Chap 52: Đau khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung từ sớm đã không thấy cậu. Nhà bếp và sân vườn chỉ cần nhìn vào sẽ thấy cậu ở đấy nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu. Hắn vội lên phòng tìm, mọi thứ vẫn bình thường, vốn định rời khỏi phòng thì cánh cửa tủ quần áo khép hờ đập vào mắt. Đi đến mở toang tủ mới thấy tất cả quần áo của cậu điều biến mất.

Hắn sững sờ nhìn tủ quần áo trống không trước mặt. Jeon Jungkook chính là muốn rời xa hắn thật sao?

Lấy điện thoại gọi ngay cho cậu, đầu dây bên kia không hề bắt máy. Hắn cố gọi lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn vậy.

Sợ! Đúng vậy! Không hiểu sao hắn lại cảm thấy sợ đến vậy. Hắn sợ cậu sẽ rời bỏ hắn, sợ cậu buông bỏ tình cảm với hắn, sợ bản thân phải đánh mất cậu trong khi hắn chỉ vừa nhận ra tình cảm của bản thân.

Nhớ lại thái độ kì lạ của là từ khi ở Jeon gia trở về. Chỉ suy nghĩ bấy nhiêu hắn lập tức lái xe đến đó.

Vừa dừng xe trước cổng đã thấy đám người lạ mặt vào trong. Ngoài người giúp việc thì bên trong chẳng còn một ai.

"Chuyện này là sao?"

"Cậu...cậu Taehyung."

Bọn họ vừa nhìn thấy hắn liền nói năng lấp bấp, như thể rất sợ hắn.

"Tôi hỏi chuyện này là sao?"

"Ông bà chủ đã...đã bán căn nhà này rồi."

"Cái gì? Sao lại bán?"

"Là để...để trả nợ."

Có phải nhầm lẫn gì hay không? Công ty nhà cậu từ khi nào lại nợ nần đến mức phải bán nhà, nếu có thì sao hắn lại không biết, nếu như hắn biết thì chuyện này đã không xảy ra.

"Jungkook có về đây không?"

"Tôi...tôi không biết."

"Nói dối, chắc chắn em ấy có về đây, mau nói tôi biết em ấy ở đâu?"

"Cậu Jungkook không cho chúng tôi nói."

"Nếu cô muốn giúp Jeon gia thì mau nói tôi biết Jungkook ở đâu?"

Cô gái giúp việc nghe hắn nói có thể giúp đỡ, hai mắt lập tức sáng rỡ. Cô từ nhỏ đã theo mẹ đến làm việc tại Jeon gia, mọi người đều đối xử với cô rất tốt. Lúc ông bà Jeon chuyển nhà cô còn xin được đi theo họ, dù cho không có lương cô vẫn chấp nhận, tiếc là hai người họ không đồng ý, cô còn phải nuôi gia đình, đi theo bọn họ sẽ rất cực khổ

Nhận được địa chỉ mới từ người giúp việc, hắn tức tốc lái xe đến đó.

Hắn đã gọi cho thư ký Han hỏi rõ mọi chuyện. Càng nghe cô nói tay hắn càng siết chặt vô lăng. Cố gắng tăng tốc hết mức có thể, nếu chậm trễ có khi cậu sẽ đi mất cũng nên.

_


Jungkook ngồi cùng ông bà Jeon ở phòng khách căn nhà mới mua. Cũng may hai người họ vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm, liền lấy ra mua căn nhà này. Dù không lớn bằng căn nhà lúc trước nhưng ít ra vẫn có chỗ để ở. Chỉ tiếc rằng căn nhà từng gắn bó với mọi người nay phải giao lại cho người khác.

"Bác trai, bác có cần con giúp bác không?"

"Cảm ơn con Namjoon, bác nghĩ có lẽ không cần thiết đâu, dù sao bác cũng đã có tuổi, đến lúc nghỉ ngơi rồi."

Kim Namjoon nghe vậy cũng không nói gì thêm. Anh sớm đã biết chuyện thông qua báo đài, vốn nghĩ Kim Taehyung đã thay đổi, thật không ngờ hắn lại dùng tới thủ đoạn này.

"Em quyết định ly hôn thật sao?"

"Em đã chắc chắn rồi."

"Đây không phải chuyện nhỏ, em hãy suy nghĩ thật cẩn thận."

"Em suy nghĩ rất nhiều rồi, không có điều gì tốt hơn việc ly hôn lúc này."

