Chap 68: Chỉ cần em muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jungkook em đâu rồi?"

Tiếng gọi vang vọng khắp căn nhà nhưng không có ai trả lời.

Kim Taehyung từ sáng sau khi thức dậy đã không thấy cậu đâu. Đến cả tiếng cười nói của bé con cũng chẳng thấy.

Hắn đi một vòng quanh nhà tìm kiếm rồi lại trở vào khi không tìm thấy ai. Khuôn mặt không giấu được sự sợ hãi, ngồi gục xuống sofa. Lẽ nào Jungkook đã bỏ đi thật rồi sao?

Dì Song vừa ra ngoài về, thấy hắn ngồi đấy liền đi lại gần.

"Thiếu gia sao lại ngồi đây?"

"Jungkook đâu rồi dì?"

"Lúc sáng cậu Jungkook nói là hôm nay sẽ về nhà ông bà Jeon."

"Vậy sao."

Thì ra là về nhà ba mẹ, làm hắn cứ tưởng cậu bỏ đi rồi chứ.

Không biết từ bao giờ Jeon Jungkook lại trở thành điểm yếu của hắn. Chỉ cần cậu rời đi lần nữa hắn chắc chắn sẽ phát điên lên.

Từ ngày cậu nói sẽ không bỏ đi hắn đã không còn cho người canh ở cổng nữa. Chỉ là lời nói đó có đáng tin hay không?

Suy nghĩ một hồi lâu hắn quyết định đến công ty thay vì đến nhà ông bà Jeon. Nhìn thấy hắn có khi cậu lại khó chịu cũng nên.

Vậy là hắn ở công ty đến tận chiều tối mới về nhà. Lúc này mới nhận ra Jungkook và bé con vẫn chưa về nhà.

Vội vã lái xe thêm một đoạn đường đến nhà ông bà Jeon. Vì đã hơn bảy giờ tối nên cửa nhà đã đóng, chỉ còn thấy ánh đèn từ trong hắt ra.

Hắn phải gọi một lúc mới có người ra mở cửa. Jungkook vừa thấy hắn đứng trước cổng đã quay vào. Kim Taehyung thấy thế liền lên tiếng ngăn cậu lại.

"Khoan đã Jungkook."

"Chuyện gì?"

"Về nhà với anh được không?"

"Tôi đã nói sẽ không bỏ đi nữa anh lo cái gì, vả lại tôi đâu có nói ở cùng với anh."

Ông bà Jeon bên trong đang chơi với bé con, nghe tiếng nói bên ngoài vội chạy ra xem.

Bà đang loay hoay định mở cửa thì bị cậu ngăn lại.

"Không cần đâu mẹ, dù sao hôm nay con cũng ở lại đây."

"Ít nhất phải cho thằng bé vào nhà chứ."

"Mặc kệ anh ta."

Kim Taehyung chỉ có thể đứng đó nhìn cậu. Chính ánh mắt kiên định kia nói lên được sự chán ghét cậu dành cho hắn. Đúng là ghét cái ánh mắt kia thật đấy, đột nhiên lại nhớ về Jungkook của trước kia, người mà yêu hắn bằng cả mạng sống, người luôn dùng ánh mắt ấm áp nhất nhìn hắn.

"Phải làm sao em mới chịu theo anh về nhà đây?"

Cậu có hơi bất ngờ khi nghe hắn nói vậy.

"Vậy anh cứ đứng đó chờ đi, khi nào tôi về sẽ về."

Ông bà Jeon thấy cậu có hơi quá đáng, định lên tiếng nói đỡ một câu nhưng cậu đã bỏ đi vào phòng từ lúc nào rồi.

"Taehyung à, hay là con vào trong ngồi đi, để mẹ đi khuyên thằng bé."

"Không sao đâu mẹ, con sẽ đứng đây chờ."

Nhìn thái độ quyết tâm đó hai người chỉ nhìn nhau thở dài. Đến khổ với bọn trẻ này, sao cứ phải tìm cách hành hạ nhau như vậy? Rõ ràng bản thân cũng chẳng dễ chịu gì vậy mà vẫn cố chấp.

Hắn đứng đó đến tận tối, trời mỗi lúc một lạnh thế nhưng người kia chẳng để tâm đến dù chỉ một chút. Được một lúc thì trời bắt đầu mưa, hắn vẫn đứng đó nhất quyết không vào xe. Hắn muốn để cậu thấy bản thân có bao nhiêu thật lòng.

Jungkook trong phòng cũng chẳng ngủ được, cứ đi qua đi lại không ngừng. Thỉnh thoảng lại vén rèm cửa nhìn xem hắn đã về chưa.

Lúc nãy cậu chỉ thuận miệng nói vậy, ai ngờ hắn làm thật.

