Chap 72: "Taeho cũng muốn được ôm"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook mấy ngày nay đều cận kề bên hắn. Vì chỉ có một tay nên mọi hoạt động khó khăn hơn rất nhiều. Cũng may là tay trái chứ lỡ như là tay phải không biết làm sao.

Một tuần sau hắn được bác sĩ cho xuất viện.

Về đến nhà hắn mới cảm thấy thoải mái. Hơn một tuần nay ngửi mùi thuốc sát trùng nhức cả đầu. Đúng là chỉ có ở nhà mới thoải mái như này.

Lên đến phòng, Kim Taehyung tự dưng lại muốn đi tắm. Chỉ là cái tay vướng víu này cản đường cản lối làm hắn mất một lúc không cởi áo ra được. Cậu thấy vậy mới đi đến giúp, cẩn thận cởi áo ra, lúc này bờ ngực rắn chắc cùng làn da màu lúa mạch nhanh chóng đập vào mắt cậu. Khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng không rõ lí do.

Kim Taehyung vừa nhìn đã biết cậu ngại nên nổi hứng trêu ghẹo một chút.

"Sao thế?"

"Đâu...đâu có sao."

"Mặt em đỏ lắm."

"Tại...tại trời nóng quá thôi."

Càng nói hắn càng tiến sát lại, tay phải vòng ra sau giữ chặt cậu rồi kéo đến gần mình.

Jungkook tay còn cầm áo hắn chưa bỏ xuống giờ lại gặp tình huống này nhất thời không biết phản ứng làm sao.

Cửa phòng đột nhiên mở ra. Bé con cầm theo cây kẹo mút chạy vào vì nghe tin ba Taehyung đã về nhà. Bà nội vừa đưa bé về nhà là bé đã tức tốc lên đây gặp ba.

Nhưng mà hai ba đang làm gì vậy nhỉ? Sao ba Jungkook lại cởi áo ba Taehyung? Hai ba còn ôm nhau nữa kia kìa.

"Ba ơi."

Không nghĩ gì nhiều bé chạy đến chỗ ba Jungkook. Từ nhỏ đến giờ bé chưa xa ba quá một tiếng vậy mà bây giờ lại phải xa tận một tuần nên bé con nhớ ba nhiều ơi là nhiều.

Cậu bên này đẩy hắn ra rồi dang tay đón bé con đang chạy đến chỗ mình. Được cái cục vừa trắng vừa tròn này ôm thật là ấm quá đi mất.

"Taeho có nhớ ba không?"

"Dạ có, bé nhớ cả hai ba luôn ạ."

Lúc này bé mới nhớ ra việc hắn không mặc áo.

"Nhưng mà sao ba Taehyung lại không mặc áo ạ?"

"Ba đang định đi tắm nên nhờ ba Jungkook giúp một tay thôi."

Giải đáp được thắc mắc bé con cũng không hỏi gì nữa mà đi nhanh xuống lầu với bà Kim.

Cậu trên này vẫn tiếp tục giúp hắn tắm. Không phải là tắm giúp đâu nhé, chỉ là mặc áo giúp thôi, hắn chỉ gãy có tay trái thôi chứ tay phải vẫn hoạt động bình thường mà.

Đợi cậu ra khỏi phòng hắn mới lấy điện thoại gọi cho thư ký Han. Lúc ở bệnh viện hắn vẫn hay liên lạc với cô để hỏi về tình trạng Choi Minyoung.

Tình trạng cô ta đã đỡ hơn một chút, qua kết quả của bác sĩ cho biết cô ta mắc bệnh tâm lí không hề nhẹ. Có thể là do quá khứ không mấy tốt đẹp đã khiến cô ta trở thành người như vậy.

Thư ký Han đã đến để nói chuyện nhưng đều bị từ chối. Phải mất biết bao công sức cô ta mới chịu gặp mặt và đồng ý ra toà làm chứng tố cáo Kim Dong Min. Có thể với một người có bệnh như cô ta thì việc nhắc lại quá khứ đau lòng là một điều khó, nhưng cũng chỉ có cách này mới khiến cho kẻ xấu xa kia phải trả giá với việc mình đã gây ra cho cô ta.

Phiên toà diễn ra vào ngày hôm qua. Tất cả mọi người đều biết nhưng chẳng ai quan tâm. Từ lâu họ đã không còn xem Kim Dong Min là một thành viên trong gia đình. Đến cả vợ ông ta cũng không chịu nổi mà quyết định ly hôn. Kim Ho Jin vì quá thất vọng ba mình mà rời khỏi Hàn Quốc sang nước ngoài lập nghiệp. Có lẽ vì anh đặt quá nhiều niềm tin vào ba mình để rồi khi mọi việc vỡ lở lại khiến anh càng thất vọng thêm.

Với những bằng chứng mà hắn cung cấp cùng với lời tố cáo của Choi Minyoung, cô ta còn đưa ra vô số đoạn clip và ghi âm chứa tất cả những cuộc nói chuyện của cả hai về âm mưu của ông ta.

Thời gian qua cô ta biến mất là vì bị ông ta ép sang nước ngoài. Nếu để hắn tìm ra cô ta thì sự nghiệp của ông ta xem như chấm dứt. Phải mất biết bao công sức cô ta mới về đến đây.

Kim Dong Min bị kết án hai mươi năm tù. Quãng thời gian khá dài, nhưng chỉ nhiêu đó làm sao bù đắp được tổn thương mà Choi Minyoung phải chịu.

