Chap 14: Chịu trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook lúc này mới tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy ánh đèn sáng chói trên trần nhà, xung quanh nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

Kim Taehyung vừa ra ngoài mua cháo về, thấy cậu đã tỉnh vội đi đến đỡ dậy để cậu tựa lưng vào đầu giường, hắn còn kĩ lưỡng lót thêm cái gối nằm sau lưng để cậu thoải mái hơn.

"Tôi bị sao vậy?"

"Làm việc quá sức nên ngất thôi."

"Vậy sao? Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây."

"Hả...à...không có gì."

Mở hộp cháo nóng hổi vừa mua đưa đến trước mặt cậu.

"Anh ăn đi."

"Cảm ơn."

"Tôi với anh cần gì phải khách sáo."

Mùi tháo thơm lừng xộc vào mũi vô cùng dễ chịu. Lúc nãy ở buổi tiệc chả ăn được tí gì nên rất nhanh cậu đã xử lí hết hộp cháo.

Kim Taehyung ngồi nhìn cậu ăn, thỉnh thoảng đưa tay vuốt lưng vì sợ cậu mắc nghẹn. Nhưng hắn không nghĩ tới có ai ăn cháo mà mắc nghẹn bao giờ.

"Jungkook, cuối tuần này theo tôi đến một nơi."

"Đi đâu vậy?"

"Đến đó sẽ biết."

Thái độ nghiêm túc này thật không quen chút nào. Dù không biết là đi đâu nhưng cứ đi thử xem sao.

_


Tối đó hắn về nhà trong trạng thái vô cùng căng thẳng. Lỡ như cậu không chấp nhận được chuyện này thì sao? Hắn sợ rằng cậu chỉ vì đứa con mới đồng ý ở lại bên cạnh mình, thật không muốn chuyện đó xảy ra chút nào.

Như mọi ngày, ông bà Kim cùng Taeha ngồi ở phòng khách nói về chuyện công ty. Thấy hắn mặt mày ủ rũ bước vào, cuộc bàn bạc ngừng lại hẳn.

"Anh bị em nào đá sao?"

"Cái thằng này muốn chết hả."

Hắn cầm lấy quả táo trên bàn định cho thằng em một bài học thì bà Kim liền ngăn lại.

"Em nó nói giỡn thôi mà."

Bỏ quả táo về chỗ cũ, hắn lại quay về vẻ mặt khi nãy, không thèm đôi co với thằng nhóc này làm gì cho mệt.

"Vậy có chuyện gì mà mặt con khó coi như vậy?"

Ông Kim đẩy cặp mắt kính lên cao nhìn con trai, hiếm khi thấy đứa con này chịu về nhà sớm như vậy.

"Ba à, nếu con nói muốn kết hôn thì sao?"

Ông bà Kim không hẹn mà nhìn nhau rồi quay sang nhìn hắn không chớp mắt. Kim Taeha đang ăn trái cây suýt thì nuốt trộng.

"Con nói thật?"

"Nhìn mặt con giả dối lắm sao?"

"Ừ...à không...không có, mặt con rất thật lòng."

Nó uống một ngụm nước cho thanh giọng rồi đi sang ngồi cạnh anh trai, tay choàng qua vai hắn.

"Ai mà xấu số quá vậy anh?"

"Mày..."

"Ấy anh đừng giận, em còn nhỏ nên ăn nói không biết chừng mực thôi."

"Mày còn to hơn cả con trâu chứ nhỏ gì."

Kim Taehyung buồn thiu đi lên phòng. Phía này ông bà Kim nhìn theo con trai, nghĩ lại mới thấy hắn trông không có vẻ gì là đùa giỡn. Trước nay có bao giờ hắn nghĩ về chuyện kết hôn đâu chứ.

Với Kim Taehyung, hôn nhân chính là cái còng ràng buộc con người ta vào nhà tù mang tên "trách nhiệm".

Mà với một người đang tuổi ăn chơi như hắn sẽ không bao giờ làm cái việc "đeo gông vào cổ" ấy.

Suy cho cùng đó chỉ là suy nghĩ khi hắn chưa gặp Jeon Jungkook mà thôi.

