Chap 8: Xinh đẹp của Kim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắm được tay cậu là điều trước giờ hắn luôn ao ước, ai mà không muốn nắm tay người mình thích chứ. Theo đuổi cậu khiến hắn cảm thấy bản thân kiên nhẫn vô cùng, chỉ có thể dùng lời nói để cậu mềm lòng, một cái nắm tay còn không được.

Jungkook bị kéo ra một góc, cậu chẳng dám nhìn hắn, sợ hắn cảm thấy cậu quá nhu nhược khi để đám người đó ức hiếp. Nhưng cậu đã cố hết sức rồi, phản kháng thì được gì chứ, vẫn là bị chà đạp đến tận cùng. Cậu không muốn đau nữa, bị đánh thật sự đau lắm, không muốn bị đánh nữa đâu.

"Bọn họ đã làm gì em?"

"Không...không làm gì hết."

"Đến kẻ ngốc còn biết đám người đó thật sự không hề xem em là bạn, cái họ muốn là sỉ nhục em."

Biết chứ. Jungkook biết hết tất cả nhưng vẫn nhắm mắt cho qua. Cuộc đời cậu đã quá đau thương rồi, chịu đựng vài lời sỉ nhục cũng không thành vấn đề. Đến cả bản thân cậu còn chưa từng cảm thấy bất bình thì hắn bất bình thay cái gì.

"Lần này thôi nhé, lần sau không được để người khác bắt nạt như vậy, anh xót lắm."

Vành tai chẳng mấy chốc đỏ ửng lên, dần dần lan khắp gò má trắng mềm. Kim Taehyung cúi đầu nhìn kĩ hơn. Jungkook ngại ngùng quay mặt sang hướng khác, tay xoa xoa gò má để nó bớt đỏ, cứ như vậy sẽ bị hắn ghẹo cho xem.

Hắn xung phong đưa cậu về nhà, phần vì tiện đường, phần vì hắn muốn làm vậy. Đây cũng được xem là một bước tiến lớn giữa cả hai. Jungkook dần mở lòng với hắn hơn lúc trước, nói chuyện nhiều hơn mấy câu, tầng suất mỉm cười cũng tăng lên chút ít.

"Taehyung...anh thật sự giàu đến vậy sao?"

"Đương nhiên, không chỉ kinh doanh nhà hàng, gia đình anh còn có khách sạn, công ty và nhiều resort nổi tiếng. Thêm một ít bất động sản, đầu tư cổ phiếu, rảnh rỗi thì mở thêm vài sân golf để tiêu bớt tiền. Đôi lúc anh tự hỏi sao bản thân lại giàu có tới vậy."

"Đúng là giàu có thật."

Nói về độ tự luyến thì không ai vượt qua Kim Taehyung hắn. Vừa đẹp trai lại vừa giàu có, hắn tự luyến có gì sai.

"Vậy sao anh lại thích tôi vậy, trong khi tôi chỉ là một người hết sức bình thường, gia thế không có, ngoại hình cũng không."

"Vì em là Jeon Jungkook."

"Sao cơ?"

"Cần lý do để yêu một người sao, với anh yêu là yêu, không có vì sao và làm thế nào mà lại yêu."

Trái tim lạnh giá như được sưởi ấm. Cậu vô thức đưa tay chạm vào ngực trái, nó đập mạnh quá, bị sao vậy chứ, đập mạnh đến mức cậu sợ hắn sẽ nghe thấy.

_



Tối đó hắn có việc đột xuất nên không đến được. Dù vậy vẫn ghé sang quán nói với cậu một tiếng. Miệng thì nói không quan tâm vậy mà khi nãy có người đi qua đi lại mấy vòng để chờ đợi ai kia.

Họ Kim miễn cưỡng tham gia bữa tiệc cùng ba mình, tự dưng lại phải đến đây, làm hắn không được ở bên bạn nhỏ gì cả. Ông Kim thấy hắn không chú tâm bèn huých nhẹ vào tay. Bắt đi cùng một chút mà làm cái vẻ mặt thế đấy, không phải vì muốn hắn làm quen dần với mọi thứ hay sao, rồi ông cũng sẽ già, khi đó cơ ngơi này đều trông cậy vào anh em hắn.

Nếu không phải Park Joon Woo và Lee Sung Min cũng đến đây thì bao giờ hắn mới chịu tham gia bữa tiệc nhạt nhẽo này.

Kang Sunghoon cùng Moon Jiwoo khoác tay nhau đi đến, phía trước là ba của bọn họ, vừa nhìn thấy ông Kim lập tức cúi đầu chào, hắn nhìn thấy mà mỏi cổ thay. So với con gái thì chủ tịch Moon tử tế hơn nhiều, ăn nói vô cùng lịch sự, phong thái nhã nhặn khác hẳn cô ả kia.