Qua điều tra hắn còn biết được một việc không ngờ tới. Trong bốn năm sống ở nước ngoài Choi Minyoung đã mang thai. Đứa bé nhỏ hơn Taeho một tuổi. Kim Seokjin sau khi biết chuyện đã cho người đón đứa bé về Hàn Quốc, lỗi lầm là do người lớn sau lại trút hết lên đầu trẻ con.

Căn nhà ông ta sớm đã bị niêm phong. Cũng may trước đó tất cả mọi người đã rời khỏi đó.

Ban đầu y định đưa thằng bé về căn nhà đang ở cùng mẹ nhưng bà một mực phản đối. Làm sao bà có thể nuôi con riêng của người đã phản bội lại bà.

Sau một thời gian thuyết phục bà có hơi mủi lòng một chút mà cho y đem nhóc con về nhà nuôi. Đến cả tên thằng bé vẫn chưa có. Đắn đo suy nghĩ mấy ngày trời y quyết định đặt tên cho thằng bé là Kim Yeo Jin. Dù gì đây cũng là em trai ruột của y, cái tên ít ra phải liên quan một chút.

Nhờ vào vị luật sư nổi tiếng mà Choi Minyoung không phải ngồi tù. Đây đều là nhờ sự giúp đỡ của Kim Taehyung. Giờ cô ta đang được điều trị tâm lí tại bệnh viện.

Chỉ một thời gian ngắn mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra.

Sau tất cả mọi việc lại trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Đến chiều cậu lên phòng thấy hắn vẫn miệt mài làm việc. Một tuần nay công ty liên tục kí hợp đồng mới nên công việc cứ chất đống, không giải quyết bây giờ e rằng không kịp.

Cậu bước đến giật lấy tập tài liệu trong tay hắn đặt sang một bên. Vừa bình phục lại đã làm việc đến tận giờ này.

"Nghỉ được rồi đó."

"Công ty có nhiều việc nên anh phải làm cho kịp."

"Mẹ đang chờ cơm bên dưới, anh đi tắm đi."

"Anh muốn gội đầu."

"Thì sao?"

"Tay anh đang bị thương nên em giúp anh đi."

Chớp chớp hai mắt nhìn cậu, tay kéo kéo vạt áo. Hơn ba mươi tuổi đầu mà cứ như con nít lên ba vậy.

Đến cuối cùng cậu vẫn phải giúp hắn gội đầu.

Gội đầu xong lại giúp hắn lau tóc. Cảm giác như cậu đang nuôi thêm một Taeho.

Kim Taehyung ngoan ngoãn ngồi yên trên giường để cậu lau tóc giúp mình. Nhân lúc không để ý liền ôm eo cậu kéo đến gần hơn. Jungkook mất đà ngã vào lòng người kia, may là cậu kịp chống tay lên vai hắn.

"Làm cái gì vậy?"

"Chỉ một lát thôi, anh chỉ ôm một lát thôi."

Hắn áp mặt vào bụng cậu, tay thì ôm chặt eo, vì tóc còn chưa khô nên làm một mảng áo phía trước bị ướt.

Kim Taehyung cứ như koala dính người nên mất một lúc lâu cậu mới lau rồi sấy tóc xong.

Dưới lầu bà Kim thấy hai người họ lâu quá vẫn chưa xuống bèn nhờ bé con lên gọi giúp. Taeho vâng lời tung tăng lên phòng gọi hai ba xuống ăn cơm. Vì bé đã cao hơn một tý nên việc lên xuống cầu thang dễ dàng hơn rất nhiều, đừng có ai nói bé chân ngắn nữa nha.

Mở cửa phòng bước vào, bé lại bắt gặp cảnh hai ba đang ôm nhau. Sao mà cứ ôm nhau mãi thế, còn bé thì sao? Bé cũng muốn được ôm nữa.

"Ba ơi ăn cơm thôi ạ."

"Bé con đợi ba một lát nữa nhé."

"Không chịu đâu, hai người cứ ôm nhau từ sáng đến giờ bỏ mặc Taeho, bé sẽ đi mách lại với bà nội."

"Taeho à...Taeho...chờ ba đã."

Cậu nhìn theo bé con đang giận dỗi bỏ ra ngoài mà gọi khản cổ, chỉ là bé giận rồi nên không nghe lời ba nói đâu.

Hắn ngồi nhìn rồi bật cười. Thì ra cảm giác hạnh phúc chính là như vậy.

Nhìn hai người bọn họ bước xuống cùng nhau, bà Kim chỉ cười chứ không nói gì. Quay sang nhìn bé con giận đến hai má phồng to lại càng buồn cười hơn.

"Taeho của bà sao vậy?"

"Bà nội ơi, hai ba cứ ôm nhau từ sáng đến giờ mà bỏ Taeho."

"Vậy sao? Không ôm Taeho của bà luôn á, phải phạt mới được."

Cậu bên này vội vội vàng vàng giải thích để tránh gây hiểu lầm.

"Không phải đâu mẹ, chuyện không phải vậy đâu."

"Thì mẹ có nói gì đâu."

"Vậy sao mẹ lại cười chứ?"

Cậu xụ mặt nhìn bà, càng lúc càng đáng yêu rồi đấy.

"Jungkook nè, không phải mẹ muốn nói đỡ cho Taehyung nhưng nếu được hai đứa nên cho nhau một cơ hội đi."






End chap 72

Taeho dỗi mà Taeho nói luôn 🙂






mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net