_


Mấy hôm sau Jung Hoseok lại gọi điện rủ hắn đến bar chơi. Ở nhà cũng không có việc gì làm thôi thì ra ngoài cho khuây khoả một chút.

Kim Taehyung đi vào ngồi xuống cạnh anh. Lúc này mới để ý bên cạnh là một cô gái vừa lạ lại vừa quen.

"Đây là Yumiko, người đẹp anh vừa làm quen khi nãy."

Yumiko không phải là cô gái ở buổi lễ kết hôn sao?

"Anh có nhớ em không?"

Cô gái nhích sát lại gần, cả người như muốn dán vào người hắn, bộ ngực có phần khủng cạ cạ vào tay.

"À...ừm...cũng không nhớ lắm...nhưng em ngồi cách xa anh ra một chút đi."

Jung Hoseok thấy hắn làm ra vẻ ngoan hiền liền ban cho một cái nhếch mép.

"Mấy ngày trước anh còn nói em là gu của anh mà."

Thần linh ơi! Câu nói đó chỉ là hắn tùy tiện nói ra thôi vậy mà cô ta cũng tin. Có ai đi trêu ghẹo con gái nhà người ta mà không nói vậy đâu.

"Chuyện này là sao?"

Anh ghé sát tai hắn nói nhỏ.

"Em gặp cô ta tại hôn lễ anh Taehoon, chỉ thả thính vài câu mà đã tưởng thật, anh giúp em với."

"Anh không biết, hoạ mày gây thì tự gánh, nếu được thì cứ quen thử xem."

"Không bao giờ."

Anh thấy hắn kích động như vậy có hơi bất ngờ.

"Được rồi để anh giúp mày."

Vậy là Jung Hoseok phải nói đủ kiểu cô ta mới chịu về nhà. Anh đã hứa sẽ giúp cô ta và hắn hẹn hò một hôm chứ không có gì đâu. Kim Taehyung mà biết có khi quay về Mĩ cũng nên.

"Anh Yoongi bận lắm hay sao mà chẳng thấy mặt?"

"Mày nhắc anh mới nhớ, để anh gọi anh ấy."

Nói là làm, anh móc điện thoại ra gọi cho gã. Đã hơn mười cuộc rồi vẫn không thấy ai trả lời, đến cuộc thứ mười một cuối cùng cũng chịu bắt máy.

"Nói đi."

"Anh cắm trại ở công ty hay sao mà chẳng thấy mặt mũi đâu cả."

"Công ty có chút bận nên không đến được, xin lỗi."

"Anh cũng nên kiếm một người bên cạnh là vừa rồi."

"Khi nào mày có thì anh có."

"Cái này là anh nói đó."

"Chắc chắn."

"Cứ chờ đó đi."

Cuộc gọi chỉ kéo dài thêm một lúc rồi dừng. Một phần vì tiếng nhạc xung quanh quá lớn, một phần vì gã sắp phải gặp đối tác.

_


Thoáng cái đã đến ngày cuối tuần.

Jeon Jungkook đứng trước cửa nhà vẫn không hiểu hắn đưa mình đến đây làm gì.

Kim Taehyung như biết cậu đang nghĩ gì. Nắm tay cậu, cả hai đi vào trong trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong nhà.

"Jungkook mới đến sao con?"

"Vâng ạ."

Dẫn cậu đến ngồi vào ghế bên cạnh mình, hắn hít một hơi thật sâu mới dám lên tiếng.

"Con muốn xin ba mẹ cho con cưới Jungkook."

*Ầm*

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cậu. Giờ đang là tình huống gì đây? Kim Taehyung lại muốn giở trò gì? Sao lại không nói trước với cậu một tiếng?

"Con có biết mình nói gì không?"

"Con biết rất rõ."

"Nhưng sao lại gấp gáp như vậy?"

"Là vì...vì bọn con đã có con với nhau và con muốn chịu trách nhiệm."

*Ầm*

Tiếng nổ lần này còn lớn lần trước, giờ sao lại thành có con với nhau, nếu có thai thì cậu phải là người biết chứ sao hắn lại biết.

Rất nhiều câu hỏi trong đầu nhưng lại không thể lên tiếng hỏi hắn, cả người cậu như đông cứng lại, đến mở miệng còn không được.








End chap 14








mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net