Chap 24: Đến canh con trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho con lí do?"

"Mẹ tưởng con là người hiểu rõ lí do nhất chứ."

Bà bày ra vẻ mặt khiêu khích còn nhướng một bên chân mày nhìn hắn. Để cậu ở nhà với đứa con trai của bà chắc là không ổn, vậy nên bà muốn đến đây bảo vệ cậu.

"Dì à, dì quả thật sáng suốt."

Park Jimin đứng một bên không ngừng nói mấy lời ca ngợi làm bà nhận ra quyết định này thật không tồi chút nào.

"Chỉ có Jiminie hiểu dì."

Hắn nhìn một màn kẻ tung người hứng này không nổi liền quăng đồ đạc của cậu ra giữa nhà rồi trở về phòng. Thật không thể hiểu nổi mẹ hắn, khi thì ghét cay ghét đắng, khi thì quan tâm lo lắng cứ như là con ruột không bằng.

Vừa vào phòng được một lát thì có tiếng gõ cửa, người đến là Park Jimin.

"Cậu muốn dạy dỗ gì tôi nữa hay sao?"

"Hài lòng rồi chứ?"

"Chuyện gì?"

"Hành hạ em ấy như vậy cậu hài lòng chưa?"

"Chưa."

Nó tức giận đẩy hắn lùi về sau, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm vung thẳng vào mặt hắn, nhưng lúc đến gần, nó lại chẳng thể xuống tay, rồi trong vô lực bàn tay dần hạ xuống.

"Sao không đánh nữa?"

"Đồ ngu ngốc nhà cậu đánh bao nhiêu lần cũng không thông minh ra được."

"Hỏi thật, cậu ta đã làm gì mà khiến cậu ra sức bảo vệ tới vậy?"

"Jungkook không làm gì hết, tôi bảo vệ em ấy vì em ấy xứng đáng."

"Giờ ngay cả mẹ tôi cũng bênh vực cậu ta, đúng là không thể xem thường."

"Tại sao người yêu cậu thật lòng cậu không quan tâm còn cái con nhỏ xấu xa đó cậu cứ giữ mãi trong tim vậy?"

"Cậu vừa nói gì?"

Nó nhận ra mình vừa nói quá nhiều, giọng nói có phần ấp úng, quay mặt đi né tránh ánh mắt hắn.

"Tôi hỏi cậu vừa nói gì?"

"Đâu...không có gì, tôi chỉ là giận quá nên nói vậy thôi. Nhưng tôi nói lần cuối, sau này đừng động đến Jungkook nữa, nếu không cậu sẽ đánh mất em ấy đấy."

_


Từ ngày bà Kim chuyển đến đây sống, bầu không khí trong nhà tốt lên hẳn. Jungkook được bà chăm sóc rất tốt, ăn no ngủ kỹ nên có da có thịt hơn trước, tâm trạng cũng dần tốt lên. Thật ra thì cậu rất ngại khi để bà làm hết mọi việc trong nhà, nhất là để bà chăm sóc cậu như vậy, nhưng bà cứ một mực làm, cậu có cản cũng không được.

Nhờ sự việc lần này mà tình cảm giữa hai người tăng lên đáng kể. Cậu rất vui khi bà chịu mở lòng với mình.

Mọi người trong nhà ai nấy đều rất vui mừng. Chỉ duy nhất một người là không mấy hài lòng.

Mẹ hắn đến đây sống thì đã thôi đi, đằng này cứ canh chừng hắn như tội phạm vậy.

Giống như mấy ngày trước, cậu đang ở phòng khách xem TV thì hắn đi làm về. Vừa đặt mông ngồi xuống cạnh cậu thì bà từ đâu xen vào ngồi giữa cả hai, đã vậy còn đuổi hắn lên phòng như đuổi tà.

Hôm nay cũng chả khác gì mọi hôm. Suốt cả bữa cơm cậu luôn né tránh ánh mắt hắn, còn người mẹ yêu dấu vẫn chung thủy nhìn hắn chằm chằm, nhìn như vậy làm sao nuốt trôi cơm không biết.

"Mặt con dính gì sao mẹ?"

"Không có."

"Vậy mẹ nhìn con như vậy làm gì?"

"Mẹ xem con có ý nghĩ xấu xa gì không thôi."

"Mẹ...thôi bỏ đi."

