Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook năm nay đã tốt nghiệp 9 tháng, nhưng thực chất mới 23 tuổi.

Cậu được học bổng của Đại học Seoul, vì thành tích học suất sắc, 17 tuổi đã thủ khoa bài thi đầu vào của trường.

Jimin học tập chăm chỉ miệt mài không kém gì cậu, cũng được dành được học bổng toàn phần.

Hai đứa ôm nhau ăn mừng vì đã thực hiện được lời hứa cùng nhau đỗ Đại học của thủ đô, lại cùng nhau gói gém đồ chuyển hộ khẩu từ Busan lên Seoul.

Bố mẹ cậu cũng thật tốt, đất Seoul đắt đỏ bán thận chưa đổi được nửa mét vuông, thế mà hào phóng mua cho cậu một căn nhà khá rộng, còn rất gần trường.

Ở một mình cũng buồn, nên Jungkook túm luôn Jimin đến chung vui, dù sao nhà vẫn tốt hơn kí túc xá.

Đại học Seoul thực chất là đại học tổng hợp, nên cậu với dù Jimin chung trường, nhưng cậu học Đa khoa, còn y lại học Quản trị kinh tế.

Vì vậy, chẳng mấy khi hai người nói chuyện về việc học với nhau, có nói cũng chả hiểu gì cả.

Cậu với y thực chất vừa thông minh vừa cần cù như thế, đã học vượt cấp chương trình Đại học, đã chuẩn bị luận án đi làm thực tập sinh từ lâu.

Sáu năm trước, cậu không vội vàng, vì muốn nhìn Kim Taehyung ở trường nhiều hơn một chút.

Ít nhất, danh nghĩa đàn em chung trường vẫn tốt hơn là người dưng nước lã.

Khoảng thời gian gần một năm là người yêu Taehyung, cậu cũng không tìm hiểu thêm về những thứ đã học nhiều, chỉ nhớ kiến thức giảng viên cung cấp.

Hiện tại, người cũng không ở đây, lí do trì hoãn việc ra trường cũng chẳng còn.

Nơi đây, trong quá khứ chỗ nào cũng là hình bóng của hắn, chỉ khiến cậu thêm đau lòng.

Kí ức về hắn chẳng quên được, tựa như căn bệnh muốn dày vò cậu đến chết đi sống lại.

Căn bệnh đeo bám cả đời, cho đến khi cậu nằm dưới mồ cũng không dứt.

Quá khứ và hiện tại, tựa như đống tro tàn.

Tối tăm lạnh lẽo.

-------------

Jungkook gục xuống bàn vì mệt mỏi, buổi học chuyên khoa hôm nay đã rút cạn sức lực của cậu.

Chán nản bước về nhà, rút chìa khóa mở cửa, mệt tới mức muốn lăn ra sàn mà ngủ.

Hôm nay có lẽ Jimin học chiều, nếu không phải thấy bóng dáng phơi mình trên sofa như một con mèo lười của y rồi.

Uể oải vào bếp đun nước nấu, nhìn từng sợi mì vàng ươm óng ánh trong nồi, cậu lại chìm vào suy nghĩ xa xôi.

Cậu đã từng nấu mì cùng Taehyung.

Hôm ấy, cậu đi họp lớp cấp 3.

Jimin hôm đó đã há hốc mồm vì sự xuất hiện của Kim Taehyung.

Y nghe nói hắn không bao giờ tham gia mấy hoạt động kiểu này mà.

Cậu cũng ngạc nhiên hết sức khi hắn đồng ý đi cùng cậu, bởi hắn không thích ở với nhiều người xa lạ.

Cậu đã chuẩn bị tâm lí nghe lời từ chối rồi, ai ngờ hắn chẳng suy nghĩ gì gật đầu cái rụp.

Bạn học cũ của cậu đã trầm trồ một phen, bởi anh người yêu của Jungkook đẹp trai như đồ họa vi tính bước ra đời thực vậy.

Cậu đã tự hào phồng hết mũi lên, tất nhiên là thế rồi, nhìn cậu cũng ngon trai thế này cơ mà, người yêu cũng phải đẹp chứ.

Cả lớp chơi đùa vui vẻ như những ngày cấp ba, cậu thua game bị phạt đi nấu mì.

Ngoài kia thì ầm ầm ĩ ĩ vui vẻ, bếp lại cô quạnh trống vắng, khiến Jungkook càng ủ rũ.

Đang bắc nồi, thì mông cậu bỗng nhiên bị bàn tay to lớn vỗ cái bốp một phát.

Jungkook giật mình quay ra, nhìn thấy khuôn mặt anh người yêu cùng nụ cười hình hộp đã xuất hiện từ lúc nào.

- Vì thấy em cô đơn nên anh đến đó.

Jungkook nghe thấy giọng trầm ấm kia thì vui muốn phát khóc, nhưng vẫn ra giá, giả bộ không để ý.

- Em có cô đơn đâu.

