Chap 49: Mời ăn cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên bàn ăn, bà Kim không ngừng nhìn cậu, đúng hơn là mấy vết đỏ trên cổ, không cần nói cũng biết là do ai làm.

Nhìn vẻ mặt đắc ý đó đã đủ hiểu rồi. Từ sáng đến giờ trong mắt hắn dường như chỉ có mình cậu, ngoài cậu ra hắn không để tâm đến bất cứ ai.

"Jungkook, đêm qua ngủ ngon không con?"

"Dạ...dạ ngon."

Nói thì nói vậy chứ cậu làm sao ngủ được, cả đêm hôm qua gần như thức trắng, chỉ đến khi trời sắp sáng hắn mới tha cho cậu đi ngủ.

_


Ăn sáng xong hắn đưa cậu về nhà rồi lái xe đến công ty. Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng cần hắn có mặt, dù rất muốn ở nhà với cậu nhưng công việc không thể không làm.

Lúc nãy cũng may hắn bế cậu vào nhà chứ nếu không giờ này chắc cậu vẫn còn lê từng bước vào trong.

Đang mải loay hoay ở phòng khách thì bà Jeon gọi đến, cậu nhìn thấy số máy của mẹ mình thì mỉm cười thật tươi.

"Con nghe đây mẹ."

"Hôm nay có bận gì không con?"

"Không ạ."

"Vậy con về nhà một lát nhé?"

"Vâng ạ, nhưng có chuyện gì sao mẹ?"

"Con còn nhớ Eun Woo chứ, bạn cũ của con đấy, hôm nay mẹ đi siêu thị vô tình gặp được thằng bé nên muốn mời đến nhà dùng cơm, thế nhé con."

Chưa kịp nói thêm lời nào thì đầu dây bên kia đã ngắt máy. Jungkook thở dài một hơi. Kim Taehyung không biết chuyện này thì hơn, nếu không người gặp rắc rối là cậu. Nói lại với dì Song rằng mình về nhà có việc, còn nhờ dì chuẩn bị cơm tối cho hắn.

_


Hắn ở công ty bận tối mặt tối mũi, đến cả thời gian ăn trưa còn không có, công việc cứ chất cao như núi làm không xuể, kể cả thư ký Han cũng chịu chung tình trạng như hắn.

Đến chiều công việc mới vơi đi một nửa, trước lúc bước vào cuộc họp cổ đông, hắn chợt nhớ mình vẫn chưa báo với cậu một tiếng, vì cuộc họp không biết khi nào mới kết thúc nên hắn muốn gọi về báo trước kẻo có người ngóng trông.

"Tôi nghe đây thiếu gia."

"Là dì Song sao, tôi còn tưởng Jungkook sẽ nghe máy."

"Thiếu gia có chuyện gì sao?"

"Tôi chỉ muốn nói là chiều nay sẽ về trễ, dì bảo Jungkook không cần chờ tôi."

"Vậy thì may quá, cậu Jungkook hôm nay cũng không có nhà."

"Em ấy đi đâu sao?"

"Tôi nghe đâu cậu ấy về Jeon gia, Jeon phu nhân có mời cậu Eun Woo gì đó đến nhà nên gọi cậu ấy về."

Hắn nghe thấy cái tên này mặt mày dần đổi sắc rồi không nói không đằng tắt máy. Tờ giấy trên bàn bị nhào nát không thương tiếc. Thư ký Han vừa định báo cáo gì đó, nhìn thấy mặt hắn đen lại thì chẳng dám lên tiếng.

"Thư ký Han."

"Chủ tịch có gì cần tôi giúp sao?"

"Hủy cuộc họp cổ đông đi."

"Sao cơ?"

"Tôi bảo hủy cuộc họp."

"Nhưng cuộc họp này rất quan trọng, với cả..."

"Tôi không muốn nhắc lại."

"Vâng...tôi biết rồi."

Kim Taehyung lao như bay xuống tầng hầm phóng xe như bay đến nhà cậu.

Phía Jungkook, cậu đang phụ mẹ đem thức ăn ra bàn. Đáng nói hơn là không chỉ có mình Cha Eun Woo mà còn có cả Kim Namjoon, Min Yoongi và Park Jimin.

Về phần ba người còn lại là do cậu mời đến. Vì cậu không muốn ai hiểu lầm nên mời thêm người, ít nhất thì hắn sẽ không thấy tức giận nếu biết chuyện.

Kim Namjoon ngồi trên sofa ngoài phòng khách nhưng mắt luôn nhìn về phía cậu. Cười cười nói nói vui vẻ tới vậy nếu để Kim Taehyung biết thế nào cũng có chuyện.

Nghĩ vậy anh đi đến nói nhỏ vào tai cậu.