Hắn dù cho đã từng cưỡng ép cậu nhưng đó là do muốn cậu phải đau khổ. Kim Taehyung này có phải là bị động dục đâu mà gặp đâu cũng đè người ta ra làm.

_


Cậu hôm nay có hơi mệt nên lên phòng nghỉ sớm hơn mọi khi. Trong lúc bà còn đang bận rửa chén hắn đã lẻn đi sang phòng cậu.

Rảnh rỗi không có việc làm nên phụ dì Song một chút, ai ngờ đứa con trai này lại nhân lúc bà không chú ý mà hành động.

Kéo chăn ngang ngực chuẩn bị ngủ chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ rằng bà có việc gì cần, Jungkook vội vén chăn bước ra mở cửa không chút nghi ngờ.

Vừa nhìn thấy hắn, cậu giật mình đóng cửa nhưng vẫn chậm hơn một bước, còn chưa kịp đóng, tay hắn vội chặn cửa làm cậu muốn đóng cũng không thể.

Kim Taehyung đi vào, sẵn tay chốt luôn cửa lại. Cậu hết đường chạy chỉ biết lùi từng bước về sau, hắn biết cậu đang sợ liền nổi hứng muốn trêu chọc một chút. Cậu cứ lùi một bước hắn lại tiến một bước, nhìn khuôn mặt sợ hãi không nói thành lời đó đã đủ hiểu cậu sợ hắn tới mức nào.

"Sợ tôi sao?"

"Không...không."

"Vậy sao lại ấp úng?"

"Tại...tại...tại anh..."

"Cởi quần ra."

"Dạ?"

Cậu như không tin được lời hắn nói nên cố gặng hỏi thêm lần nữa. Cậu vừa mới xuất viện chưa đầy một tuần, chẳng lẽ hắn lại định làm chuyện đó.

"Nghe tôi nói gì không?"

"Không được."

"Tại sao?"

"Vì em...em chỉ mới xuất viện thôi mà, với lại...với lại em còn đau lắm."

"Nói vậy nghĩa là không cần bôi thuốc đúng không?"

Hắn đưa lọ thuốc bác sĩ đưa vài ngày trước ra trước mặt cậu. Đưa lọ thuốc thôi có cần ăn nói gây hiểu lầm vậy không.

"Nhưng lọ thuốc này sao lại phải cởi quần ra chứ?"

"Thuốc dùng cho chỗ bị thương, cậu không cởi quần ra để thoa lên chẳng lẽ lại uống."

"Là vậy sao? Vậy anh đưa cho em đi, em tự làm được."

Cậu chìa tay đón nhận lọ thuốc, nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Cậu ngoan ngoãn hay để tôi tự làm?"

"V-vâng."

Nhận thấy mình không thể thoả hiệp, cậu chỉ còn cách nghe theo lời hắn. Quần ngủ được cởi bỏ hoàn toàn. Toàn bộ nơi tư mật đều lộ ra trước mắt hắn, huyệt nhỏ đỏ au mấp máy như đang mời gọi hắn.

Jungkook xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào hắn, quay mặt né tránh ánh nhìn nóng rực dán vào người mình.

Hắn quỳ một chân xuống sàn nhà đối diện với cậu. Cho ít thuốc lên tay, đưa đến gần huyệt nhỏ rồi bắt đầu bôi thuốc, vì vết thương vẫn chưa khỏi nên khi bôi thuốc có hơi rát. Thấy cậu nhăn mặt hắn cũng nhẹ tay hơn. Đúng là khó hiểu thật, rõ ràng là ghét vậy mà lại giúp cậu ta bôi thuốc, mày bị sao vậy Kim Taehyung.

Ngón tay hắn từ đầu đến giờ chỉ di chuyển xung quanh lỗ nhỏ, trong một phút nổi hứng hắn cho luôn vào bên trong. Jungkook bị hành động này làm giật bắn cả người, lỗ nhỏ mút chặt lấy ngón tay hắn.

"Anh Taehyung..."

"Sao?"

"Cái này hình như không giống bôi thuốc cho lắm."

"Bác sĩ nói phải bôi cả bên trong vì phần bên trong bị thương nhiều hơn."

"À, ra là vậy."

