Chap 16: Hiến máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn Jeon nhất thời đơ ra vài phút, bạn chưa tiêu hóa kịp câu chào vừa rồi của bọn họ. Vài tuần trước còn chặn đường lấy tiền của cậu, hiện tại đứng đây cúi chào vô cùng lịch sự, lại còn gọi cậu một tiếng "anh dâu", không hoang mang mới là lạ ấy.

Kim Taehyung dáng vẻ đắc ý quay sang nhìn thử phản ứng của bạn nhỏ nhà mình, đúng như hắn dự đoán, bạn ấy bất ngờ đến hai mắt mở to, miệng còn chẳng khép lại được. Tay xoa xoa mái đầu tròn, mối quan hệ tiến triển kéo theo những hành động cưng nựng ngày càng nhiều, Jungkook đáng yêu lắm, làm hắn chỉ muốn cưng nựng trong lòng cả ngày.

Về chuyện đám người này, là hắn đến tìm bọn họ nhờ bảo vệ bạn nhỏ những lúc hắn không có mặt, ai biết được ông ta sẽ vì tiền mà làm ra chuyện gì. Không chỉ bảo vệ cậu an toàn suốt đoạn đường về nhà, quán cà phê và ngôi nhà nhỏ cũng phải đảm bảo không ai đến làm phiền.

"Taehyung."

"Muốn cảm ơn anh chứ gì, dù có hơi ngại nhưng anh xin phép được nhận."

Trông cái vẻ mặt khoái chí kia kìa, ghét thật chứ. Không biết phải cảm ơn hắn làm sao cho đủ, những việc mà Kim Taehyung đã làm thật sự giúp đỡ cậu rất nhiều. Cậu bé đắm chìm trong bóng tối giờ đây đã tìm được chút ánh sáng len lói qua cuộc đời mình. Kim Taehyung là sự dịu dàng duy nhất của cuộc đời cậu.

Như kẻ sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh. Giữa những đau khổ triền miên, hắn bước đến nắm lấy tay cậu chạy khỏi hiện thực tàn nhẫn ấy. Ở cạnh nhau một khoảng thời gian dần sinh ra trong cậu sự phụ thuộc, thật sự là vậy, Jungkook không biết từ bao giờ lại muốn dựa dẫm vào một người đến vậy.

Ngoài ông nội ra chưa từng có ai dịu dàng với cậu đến thế. Cậu biết tính cách mình có phần kỳ lạ, luôn khiến người khác thấy khó chịu, chẳng có gì lạ khi ai ai cũng đều chán ghét cậu. Nhưng Kim Taehyung thì khác, với hắn cậu là tâm can bảo bối, là báu vật mà cả đời phải nâng niu. Nói sao nhỉ, trước nay hắn chưa từng cảm thấy như vậy với ai, cậu là người đầu tiên.

"Cảm ơn anh nhiều lắm."

"Vì an toàn của bạn, anh tình nguyện làm tất cả."

Đám người bên cạnh bị nhét cho một bát cơm ngập mồm. Tự dưng lại được xem một màn tình cảm quá ư ngọt ngào. Anh một câu, em một tiếng, đúng là thứ tình yêu trong truyền thuyết.

Khi sáng hắn có đến con hẻm hôm trước tìm đám côn đồ. Vừa thấy hắn, cả đám bỏ chạy tán loạn, riêng tên cầm đầu vì không kịp chạy nên bị hắn nắm áo kéo ngược lại. Chấp tay thành khẩn nhìn người trước mặt, vừa định quỳ xuống liền bị hắn ngăn lại. Dù hắn có vô lý nhưng cũng không đến mức để người khác phải quỳ trước mặt mình.

Chỉ là đến nhờ họ đi theo bảo vệ Jungkook. Ban đầu hắn có ý định thuê vệ sĩ, nghĩ lại thì làm vậy có chút bất tiện, người ngoài kiểu gì cũng bàn tán về cậu. Cuộc đàm phán diễn ra rất nhanh chóng, tên cầm đầu gật đầu ngay lập tức khi nghe lời đề nghị vừa rồi. Đương nhiên không phải làm việc không công, hắn sẽ trả lương cho bọn họ đầy đủ. Vừa có việc làm ổn định, vừa có tiền sử dụng mà không phải cướp của người khác, có ngu mới để vuột mất việc làm tốt như vậy ấy.

"Anh dâu đã về nhà an toàn, xin phép đại ca và anh dâu, bọn em về trước."

"Cẩn thận đó."

"Vâng thưa đại ca."

Bóng dáng một đám đông hơn mười người dần khuất khỏi con phố vắng. Cậu lúc này mới nhớ ra vài điều mình thắc mắc từ nãy đến giờ. Xoay người lại nhìn người đàn ông sau lưng, họ Kim nhếch mày nhìn cậu, tự động bước đến gần vì biết bạn nhỏ có điều muốn nói.

