Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người sốt cao li bì không phân ngày đêm, chung quy cũng không thể ngon giấc.

Jungkook lơ mơ tỉnh dậy giữa đêm, cuộn người tự ôm lấy bả vai của chính mình.

Cơn sốt đột ngột kéo theo từng cơn ớn lạnh làm cậu run rẩy, tâm trí lần nữa mê man chìm theo giấc mộng vụn vỡ.

Chợt nhớ đến mùa đông năm nào, tuyết đã bắt đầu rơi rồi, một đứa trẻ chỉ có thể ngơ ngác nhìn đoạn da thịt tím tái lộ ra dưới lớp áo mỏng.

Thiếu niên cau mày kéo cậu nhóc vào nhà, lục tung tủ lấy quần áo của chính mình mặc lên thân hình gầy gò ấy, sau đó trùm chăn ôm cậu ngồi cạnh máy sưởi.

- Em không lạnh?

Sao có thể không lạnh?

Đầu ngón chân đã phát cước sưng đỏ, đôi môi trắng bệch nhạt màu, làn da sớm đã tái xanh không có sức sống.

Nhưng cậu không có quần áo ấm.

Thân hình phát triển nhanh không thể mặc đồ cũ, ba mẹ đã biệt tăm biệt tích ba tháng trời.

Cậu chưa từng được người lớn nắm tay dắt đến cửa hàng, chưa từng được những bạn bè cùng trang lứa rủ rê đi đây đi đó.

Một đứa trẻ 10 tuổi bị bạn bè và gia đình cô lập, có thể biết được những điều này sao?

Thiếu niên chờ một lúc lại chỉ nghe thấy tiếng ho khan, thở dài, vòng tay càng thêm ôm chặt thân thể lạnh băng trong lòng.

- Kookie, không sao, có anh ở đây, mùa đông sẽ ấm áp.

Đứa trẻ chớp mắt, ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực của người hyung dịu dàng đang ôm mình, tìm kiếm hơi ấm như một chú thỏ nhỏ.

Hyung...

Hyung...

Jungkook vùng dậy, ngơ ngác nhìn quanh.

Cậu bỗng sợ hãi, run tay cố gắng với lấy công tắc đèn.

Đèn điện được vặn với công suất lớn nhất làm căn phòng nhỏ sáng chói, lại chẳng thể thắp sáng đôi mắt mơ hồ dần trở nên ảm đạm.

Hóa ra chỉ là mộng, một giấc mộng về những ngày sớm hóa thành hư ảnh tan theo khói bụi dĩ vãng.

Mơ về một người dùng cả kiên nhẫn của cuộc đời dỗ dành cậu.

Mơ về một người nguyện trở thành ánh đèn le lói dắt cậu xuyên qua bóng tối thăm thẳm.

Jungkook trầy trật xuống giường, chầm chậm bước đến trước tủ cá nhân, vươn tay mở ngăn kéo có khóa cẩn thận, lấy ra một tập vẽ cũ.

Giấy vẽ nhuốm màu thời gian, chôn cùng tro tàn hoài niệm.

Cậu ngẩn người, chạm vào nét chì họa lên nụ cười hình hộp đặc biệt của thiếu niên.

Hóa ra khi người ấy cười rộ lên, khuôn mặt lại trở nên dịu dàng đến mức này.

Em từng thề rằng, dẫu cho thân xác bị vùi dưới ngàn tấc đất lạnh, dẫu cho hồn phách thoát khỏi vòng luân hồi chuyển kiếp, cũng phải giữ trọn vẹn nụ cười của người.

Đến hôm nay mới biết, theo năm tháng dần trôi, bóng hình trong kí ức sót lại chỉ còn là mảng loang loáng mơ hồ.

Tựa làn sương mỏng chực chờ tan biến trong hư vô.

Hoảng sợ quờ quạng giữa không gian mờ mịt của đêm tối, chỉ mong níu được một mảnh áo, chỉ cầu giữ được một bàn tay.

Nhưng thứ em nắm được lại là nỗi cô đơn đến lặng người.

Dẫu vẫy vùng đến kiệt quệ, cũng chẳng có bàn tay nào vươn ra đỡ lấy em như ngày ấy.

Dẫu gào khóc bi thương cho tình tự chết mòn héo rũ, cũng chẳng có kẻ để tâm nữa rồi.

Một lần biệt ly, một cuộc tương ngộ, đã lạc mất mảnh tình xưa...

Jungkook đờ đẫn nhìn chăm chăm vào bóng tối đến hửng đông, rốt cuộc một đêm không ngủ.

Mà đêm nay mất ngủ không chỉ có mình cậu.

Taehyung rũ mi, gạch bỏ tờ nháp thứ mười trong ngày, tiện tay ném cái bút bị gãy do dùng lực quá mạnh sang một bên.

Vết mực đỏ loang lổ dưới ánh đèn càng trở nên gai mắt, hắn từ bỏ ý định xây dựng luận án, mệt mỏi nằm vật ra giường.