Cậu bị lời nói bịa của hắn lừa mà không biết. Làm gì có loại thuốc nào bôi vào bên trong, mà cũng chẳng bác sĩ nào bảo cả, nếu có thì chắc là bác sĩ Kim Taehyung bảo rồi.

Được nước làm tới, ngón tay càng lúc càng di chuyển vào sâu hơn. Cậu thì ngây thơ tin lời, cứ vậy nằm yên để hắn bôi thuốc, cơ thể có cảm giác gì đó hơi kì lạ, mấy lần cậu như sắp rên lên đến nơi may là kịp bịt miệng lại.

Đầu ngón chân sớm đã co quắp. Ngón tay hắn vẫn rất linh động di chuyển ra vào không ngừng, cứ ra rồi lại vào như vậy chắc cậu không chịu nổi nữa mất.

Đến lúc dâm dịch chảy ra ướt cả ngón tay hắn mới dừng lại. Cậu cuống cuồng mặc lại quần rồi phóng lên giường trùm chăn che chắn cho bản thân. Hắn không nói gì, đứng dậy cầm theo lọ thuốc về phòng. Thấy hắn thật sự ra khỏi phòng cậu mới dám tung chăn chạy nhanh đến khoá cửa lại rồi lên giường đi ngủ.

_


Tối đó khi cậu đang ngủ thì nhận ra một bên giường mình lún xuống. Lúc đầu còn tưởng là mơ, nhưng giấc mơ này chân thật quá thì phải.

Người kia vén một bên chăn nằm vào bên cạnh. Bàn tay lạnh lẽo chạm vào da thịt, ban đầu là đặt ở eo, dần dần chạy dọc lên hai điểm hồng trước ngực. Vén lớp áo mỏng lên cao một chút, người kia không ngừng xoa nắn điểm hồng trước ngực cậu. Bàn tay thiếu đứng đắn xoa nắn liên tục làm một bên cương cứng.

Jungkook lúc này mới giật mình tỉnh dậy. Cảm thấy có thứ gì đó trước ngực mình, vén chăn xem thử liền thấy bàn tay ai đó, quay lưng nhìn sang, hắn đã nằm cạnh cậu từ khi nào.

"Anh làm gì ở đây vậy?"

"Cậu nghĩ tôi đang làm gì?"

Hắn di chuyển sang bên còn lại tiếp tục xoa nắn đến khi bên đó cũng cương cứng mới dừng lại.

Vừa yên được một lúc lại dời tay xuống quần ngủ cậu luồn tay vào trong. Đến khi tay đã ở trước cửa huyệt ấm nóng hắn mới thoả mãn cười một cách quỷ dị.

Ngón tay thon dài không chần chừ chen vào hậu huyệt. Cậu ban đầu có hơi không quen nhưng một lúc sau đã thích nghi với kích thước thứ bên trong mình. Hắn cho thêm một ngón, lại một ngón, đến khi ba ngón tay yên ổn vào hết bên trong. Cậu lúc này không chịu được mà nỉ non.

"Em sắp không chịu nổi nữa...ha."

"..."

"Taehyung...ưm..."

Hắn nghe cậu lãi nhãi tâm trạng có hơi không tốt nên gãi mạnh một cái vào vách tràng bên trong.

"Aaaaa..."

Cậu theo phản ứng hét lên một tiếng. Bà Kim nghe thấy tiếng động trong phòng cậu, vội đi đến xem. Bà vốn là người có giấc ngủ không sâu, thường hay tỉnh giấc vào nửa đêm, vừa xuống nhà uống chút nước đã nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ phòng cậu.

"Jungkook à có chuyện gì sao con?"

"Dạ...con không sao?"

"Mẹ vừa nghe tiếng hét mà?"

"Con gặp ác mộng thôi ạ, mẹ không cần lo đâu."

"Vậy mẹ về phòng đây, con ngủ sớm đi nhé."

"Vâng ạ."

Nhận thấy mẹ mình đã về phòng, hắn lại tiếp tục đến khi chơi đùa thoả thích mới chịu buông tha cậu.






End chap 24

Viết chap này lâu rồi hôm nay đọc lại mới thấy mất tiêu khúc cuối vậy là phải viết lại một đoạn

HAPPY BIRTHDAY KIM NAMJOON!!!
Chúc mừng sinh nhật tổng thống của em 🎂🎂🎂

12091994 - 12092021





mith 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net