Anh vỗ nhẹ vai cậu như muốn an ủi, còn chưa kịp vui mừng cho hạnh phúc của cậu bao lâu giờ lại gặp phải chuyện này. Nếu không vì nể mặt cậu, anh đã cho tên đó một trận chứ không phải để yên như vậy.

Cả bốn người ngồi trầm ngâm không ai nói lời nào.

Tiếng động cơ trước nhà vừa tắt cũng là lúc hắn từ bên ngoài chạy vào. Cậu vừa nhìn thấy hắn vội đứng dậy bỏ đi, hiện tại cậu không biết phải đối mặt với hắn thế nào.

Vừa bước tới cửa đã bị hắn nắm chặt lấy, Jungkook vùng vằng muốn thoát khỏi tay hắn nhưng Kim Taehyung nhất quyết không buông.

"Jungkook, nghe anh nói được không?"

"Buông tay."

"Nghe anh một lần thôi được không em?"

"Tôi nói anh buông tay."

Ông Jeon thấy cả hai như vậy cũng không đành lòng mà lên tiếng.

"Jungkook, con bình tĩnh lại đi."

Cậu giờ mới chịu đứng yên, hắn nhân cơ hội này muốn đưa cậu về nhà nói rõ mọi chuyện.

"Ba à, con biết những chuyện vừa xảy ra là do Kim thị, nhưng xin ba hãy tin con, sau này con sẽ giải thích tất cả mọi chuyện với ba, giờ con xin phép đưa em ấy về."

Ông chỉ gật đầu mà không nói gì.

"Jungkook, về nhà với anh."

Hắn nắm tay cậu kéo đi, Jungkook đương nhiên không thuận theo, hất tay hắn ra. Ở cùng hắn lúc này sẽ khiến cậu ngột ngạt mà chết mất.

"Tôi không về."

Hắn gần như sắp mất kiên nhẫn, buông tay cậu, hắn một bước vác cậu lên vai. Đột ngột bị vác như vậy làm cậu vừa sợ vừa tức giận, cậu dùng tay đánh vào lưng hắn, nói là đánh chứ thật ra cậu dùng lực rất nhẹ. Nếu đánh mạnh hắn sẽ...đau.

"Con xin phép về trước."

"Hai đứa cứ từ từ nói chuyện."

Jungkook trên vai nghe ông nói vậy bắt đầu vùng vẫy kịch liệt hơn.

"Ba ơi cứu con, con không muốn về đâu."

"Jungkookie, nghe ba theo Taehyung về nhà đi con?"

"Con không muốn, anh thả tôi xuống, thả xuống mau."

Nói thì nói vậy chứ hắn làm sao chịu thả cậu xuống. Mặc cho cậu la hét ra sao hắn vẫn vác cậu ra khỏi nhà cho bằng được.

Kim Namjoon cũng muốn ngăn cản nhưng nghĩ kĩ lại thì để họ đối mặt nhau nói rõ mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.

_


Về đến nhà hắn vác cậu lên phòng trước sự chứng kiến của mọi người.

Đưa cậu vào phòng hắn tiện tay chốt cửa đề phòng trường hợp cậu lại bỏ đi. Nhận thấy cậu không còn phản kháng mới nhẹ nhàng đặt người ngồi trên giường.

Hai mắt Jungkook sớm đã đỏ ửng, nước mắt cứ thi nhau rơi, cậu cứ thút thít khóc, thỉnh thoảng cố ngăn tiếng nấc của bản thân.

Hắn vô cùng đau, đưa tay định lau nước mắt liền bị cậu cự tuyệt.

"Jungkook, nghe anh nói được không?"

"..."

"Đừng im lặng với anh như vậy."

"Anh muốn tôi thế nào, vui vẻ với anh như lúc trước, à không, là ngu ngốc mới đúng."

"Anh biết có nói gì em cũng không tin, nhưng anh muốn em biết anh không làm những việc đó."

"Anh nói sao thì là vậy."

"Em đừng đi được không?"

Cậu im lặng một lát, tay lau đi nước mắt của bản thân rồi quay sang nhìn hắn.

"Kim Taehyung, tôi không để ý việc anh đối với tôi thế nào, cả việc công ty hay việc tình cảm của chúng ta tôi đều không truy cứu nữa, chỉ cần anh đồng ý ly hôn là được."

"Anh không muốn."

"Vậy anh muốn cả hai cứ mãi đau đớn như vậy hay sao?"






End chap 52

Hả dạ tui hết biết!

Tui sắp tiêm ngừa mũi 2 rồi, mà nghe nói là mũi 2 bị hành dữ hơn nên sợ quá!!!






mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net