"Taehyung."

"Nói đi, anh nghe."

"Họ gọi anh là 'đại ca' tôi có thể hiểu, nhưng sao họ lại gọi tôi là 'anh dâu' vậy?"

"Vì mối quan hệ của chúng ta là mối quan hệ ai cũng nhìn ra được, có lẽ họ thấy được sự chân thành trong đôi mắt anh, thế mà có một bạn nhỏ nào đấy đến giờ vẫn không cảm nhận được, làm anh buồn tủi quá đi mất."

*Chụt*

Họ Kim đơ người vì cái hôn bất ngờ của bạn nhỏ. Hắn đang tỉnh hay đang mơ. Là ai vừa hôn hắn rồi chạy đi mất đúng không, không thể nào là bạn nhỏ nhà hắn được.

"Cảm ơn vì tất cả nhé."

Không để hắn kịp phản ứng, Jungkook chạy nhanh vào nhà đóng sầm cửa lại, quan trọng là vì không muốn để hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng bừng của mình. Lúc họ Kim bừng tỉnh sau nụ hôn ấy thì người ta đã vào nhà từ lúc nào.

"Bạn nhỏ chơi xấu, bạn hôn bất ngờ làm anh chẳng kịp phản ứng gì cả."

Nói về tình trường thì hắn đầy kinh nghiệm. Từ năm đầu cấp ba đã hẹn hò biết bao người. Tình một đêm cũng đã từng trải qua. Nhưng bị một cậu bé hôn cho ngớ người ra thì đây là lần đầu. Người khác nghe được chắn chắn cười vào mặt hắn.

"Bạn nhỏ, em quả thật lợi hại, lấy đi trái tim anh dễ dàng như vậy."

_

"Anh không cần theo tôi đâu, chỉ là đi giao bánh cho khách hàng thôi mà."

"Không được đâu anh dâu, đại ca sẽ mắng bọn em mất."

"Tôi giận thật đấy nhé."

"Vậy...vậy anh dâu đi vui vẻ, đi đường cẩn thận, có khó khăn thì gọi em ngay đó."

Người này cũng có lúc đáng yêu đó chứ, giao diện có hơi dữ dằn nhưng cũng có lúc dịu dàng. Không thể tin đây là người từng bắt nạt cậu.

Đếm kĩ số tiền giao bánh trước khi cất vào ví. Người đàn ông đứng phía xa xa đi nhanh đến giật hết tất cả từ trong tay cậu.

"Ba, sao ba lại ở đây, ba trả lại tiền cho con đi."

"Trả cho mày hả, nằm mơ đi, đây coi như tiền bù đắp cho việc mày kêu bọn côn đồ đến đuổi ba mày đi."

Ông Jeon vừa quay đi liền bị cậu níu tay. Jungkook không muốn mất tiền vào cờ bạc và rượu chè cho ông ta nữa, cậu phải gửi tiền cho ông nội để ông chăm sóc bản thân. Trong lúc mất bình tĩnh, ông ta thẳng tay đẩy cậu ngã ra đường, cùng lúc chiếc xe từ xa chạy đến, cơ thể cậu ngã ập xuống mặt đường sau cú va chạm với chiếc xe.

Cậu ngay sau đó được đưa vào bệnh viện. Kim Taehyung nhận được cuộc gọi từ bệnh viện lập tức đến ngay. Người đàn ông kia thản nhiên ngồi một góc như không có chuyện gì xảy ra, vợ con ông ta cũng đến đây. Định bước đến hỏi cho ra chuyện thì bác sĩ đi đến. Hắn đành nhịn lại, đợi cậu tỉnh lại hẵng tính sổ bọn họ sau.

"Bệnh nhân mất quá nhiều quá vì cú va chạm mạnh, có điều cậu ấy thuộc nhóm máu hiếm, mà bệnh viện chúng tôi vừa hay lại hết nhóm máu ấy vì cuộc phẫu thuật vừa rồi, xin hỏi ở đây có ai là người nhà bệnh nhân hay không?"

Hắn đảo mắt nhìn bọn họ. Không một ai lên tiếng. Tất cả đều im lặng trước câu hỏi của bác sĩ.

"Ông bị sao vậy hả, ông là ba của em ấy cơ mà, sao lại không hiến máu cứu em ấy."

"Muốn tôi cứu nó cũng được, đưa tôi hai trăm nghìn won rồi tôi sẽ hiến máu, dù gì cũng là nhóm máu hiếm, phải có thứ gì bù đắp cho tôi chứ."

Đây rõ ràng là một con quỷ dữ chứ không phải một người ba. Không có người ba nào làm vậy với con trai mình. Sẽ không có người ba nào thấy con mình cận kề cái chết mà không cứu.











End chap 16

Bực rồi nha cái ông kia 😡












mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net