Chap 34: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba mẹ, con về rồi ạ."

Jungkook hớt hãi chạy vào nhà. Khi sáng ba mẹ gọi đến nói có việc gấp cần cậu về ngay. Giọng hai người có vẻ gấp rút nên vừa tắt máy cậu đã nhờ bác Kwang đưa đi.

"Con đến rồi sao?"

"Ba gọi con đến có chuyện gì?"

"Chuyện là...là chú của con."

"Chú? Chú gặp chuyện gì sao?"

"Thì cũng có chút chuyện."

Ông Jeon cứ úp úp mở mở làm cậu sốt ruột theo.

"Có gì ba cứ nói thẳng đi."

"Chú Dong-yul của con bị người ta kiện."

Cậu có hơi bất ngờ khi nghe tin này, chú của cậu không biết lại gây ra chuyện gì đến nỗi bị người ta kiện ra toà.

Ông Jeon gọi cậu về hôm nay chính là muốn nhờ cậu nghĩ cách giúp đỡ. Đứa em trai này thật khiến ông đau đầu. Ngày trước khi mẹ ông vừa sinh em trai thì mất, ba ông cũng vì bệnh tật mà đi theo mẹ, một mình ông làm đủ thứ nghề nuôi em. Jeon Dong-yul từ nhỏ được anh trai bao bọc nên sinh ra ỷ lại, suốt ngày gây hoạ rồi về nhà nhờ ông xử lí. Lần này không ngoại lệ, ông lại đứng ra giải quyết mớ hỗn độn kia.

"Tại sao chú ấy lại bị kiện?"

"Nó ăn chặn tiền mua vật liệu, công trình đó vốn là dùng vật liệu loại tốt nhưng nó nói dối người ta mà mua loại rẻ tiền, giờ người ta biết được nên đâm đơn khởi kiện."

"Vậy cứ để chú ấy vào tù một lần cho nhớ."

"Con nói vậy sao được?"

"Sao lại không được? Chú ấy chỉ biết gây rắc rối rồi tìm ba cầu cứu, công trình đó nếu không bị phát hiện thì hậu quả sẽ như thế nào chú ấy đã nghĩ tới chưa. Ba tốt nhất đừng giúp chú ấy làm gì."

Lời cậu nói ông hoàn toàn hiểu, ông đã nhiều lần nghĩ tới việc để mặc nhưng làm sao ông có thể bỏ rơi em ruột của mình. Trước lúc ba mẹ mất, ông đã hứa với hai người sẽ chăm sóc em trai thật tốt, nhờ vậy ba mẹ ông mới an tâm nhắm mắt. Giờ bỏ mặc chú ấy ba mẹ dưới suối vàng chắc sẽ rất giận ông.

Ông vốn không muốn nhờ cậu nhưng việc này thật sự cấp bách, vả lại công ty khởi kiện lần này chính là Kim thị.

"Vậy ba biết là ai khởi kiện không?"

"Là...Taehyung."

Hai tai cậu bắt đầu lùng bùng, lời ba cậu vừa nói sao có thể là thật được. Taehyung trước giờ vốn ghét cậu, giờ lại thêm chuyện này, hắn không ghét cậu hơn thì thôi chứ làm sao có chuyện rút lại đơn kiện.

"Giờ chỉ có con mới giúp chú ấy được thôi."

"Ba muốn con nói gì, anh ấy trước giờ vốn không thích con, phải cố gắng lắm thái độ anh ấy mới thay đổi, giờ lại gặp phải chuyện này ba kêu con làm sao đây?"

"Ba biết, nhưng mà..."

"Con sẽ không giúp chú ấy, ba có nhờ con cũng vô ích thôi."

Cậu tức giận bỏ đi. Trên đường về cậu không ngừng nghĩ về lời ba nói khi nãy, ngoài mặt thì nói là không giúp nhưng cậu và ba lại rất giống nhau, không thể thấy chết mà không cứu.

_


Về đến nhà đã thấy hắn cùng cô ta ngồi ở phòng khách. Như mọi khi cậu lướt ngang như không thấy gì. Kim Taehyung vẫn bình thản xem tài liệu, chỉ riêng cô ả ngồi cạnh là tức giận vì bị cậu ngó lơ.

Lát sau Jungkook lấy hết can đảm đi đến gần bắt chuyện trước.

"Em nói chuyện riêng với anh một chút được không?"

"Sao không nói ở đây mà phải nói riêng?"

Cô ta không nhịn được chen vào nói một câu.

"Không muốn cô nghe được chưa?"

"Cậu...chắc chắn là Taehyung sẽ không đồng ý, đúng không anh?"

"Lên thư phòng rồi nói."

Mặt cô ta gần như biến sắc, hôm nay hắn bị gì vậy, chấp nhận yêu cầu của cậu dễ dàng như vậy, quan trọng là hắn phớt lờ lời nói của cô ta.

