh.

- Đúng rồi, Jungi giỏi lắm.

Cậu bé cười càng tươi, lại thấy mười mấy chữ giống nhau, toàn là Kim Taehyung, ngây ngô hỏi.

- Bác sĩ Kookie viết nhiều như thế, đó là tên người quan trọng của bác sĩ sao?

Đâu chỉ quan trọng, người đó còn là lẽ sống của cậu.

Không có hắn, chắc gì đã có Jeon Jungkook của ngày hôm nay?

- Ừ, vô cùng quan trọng.

Jungi vì còn nhỏ nên không cảm nhận được nụ cười của Jungkook càng lúc càng gượng gạo, vẫn chưa hết tò mò.

Bé đang muốn cậu nói nhiều hơn nữa, thì Lee Kyeol bước vào, nhẹ nhàng bảo bé ra ngoài chơi.

Vì là đứa trẻ ngoan, nên Jungi cũng không trái lời, chào hai bác sĩ rồi rời khỏi.

- Jungkook, có một người bị thương ở vùng đầu đã bất tỉnh. Anh có chút chuyện không tiện, em thay anh chuẩn đoán được không?

Cậu nhìn dáng vẻ gấp gáp khác hẳn với thái độ bình tĩnh khi bước vào đây, nhanh chóng đứng dậy đi theo anh ta.

- Thật xui xẻo, hôm nay phần lớn bác sĩ xuống thành phố ở đảo để họp, anh cũng đang xử lí vết rách trên tay bác trai, không thể giúp người kia được. Anh ở ngay phòng bên cạnh, có gì khó khăn thì gọi anh nhé.

- Vâng, em sẽ.

Kyeol nhìn thoáng qua bóng của Jungkook bước vào phòng bệnh, lập tức quay lại với bệnh nhân của mình.

Anh thầm nghĩ, dù cậu là thực tập sinh, nhưng vô cùng xuất sắc, được thực hành nhiều, dặn dò của anh chắc cũng khá thừa.

Nếu đã là cậu xử lí, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Kì thực, bình thường Jungkook luôn cùng cái đầu lạnh để làm việc, thịt nát bấy máu đầm đìa cũng không dọa được cậu.

Cậu bình tĩnh đến đáng sợ trong mọi trường hợp.

Chỉ có ngoại lệ duy nhất.

Như hiện tại, dù có cố gắng kiềm chế hết mức, nhưng cậu vẫn không ngừng được run rẩy.

Jungkook hoảng hốt khi nhận bóng hình nằm trên giường bệnh ấy thuộc về ai.

Tại sao ... anh lại ở đây?

Những câu hỏi chạy loạn trong tâm trí khiến cậu luống cuống, nhưng nhìn thấy vệt máu đỏ thấm qua mảnh băng trắng trên mái tóc nâu sẫm, đáy mắt tối sầm, thoáng chốc khôi phục vẻ bình lặng.

Jungkook bỏ qua cảm xúc hỗn độn của mình, xem xét vết thương của Taehyung, may mắn là không nguy hiểm.

Cậu cầm máu xong, nhìn băng vải trắng xóa mình mới băng trên tóc người nọ, nhìn xuống đôi mắt nhắm nghiền.

Muốn đưa tay chạm vào, sực nhớ ra một điều, cuối cùng lại vô lực buông xuống.

Lần cuối được nhìn kĩ Taehyung thế này, là hơn ba năm trước.

Vài lần chạm mặt, cũng là cậu đơn phương nhìn hắn bên người khác từ khoảng cách rất xa hoặc là thoáng qua phút chốc như buổi tối kia.

Gương mặt này vẫn giống trong kí ức, chỉ là pha chút chững chạc của một người đã lăn lộn trên thương trường.

Làn da hơi tái nhợt do mất máu, nhưng gương mặt tĩnh lặng như đang ngủ thực sự rất yên bình.

Vết thương được xử lí rất cẩn thận, Jungkook chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, nán lại một lúc liền đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu không dám đối diện với hắn.

Sợ rằng tơ tình kìm nén đáy lòng phút chốc vỡ tan, ồ ạt lan ra từng khe hở.

Sợ rằng chút lí trí cuối cùng bị nhấn chìm bởi nhịp đập thổn thức, còn lại trái tim phập phồng mong muốn yêu thương.

Sợ rằng sẽ bất chấp tất cả lao vào vòng tay người, để rồi nhận lại sự lạnh nhạt hờ hững.

Sau tất cả, chúng ta chỉ là người lạ thân thuộc nhất.

-----
Giang sinh an lành nha~~
Merry Christmas 🎄🎁🎅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net