- Em vui vì anh đến có phải không? Anh biết hết, con thỏ ngốc này...

Càng nói càng cười tươi, tiện tay vỗ mông cậu thêm cái nữa.

Jungkook bị vỗ mông hai lần chỉ biết cười bất lực, trong lòng đã sớm tung hoa người yêu mình quá tuyệt.

Quả nhiên.

Quá khứ càng đẹp, người ta càng hoài niệm.

Càng chán ghét hiện thực tối tăm.

Hiện tại, bóng dáng người ấy đang ở đâu?

Cậu không biết.

Tâm trở nên tĩnh lặng như mặt hồ.

Lần thứ bao nhiêu rồi, vẫn cứ nhớ lại những thứ đã qua.

Ngu ngốc cho một kẻ si tình.

Cậu đổ mì ra bát, cầm đũa gắp một vắt mì, chậm chạp ăn.

Cứ hành động trong vô thức như thế, lúc tỉnh ra, đã thấy lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.

Ra là khóc, nên đầu lưỡi mới mặn chát như vậy.

Mỗi lần nhớ về kỉ niệm kia, lại không khống chế được tuyến lệ.

Tưởng rằng bản thân đã kiên cường, những lúc thế này, mới biết mình yếu đuối đến mức nào.

Bao lâu nữa em mới có thể quên anh, Taehyungie?

-----

Tám giờ tối, Jimin mới về.

Vừa bước vào nhà, đã thấy thỏ nhỏ kia ngủ trên sofa, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.

Đồ ngốc!

Hẳn là lại nhớ Kim Taehyung rồi.

Cố chấp như vậy để làm gì?

Đổi lấy một trái tim tan nát và niềm tin đổ vỡ sao?

Biết hoa hồng có gai, tại sao vẫn nắm lấy, cuối cùng nhận lại những vết thương rớm máu.

Tổn thương chính bản thân mình vì người không xứng.

Chờ đợi mòn mỏi người không nhớ tới mình.

Đáng lắm sao?

Buông tay thì mất hết tất cả.

Nhưng níu lại thì giữ được gì không?

Hả, Jeon Jungkook?

Jimin muốn đánh cho Jungkook một trận thừa sống thiếu chết để con thỏ này tỉnh người ra, nhưng nhìn cái mặt trắng trắng xinh xinh kia lại không nỡ xuống tay. Cuối cùng chỉ thở dài lấy chăn đắp cho cậu, mình thì vào bếp lạch cạch chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay trường thông báo đã tìm được chỗ thực tập mới cho hai người, kinh nghiệm và đãi ngộ tốt hơn chỗ cũ nhiều.

Sắp thoát khỏi cảnh suốt ngày làm ổ tại thư viện cùng bàn học rồi, vui thật.

Ngày mai phải rủ Seokjin hyung cùng Yoongi hyung tổ chức liên hoan mới được.

Lúc Jungkook tỉnh dậy thì Jimin cũng chuẩn bị xong bữa tối.

Cậu mệt mỏi ngồi vào bàn, chờ y mang thức ăn ra.

- Sắp tới trường sẽ đưa tụi mình thăm thú nơi thực tập.

- Vậy sao...

Jungkook hờ hững đáp lại.

Nếu đi thực tập, cậu có lẽ là bệnh viện Hansung, còn y sẽ là một công ty nào đó có tiếng chăng?

Jimin khá nổi bật bởi đầu óc tư duy nhạy bén cùng khả năng bẩm sinh về kinh doanh, rất nhiều người muốn mời cậu về công ti của mình, hẳn sẽ là thư kí của chủ tịch hoặc giám đốc của bộ phận phát triển.

Cũng đúng, y giỏi nhất nhì khoa mà.

Cậu cũng từng quen một người học Quản trị kinh doanh.

Ngày trước, Taehyung cũng học khoa đó, thế nên Jimin chưa bao giờ được thủ khoa trong các kì kiểm tra của trường.

Không cần nhìn bảng xếp hạng cũng biết, hiển nhiên vị trí đó của Kim Taehyung, với số điểm tuyệt đối.

Ba năm rồi, hẳn là hắn đã thành một doanh nhân thành đạt, hoặc tổng tài một tập đoàn lớn cũng nên.

Ban ngày sẽ làm việc với những bản hợp đồng, đêm về sẽ cùng một cô gái xinh đẹp thưởng thức bữa tối trong nhà hàng Pháp lãng mạn.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, lòng lại chua xót.

Trong khi ngày ngày cậu tự kỉ với cái bóng của quá khứ như muốn phát điên, hắn có lẽ đang vui bên hạnh phúc mới.

Không, nói hạnh phúc mới không đúng, bởi cậu chẳng phải hạnh phúc của hắn.

Một người có tất cả như hắn, sao có thể dừng bước vì nhánh cỏ dại bên đường?

Vương vấn vào mối tình đã tan vỡ, héo mòn cả cảm xúc.

Lưu luyến làm gì, khi người chẳng còn nhớ đến ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net