"Ra đây một lát, anh có chuyện muốn nói với em."

Hai người ở khoảng sân trước nhà, đến khi xác định xung quanh không có bất kỳ ai anh mới lên tiếng.

"Em với cậu ta đã chia tay rồi sao còn dây dưa làm gì?"

"Em không có."

"Vậy sao cậu ta lại ở đây?"

"Là mẹ em mời anh ấy đến, em không hề biết chuyện này."

"Kim Taehyung mà biết thì em tiêu đời."

"Có bí mật gì mà phải ra tận đây vậy?"

Park Jimin được Min Yoongi đỡ từ trong đi ra. Nó mang cái bụng bầu to tướng bước đến, hoài nghi nhìn hai người họ.

"Sao anh không ở trong đó mà lại ra đây?"

"Trong đó chán quá đi mất."

Min Yoongi xoa nhẹ đầu nó rồi quay sang cậu.

"Em mời cậu ta đến nhà không sợ Taehyung biết sao?"

"Sao mọi người cứ nghĩ em mời anh ấy vậy?"

"Vậy là ai?"

"Là mẹ em."

Bốn người nhìn nhau thở dài, chuyện lần này nhất định không thể để Kim Taehyung biết, tốt nhất là như vậy.

Bà Jeon không thấy bọn họ đâu phải lật đật đi tìm. Ngồi trên bàn ăn, cậu căng thẳng đến gắp thức ăn còn không được. Cha Eun Woo thấy vậy liền gắp thức ăn vào chén giúp cậu. Kim Namjoon nhanh tay gắp thức ăn cho cậu trước khi người kia kịp làm điều đó.

Park Jimin bên này được Min Yoongi gắp thức ăn vào chén liên tiếp. Nó vừa ăn vừa thấy hài lòng, có nó ở đây không ai có thể cướp mất Jungkook khỏi tên bạn mặt than của Park Jimin này.

Cả bàn ăn đang rất yên ổn thì dì giúp việc hớt hải chạy vào.

"Phu nhân, cậu Taehyung vừa mới đến ạ."

Vừa dứt lời đã thấy hắn từ ngoài đi vào. Hắn cúi đầu chào ông bà Jeon rồi quay sang nhìn cậu, lần này Jungkook xong thật rồi.

"Taehyung đến thì vào ăn cùng đi con."

"Một lát con sẽ ăn sau, giờ con có chuyện cần nói với Jungkook ạ, xin phép ba mẹ."

Nghe đến tên mình cậu buông ngay bát cơm xuống bàn, chậm rãi theo sau hắn về phòng. Jungkook thật sự khóc không ra nước mắt, biết giải thích với hắn thế nào đây?

Đến phòng, hắn mở cửa đẩy cậu vào trong, bản thân sau đó cũng bước vào rồi đóng sầm cửa lại.

Jungkook sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào hắn, Kim Taehyung có chút mủi lòng, rõ ràng vừa nãy rất tức giận, vậy mà đáng yêu trước mặt chỉ nũng nịu đôi chút đã không chịu được.

"Sao không nhìn anh?"

"Em sợ."

"Anh làm gì mà sợ?"

"Không phải anh định mắng em sao?"

"Anh mắng em oan ức lắm hả?"

"Anh nghe em nói đã, thật ra em không biết chuyện này, là mẹ em mời anh ấy đến."

"Mẹ em biết cả cậu ta?"

"Thì...thì lúc học đại học anh ấy có đưa em về nhà vài lần."

"Đã đến mức gặp phụ huynh."

Hắn càng nói càng tức muốn điên, rốt cuộc giữa hai người còn chuyện gì mà hắn chưa biết hay không?

"Anh đừng giận mà."

"Sợ anh ghen nên giải thích sao?"

Lại bày ra bộ mặt không đứng đắn nữa rồi đấy. Cậu biết mình trúng kế liền đẩy hắn ra rồi đi về phía cửa.

Cửa vừa mở đã thấy Park Jimin từ ngoài nhào vào phòng. Thì ra nó đứng nghe lén hai người nói chuyện, vì không nghe rõ nên áp tai vào cửa, ai ngờ cậu đột ngột mở cửa báo hại nó suýt ngã ập xuống đất.

Kim Taehyung thấy nó cũng không ngạc nhiên gì cho mấy.

"Cậu làm gì ở đây?"

"Tôi...tìm nhà vệ sinh."

"Nói dối."

"Không tin thì mặc cậu."

Nó vội chạy xuống dưới nhà, nếu còn ở lại thế nào cũng lộ chuyện.

Hắn và cậu nhìn theo chỉ biết cười trừ, nói dối không đạt chút nào.






End chap 49

Ủa mọi người sợ anh Kim lắm hả?





mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net