Chap 54: Hạnh phúc viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đó đã hai năm trôi qua.

Taeyang và Jungyeon đùa giỡn với nhau làm cả góc sân tràn ngập tiếng cười. Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt cả nhưng mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ chỉ có người trong gia đình.

Em bé Taemin nằm trong xe đẩy ngủ một giấc ngon lành. Kim Taeha nhìn con trai ngủ say mà nhẹ lòng, nhóc này phải nói là khó tính vô cùng, chỉ một tiếng động nhẹ cũng có thể khóc ầm lên, hơn mấy tháng nay nó có ngày nào ngủ được đâu. Giờ thì đã hiểu nỗi khổ của anh trai ngày trước. Có con vui thật đấy, cơ mà cũng cực khổ nữa.

Hai em bé ngắm nhìn thiên thần nhỏ trong nôi, mặt không giấu được vẻ thích thú, Jungyeon chạy đến kéo kéo tay hắn, Kim Taehyung ngồi xuống cho ngang bằng bé mới lên tiếng.

"Sao thế công chúa của ba?"

"Em...em."

"Em gì cơ?"

"Muốn có em...ba sinh em cho Jungyeonie."

Lần đầu nghe con gái đề cập đến vấn đề này hắn có hơi bất ngờ. Ánh mắt ngây thơ của công chúa nhỏ thành công khiến ba lớn mềm lòng, cứ như này thì tim hắn nhũn ra mất, cái chiêu thức này chính là hiệu nghiệm nhất của bé Jungyeon.

Ôm bé vào lòng, hắn ghé sát tai thì thầm mấy câu làm bé vui vẻ ra mặt.

"Giờ vậy nhé, con đến nói với ba nhỏ con muốn có em, tối nay ba sẽ mang em đến cho con."

"Vâng ạ."

Em bé ngây thơ nghe ba nói gì liền làm theo như vậy. Bé chạy lon ton đến nắm lấy áo cậu kéo kéo, Jungkook bỏ bát đĩa xuống bế bé lên.

"Con đói rồi đúng không?"

"Không ạ."

"Vậy có gì muốn nói với ba sao?"

"Ba ơi Jungyeon muốn có em, ba Taehyung nói là nói với ba thì tối nay ba Taehyung sẽ mang em bé đến."

Thì ra là con người không đứng đắn kia dạy công chúa nhỏ mấy chuyện này. Kim Taehyung bên kia đang hí hửng vì nghĩ kế hoạch thành công liền bị ánh mắt sắc hơn dao của cậu doạ sợ, nụ cười trên môi tắt hẳn, hắn ngồi xuống một góc tủi thân vô cùng.

Lee Hee Jin cùng Lee Hyungsik thấy vẻ mặt buồn rầu kia vội đi đến. Nói về cặp đôi này ấy à, ả ban đầu định chỉ đồng ý qua loa, kiểu gì chẳng chia tay, ai ngờ vướng phải thứ tình yêu không lối thoát. Giờ cả hai dính nhau không rời nửa bước.

"Chuyện gì mà buồn rầu quá vậy?"

"Cô không hiểu đâu, tôi đang đau khổ lắm."

"Em yêu à, sau này em đừng đối xử với anh như vậy nha, người ta đau lòng đó."

"Em biết rồi mà anh yêu."

Kim Taehyung dùng ánh mắt đầy phán xét nhìn màn tình tứ trước mặt, hắn chính là không thể nào bất mãn hơn. Nếu không phải ông bà Kim mời họ đến thì hắn đã tiễn hai vị khách này về từ lâu rồi.

Ả lấy từ trong túi một tấm thiệp mời đưa cho hắn, là thiệp cưới, không đầy hai tháng nữa hai người họ sẽ chính thức về chung một nhà. Thiệp mời lần lượt được phát cho mọi người, đây đúng là một chuyện đáng mừng.

Ít ai để ý đến người đàn ông đang ngồi chống cằm nhìn chằm chằm người con trai trước mặt. Park Jimin từ lúc đến đây chỉ quan tâm mấy em bé đáng yêu, gã cũng đáng yêu này sao không quan tâm, dỗi thật mà. Hắn bắt gặp người đồng cảnh ngộ vội đi đến ngồi cạnh.

"Đi ra chỗ khác chơi."

"Anh vô tình với em quá rồi đó."

"Ngồi đây làm gì?"

"Anh có thấy bọn họ chỉ để tâm mấy nhóc đó mà bỏ mặc chúng ta không?"

Gã ngẫm nghĩ lại rồi gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Mà chuyện anh với Park Jimin sao rồi?"

"Anh định cầu hôn."

"CÁI GÌ?"

Ai ai cũng hướng mắt về chỗ bọn họ, Min Yoongi bịt miệng hắn lại rồi lắc tay ý bảo không sao, gã chật vật kéo hắn đi sang chỗ ít người nói chuyện, lúc này Taeyang đã đi theo từ khi nào.