Từ bên ngoài, cậu nhân viên mang theo mấy túi bánh bước vào. Jungkook ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy ả bèn hiểu ra mọi việc, lúc đến đây cậu đã nghi ngờ, bữa tiệc lớn như vậy còn gọi đặt bánh làm gì. Quay người rời đi chưa được bao lâu liền bị gọi giật ngược.

"Bánh đến rồi sao, lâu thật đấy."

Taehyung im lặng, không vội hành động vì muốn xem ả giở trò gì.

"Không phải Jeon Jungkook đây sao, người yêu của Kim thiếu gia đây mà."

Nghĩ rằng cách ấu trĩ này sẽ khiến hắn mất mặt trước tất cả mọi người? Ngốc nghếch, thật quá ngốc nghếch. Hắn vốn không muốn kiếm chuyện, là cô ả này cứ tìm chuyện để hắn phải làm. Nếu đã muốn chơi thì hắn sẽ chơi đến cùng.

"Sung Min, Joon Woo, giúp tôi chút việc đi."

Ba người thì thầm to nhỏ với nhau. Sau đấy cậu được Lee Sung Min đưa đi đâu đó, Jungkook sợ sệt không dám đi theo người lạ, hắn thấy vậy mới vội đi đến xoa đầu bạn nhỏ nhà mình.

"Taehyung, anh ấy muốn đưa tôi đi đâu vậy?"

"Đừng lo bạn nhỏ, chỉ là đưa em thay quần áo thôi, cậu ấy là bạn tốt của anh nên em không cần lo lắng, yên tâm nhé, anh ở đây chờ em."

Không mất quá nhiều thời gian để thay quần áo khác, cậu vốn đã đẹp sẵn nên không cần làm gì thêm. Bữa tiệc như choáng ngợp bởi thiếu niên có gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ, bộ quần áo bó sát càng tôn lên vẻ đẹp ấy.

Moon Jiwoo muốn để mọi người nhìn thấy cậu trông bộ dáng nhếch nhác nhất, như vậy ả sẽ có cơ hội làm xấu mặt cậu với mọi người. Xin lỗi, Jungkook nhà hắn còn có ai dám xinh đẹp hơn sao. Chỉ thay một bộ quần áo cũng đủ ăn đứt đám người ở đây.

Hắn đi đến dắt tay người rụt rè nấp sau lưng Sung Min và Joon Woo. Tất cả sự chú ý của bữa tiệc đều đổ dồn vào hai người bọn họ. Kang Sunghoon ngơ ngác nhìn cậu, vẫn là vẻ thuần khiết như lần đầu gặp mặt, đến giờ vẫn không thể nào quên được. Tiếng bàn tán làm cậu sợ hãi không ít, càng như vậy càng nép sát vào người hắn.

"Tôi vốn không muốn để ai biết quá nhiều về chuyện của mình, và việc mà Moon tiểu thư làm hôm nay có vẻ đã xen vào quá nhiều rồi."

Chủ tịch Moon hiểu rõ ý tứ của hắn thông qua câu nói vừa rồi, lập tức quay sang bảo ả xin lỗi. Tiểu thư thường ngày được cưng chiều, đột nhiên phải xin lỗi người mà bản thân ghét nhất, có thể sao.

"Con không xin lỗi."

"Cái con bé này, con xen vào chuyện của cậu Kim đây lại còn ngang nhiên nói về người yêu của cậu ấy ở nơi đông người, còn không mau xin lỗi."

"Muốn con xin lỗi cũng được, nhưng cậu ta thì không bao giờ."

Ai cũng biết người mà ả nhắc đến là cậu.

"Ba nói lần cuối, xin lỗi cậu Kim và người yêu cậu ấy ngay, nếu không đừng trách ba dạy dỗ con ngay tại đây."

Moon Jiwoo tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt như sắp đánh người đến nơi. Cúi đầu xin lỗi hắn và cậu, một lời xin lỗi không thể hời hợt hơn, nghe kiểu gì cũng không thấy chút thành ý nào trong đó.

"Mong Moon tiểu thư sau này không xen vào chuyện của người khác quá nhiều, nó không có lợi gì cho cô đâu, có khi còn khiến cô mất mặt như hôm nay đấy."

Cả hai ở lại dự tiệc thêm một lúc rồi rời đi. Vì hắn không muốn để cậu ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa. Với cả Jungkook cảm thấy không thoải mái khi ở đây.

Ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.

"Chúng ta đi khỏi đây nhé, ở đây quá ngột ngạt rồi, nắm chặt tay anh, anh đưa em rời khỏi nơi này."

Đã là lần thứ bao nhiêu rồi?

Lần thứ bao nhiêu hắn nắm tay cậu thoát khỏi những rắc rối.

Lần nào cũng vậy, đều là Kim Taehyung xuất hiện đúng lúc bảo vệ cậu khỏi người xấu, kéo cậu thoát khỏi hố sâu tăm tối, cho cậu cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng cảm nhận được.

"Đưa tôi đi nhanh chút nhé.













End chap 8

Bé là đẹp nhất, ai dám đẹp hơn bé đâu mà 😚














mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net