Vừa khép mi, tâm trí đã tự động mường tượng dáng hình quen thuộc, trong lòng lập tức trở nên xao động không yên.

Hắn bực bội ngồi dậy, cảm giác bản thân sắp phát điên.

Điên dại bởi Jeon Jungkook.

--------

Kim Taehyung lớn lên trong một môi trường không giống với những đứa trẻ khác.

Hắn từ nhỏ ngoại hình rất vừa mắt các bạn nam sinh nữ sinh, lại mang danh thiếu gia tập đoàn TH, được săn đón chẳng kém minh tinh thần tượng.

Xoay quanh giữa biển người, lại chẳng tìm thấy một mảng chân tâm.

Người nào người nấy tiếp cận hắn, không vì lí do này thì vì mục đích kia, mỗi hành động đều suy tính rõ ràng, hắn mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi giữa phiền phức như tiếng muỗi vo ve bên tai.

Hắn từ chối mọi mối quan hệ mới, chẳng qua chỉ để bảo vệ bản thân mình.

Lợi dụng, tính toán, phản bội, hắn quá ghê tởm rồi.

Cõ lẽ ngoại lệ duy nhất của Kim Taehyung là Jeon Jungkook.

Mà ngoại lệ này, đến từ lần đầu tiên hắn gặp cậu.

Tay hắn bị níu lại một cách vội vã giữa phố Seoul đông người, hắn giật mình ngoảnh lại, ngoài dự đoán là một gương mặt xa lạ.

Taehyung mãi không quên được thiếu niên năm ấy.

Dưới ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt non nớt như phát sáng, đáy mắt nâu sẫm trở nên trong veo, cảm xúc hỗn độn không giấu nổi mà tràn khỏi khóe mi, hóa thành giọt nước lấp lánh.

Như một kẻ mù bất chợt nhìn thấy ánh sáng.

Như một người mòn mỏi mong chờ giây phút trùng phùng trăm nghìn lần cuối cùng cũng có thể gặp được cố nhân.

Taehyung ngẩn ngơ.

Nếu thế gian tồn tại người nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, hắn thà chết cũng phải giữ chặt người ấy bên mình.

Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn của những người bắt gặp trên đường đã chẳng phải điều dễ, tìm được kẻ nguyện ý đổi cả đời để lưu luyến một người giữa kiếp phù du, hà cớ gì lại không trân trọng?

Thật đáng tiếc, người nhận ánh mắt này không phải là hắn.

Mặc dù Taehyung không nỡ dập tắt sự mừng rỡ trên gương mặt xinh đẹp kia, nhưng thiếu niên này nhầm người rồi.

Hắn không quen cậu.

Có lẽ cậu ta phát hiện điều gì đó, lực đạo níu tay hắn giảm dần, hắn cũng theo phản xạ quay đầu đi thẳng.

Bẵng đi hai tháng, vào lễ chào mừng tân sinh viên của đại học Seoul, Taehyung bất ngờ gặp lại thiếu niên ấy.

Cậu nhóc có đôi mắt thỏ đứng trước nam thần mặt lạnh của trường, mỉm cười chào "tiền bối" đã làm trường náo loạn một phen.

Từ đó, Kim Taehyung luôn đơn thương độc mã lại xuất hiện một cái đuôi nhỏ.

Đọc sách trong thư viện, ăn cơm ở căng tin, tập thể thao, thậm chí đến nhà vệ sinh Jungkook cũng bám theo hắn.

Tất nhiên Taehyung cảm thấy cậu rất phiền phức, nhưng hắn chưa từng nảy sinh ý nghĩ sử dụng biện pháp mạnh với cậu.

Hành động cùng lời nói đối với Jeon Jungkook trong hai năm qua vô thức đã nhu hòa hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng vẫn chưa đủ để hắn chấp nhận tình cảm của cậu.

Vốn đã quen đối mặt với hư tình giả ý, nên chẳng thể dễ dàng tin tưởng một người.

Một ngày nọ, phu nhân Kim đến tận nhà thuê, mỉm cười nói Taehyung có hôn ước với tiểu thư của tập đoàn Han.

Hắn cười khẩy từ chối thẳng thừng, hai người vì vậy mà cãi nhau một trận kịch liệt, cuối cùng hắn không chịu nổi trực tiếp đạp cửa bỏ ra ngoài.

Taehyung muốn đi dạo để hạ hỏa, lại gặp Jungkook.

Hôm ấy nặng lời với cậu vì tâm trạng không tốt, hắn thật sự cảm thấy có lỗi, bởi vậy sau khi về phòng liền quay lại tìm cậu.

Không tìm thấy.

Sót lại chỉ còn một khung cảnh trắng xóa màu tuyết, không nhìn ra vết tích đã từng được sửa soạn.

Đôi mắt nâu trầm khẽ cụp xuống, che giấu chút thất vọng không rõ nguyên do.

Taehyung nhìn một khoảng trống nhỏ lún xuống giữa nền tuyết bằng phẳng, mím môi quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net