"Không phải anh bảo tỏ tình cả chục lần cậu ấy vẫn không chấp nhận sao?"

"Biết là vậy nhưng anh mày gấp lắm rồi, không cưới về nhà sớm thằng khác cướp thì khổ."

"Biết cậu ấy có đồng ý không mà gấp."

"Cái miệng xui xẻo này, anh đã nói mày biết nên mày phải giữ bí mật đừng nói ai nghe biết chưa?"

Hắn bật ngón cái rồi quay lại bữa tiệc. Bé Taeyang chạy ngay đến chỗ Park Jimin nói to dõng dạc những gì mình nghe được.

"Ba ơi cầu hôn là gì ạ?"

"Con muốn biết để làm gì?"

"Bác Yoongi bảo thế ạ, bác bảo sẽ cầu hôn bác Jimin."

Vì bé nói khá lớn tiếng nên tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ mồn một. Min Yoongi không kịp chạy đến ngăn bé con lại, bất lực quay lưng đi về hướng khác. Kim Taehyung hôm nay không biết bị lườm bao nhiêu lần.

"Em không có nói nha, con trai em nói thôi."

Quay trở lại với người đang đỏ mặt bên này, bọn họ giờ vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu chứ chưa thật sự là người yêu, mối tình đầu đã để lại cho y quá nhiều tổn thương nên việc bắt đầu với một người mới thật sự rất khó khăn.

Jeon Jungkook nhìn chiếc nhẫn trên tay y không giấu nỗi sự vui mừng.

"Sao Min không cho anh ấy cơ hội đi?"

"Mình...mình chưa sẵn sàng."

"Vậy chiếc nhẫn đó là sao đây?"

"Là anh ấy bắt mình đeo cho bằng được, tụi mình chưa có chuyện gì hết mà."

"Thì mình có nói gì đâu."

Thái độ ngượng ngùng, lắp bắp như vậy chắc chắn là yêu rồi, giờ chỉ chờ ngày y đồng ý nữa là xong, mong rằng ngày đó đến thật nhanh.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cả nhà ngồi vào bàn bắt đầu thưởng thức món ăn do chính tay bà Kim chuẩn bị.

Kim Taeha gắp miếng cá bỏ vào bát Song Hayoon, còn không quên nói thêm một câu.

"Em phải ăn nhiều vào không là anh đánh đòn đấy."

Bé Taeyang nghe đến đây cứ nghệch mặt ra không hiểu gì.

"Chú y như ba lớn, suốt ngày bắt nạt ba nhỏ."

"Nè nhóc con, ba bắt nạt khi nào."

Hắn vội lên tiếng để minh oan cho bản thân, ông bà Kim lỡ như hiểu lầm hắn bắt nạt Jungkook thì có nước ra đường mà ở.

"Tối qua đó ạ, con nghe thấy ba nhỏ kêu đau miết thôi, ba nhỏ bảo ba dừng nhưng ba cứ đánh ba nhỏ."

Cả bàn ăn rơi vào trạng thái ngượng ngùng, ngoại trừ bọn trẻ ra thì ai nấy đều quay sang hướng khác cố lơ đi vấn đề này.

"Ông tướng của tôi ơi, con còn nói nữa tối nay ba ngủ đâu đây."

Khỏi phải hỏi biểu cảm của cậu lúc này ra sao, đương nhiên là cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên, dự báo một đêm đầy giông bão đối với Kim Taehyung.

Buổi tiệc hôm nay thiếu mất một người quan trọng. Jung Hoseok không thể đến vì còn bận vi vu bên trời Tây cùng em người yêu. Giờ người ta có tình yêu rồi nên không dễ gì gặp được đâu.

Ăn uống no nê mọi người ngồi lại nói về một vài chuyện gần đây. Nhìn bọn nhỏ chạy xung quanh ai nấy đều vui vẻ, có thể ở bên nhau vào thời điểm này còn gì hạnh phúc bằng. Từ giờ trở đi sẽ chỉ có niềm vui và hạnh phúc mà thôi.

Và quả không ngoài dự đoán, tối đó hắn bị cậu đuổi ra khỏi phòng, Kim Taehyung cầm gối lủi thủi đi đến phòng con trai. Taeyang đang ngủ, cảm nhận có ai nằm cạnh mình vội mở mắt.

"Sao ba ngủ trên giường con?"

"Là tại ai mà tôi phải ngủ ở đây hả?"

Cả tối đó hai ba con cứ cãi nhau vì chuyện giường ngủ quá bé.

"Ba đừng có ôm con, chật quá đi."

"Con tự làm tự chịu."

...




                                Hoàn







Lại thêm một đứa con tinh thần của tui khép lại chặng đường. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ NT suốt thời gian qua.




mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net