Trong thư phòng, hắn ngồi tựa lưng vào ghế, mắt chăm chăm nhìn vào người đang sợ sệt đứng đối diện, cậu nắm chặt vạt áo, hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn hắn.

"Chuyện đơn kiện..."

"Đã biết rồi?"

"Vâng."

"Là tôi làm."

"Em biết."

"Vậy chắc cậu cũng biết tôi không bao giờ rút lại đơn kiện."

"Em biết chú ấy đã làm sai, nhưng anh có thể tha cho chú ấy một lần?"

"Gia đình các người đúng là giống nhau, gây ra tội lỗi rồi lại phủi bỏ như không có gì."

Cậu không hiểu hắn đang muốn ám chỉ đến việc gì, chẳng lẽ là nhắc đến chuyện cậu đến tìm Choi Minyoung trước ngày cưới, nhưng việc đó thì liên quan gì đến gia đình cậu.

"Ý anh là gì?"

"Cậu về hỏi ba cậu thì biết, hỏi thử xem tại sao lại hại công ty gia đình cô ấy phải phá sản."

"Anh nói bậy bạ gì vậy? Ba em sao có thể làm ra loại chuyện đó?"

"Tôi không rảnh đi đổ tội cho người khác."

Những việc hắn nói tại sao cậu lại không biết, ba chưa từng nói về việc này, rốt cuộc ông còn giấu cậu bao nhiêu chuyện?

_


Park Jimin dạo này thường hay cảm thấy mệt mỏi, ngửi mùi gì cũng thấy buồn nôn, đã vậy còn ngủ nhiều hơn trước. Nhân dịp đang rảnh rỗi nó tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Ngồi đối diện vị bác sĩ làm nó có chút run sợ, bác sĩ hết nhìn vào tờ giấy rồi lại nhìn nó, có khi nào mắc bệnh hiểm nghèo gì rồi không.

"Bác sĩ, có phải tôi mắc bệnh gì hay không?"

"Không."

Nghe một từ "không" mà lòng nó nhẹ hẳn.

"Nhưng cậu có thai."

Chưa kịp vui mừng bác sĩ đã kéo nó từ trên mây xuống đất.

"Bác sĩ nói ai vậy?"

"Thì cậu chứ ai."

"Ông biết đùa thật đó, ông nhìn kĩ tôi đi, tôi là con trai, một trăm phần trăm là con trai, sao có thể có thai chứ."

"Tôi biết cậu không chấp nhận được nhưng tỉ lệ đàn ông mang thai không phải là không có, có điều chỉ 0,0001 phần trăm người làm được."

"Không lí nào tôi là 0,0001 đó?"

"Tôi nghĩ cậu nên nói chuyện với ba của đứa bé thì hơn."

Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, nó dường như vẫn chưa tin. Một đứa con trai như nó lại mang thai, người khác biết được chắc sẽ xem nó như quái vật mất.

_


Kim Taehyung đến quán bar từ chiều, cả người nồng nặc mùi rượu, không biết là đã uống bao nhiêu.

Jimin từ xa đi đến giật lấy ly rượu trên tay hắn đặt xuống bàn.

"Uống bao nhiêu rồi?"

"Chỉ một chút thôi."

"Cậu nghĩ cậu nói dối tôi được?"

"Gần một chai."

"Kim Taehyung cậu điên rồi sao, muốn chết hay sao mà uống nhiều vậy."

Hắn chỉ cười nhạt một cái.

Nhìn thấy Jimin cầm thứ gì đó trong tay liền lên tiếng hỏi.

"Cậu cầm gì vậy?"

"T-thấy không khoẻ nên đi khám thôi."

Hắn nghe vậy cũng không hỏi gì thêm.

Park Jimin muốn biết đã có chuyện gì xảy ra, nó có hỏi nhưng không nhận được câu trả lời nào, gặng hỏi mãi hắn mới chịu nói là đã xảy ra việc gì.

Nó không phản đối việc hắn khởi kiện, điều làm nó tức giận là lời nói của hắn đối với cậu.

"Cậu nói với em ấy như vậy mà được sao?"

"Sao lại không?"

"Đồ ngu."

Hắn không hề phản ứng gì về thái độ giận dữ của nó. Dù sao thì cũng đã quá quen với việc nó bênh vực cậu mà mắng hắn.

"Sao tôi lại đau lòng đến vậy?"

"Hả?"

"Lúc nói với cậu ta mấy lời đó sao tôi lại đau lòng đến vậy?"






End chap 34

Đó là bạn biết yêu rồi đó

Thật tình mình không ngờ là NTB lại được #1, mặc dù fic mình chưa được gọi là hoàn hảo nhưng mình vẫn cảm thấy rất vui, mình sẽ thật cố gắng để fic ngày càng hoàn thiện. Vì muốn ăn mừng nên mình đăng ngay chap này lên cho nóng!





mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net