"Bị ngốc hay sao mà mưa cũng không biết tìm chỗ trú."

Cậu bực dọc kéo mạnh rèm cửa vào không thèm để ý. Nói vậy thôi chứ lát sau lại kéo ra nhìn tiếp.

Trời mưa lớn như này không khéo lại bệnh cho mà xem. Mà việc này liên quan gì đến cậu đâu chứ. Nghĩ vậy Jungkook vội tắt đèn nằm lên giường ôm bé con ngủ.

_

*Ầm*

Tiếng sấm nổ lớn làm cậu giật mình tỉnh giấc. Bé con bên cạnh cũng bị tiếng sấm doạ sợ mà nức nở.

"Ba ơi con sợ."

Bé con mơ hồ gọi ba trong trạng thái hai mắt nhắm nghiền. Bàn tay nhỏ xíu ôm chặt tay cậu.

"Không sao nhé, ba ở đây rồi."

Lúc này bé con mới thả lỏng tay ra một chút mà quay mặt sang hướng khác tiếp tục ngủ. Cậu kéo chăn đắp cho bé cẩn thận rồi đi đến cửa sổ ngó ra xem.

Đúng là điên thật mà, Kim Taehyung vẫn còn đứng ở đó. Cả người ướt sũng còn cố chấp đứng đấy.

Cậu vội vàng chạy ra ngoài mở cửa. Càng nhìn người trước mặt lại càng tức giận. Không phải lúc trước cao ngạo lắm sao? Dùng đủ mọi cách hành hạ người ta giờ lại đứng đây làm ra vẻ đáng thương. Từ bao giờ lại nghe lời cậu đến vậy, bảo đứng liền đứng mãi không về.

"Anh bị ngốc có phải không? Mưa lớn vậy còn đứng đây."

"Em bảo anh đợi ở đây mà."

Hắn cười cười nhìn cậu.

"Tôi bảo đợi thì anh đợi hả?"

Hắn gật đầu rồi lại nhìn cậu.

"Anh đừng tưởng tỏ ra đáng thương thì tôi sẽ mềm lòng."

Hắn vẫn không nói gì mà cứ nhìn cậu.

Chỉ cần cậu chịu gặp hắn thì muốn mắng bao nhiêu cũng được. Như vậy nghĩa là cậu vẫn còn quan tâm đến hắn có phải không? Thật may quá, Jungkook chưa hoàn toàn ghét bỏ hắn.

"Vào nhà đi."

Không kịp để cậu nói thêm câu nữa hắn đã đi nhanh vào trong vì sợ cậu đổi ý.

Lấy đỡ một bộ quần áo của mình cho hắn thay ra. Đâu thể để người ướt mà đi ngủ. May là lúc sáng cậu có mang theo, nếu không e rằng phải mượn quần áo ba mình cho hắn.

Kim Taehyung vô cùng thích thú khi được mặc đồ của cậu, dù nó có hơi chật một chút. Còn có mùi của cậu nữa này, thơm quá.

Lát sau cậu từ phòng đi ra đưa cho hắn một cái gối.

"Nhà không còn phòng nên anh ngủ ở phòng khách đi."

"Ở đây sao? Nhưng mà..."

"Nếu không anh có quyền về."

Vừa dứt lời đã thấy hắn đặt gối xuống ghế sofa, hai mắt chưa gì đã nhắm nghiền lại, tay gác lên trán làm điệu bộ như đã ngủ.

Cậu lại quay vào phòng chuẩn bị ngủ tiếp tục. Trong lòng lúc này cảm thấy khó chịu không thôi. Lăn qua lăn lại một lúc liền đứng dậy cầm theo cái chăn ra ngoài.

Đến chỗ nằm của người kia quăng mạnh một cái. Hắn đang ngủ, cảm thấy nằng nặng ở bụng, mở mắt ra đã nhìn thấy cậu đứng trước mặt. Không nói gì chỉ mỉm cười như kẻ ngốc.

Quay người bỏ đi tay cậu lập tức bị kéo ngược lại. Kim Taehyung nhìn cậu bằng ánh mắt không rõ tâm tư.

"Anh đã làm như lời em nói rồi, về nhà nhé."

"Tôi cũng không phải người thất hứa nên cứ yên tâm."

Hắn vẫn nắm tay cậu không chịu buông. Hít một hơi thật sâu mới dám lên tiếng.

"Jungkook, anh yêu em."

Yêu sao? Nếu là lúc trước chắc cậu sẽ rất vui mừng, nhưng đáng tiếc thay lời nói này giờ đây đã không còn ý nghĩa gì cả. Cậu không còn can đảm yêu Kim Taehyung thêm lần nào nữa.

"Nhưng tôi rất ghét anh."






End chap 68

🥥🥥🥥







mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net