Chap 74: Cơ hội cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương của hắn căn bản đã lành, tay cũng hoạt động lại bình thường. Có điều hai tuần nay Kim tổng không chịu đến công ty, mấy nhân viên còn nghĩ là hắn mất tích rồi ấy chứ.

Thái độ của Jungkook đối với hắn đã thay đổi một chút, không còn lạnh nhạt như trước, chỉ là giữa cả hai vẫn có khoảng cách vô hình nào đó.

Nhờ vào những lời tâm sự của Park Jimin mấy hôm trước cậu mới biết bốn năm qua Kim Taehyung sống không dễ dàng chút nào. Ít ra cậu vẫn còn bé con bên cạnh, còn hắn chẳng có ai. Cô đơn chính là cảm giác đáng sợ nhất trên đời này.

Thư ký Han ở công ty khóc không thành tiếng. Cô đã gọi cháy máy nhưng chủ tịch vẫn kiên quyết không bắt máy, đống hồ sơ nằm trên bàn cứ như đang cười vào mặt cô vậy.

Quay trở lại với ngài chủ tịch của chúng ta. Đang ngồi ở sofa thì bé con từ đâu chạy đến nhào lên người hắn, bé con có vẻ nặng hơn mấy hôm trước thì phải.

"Ba ơi chúng ta chơi trò chơi đi."

"Bé muốn chơi trò gì nào?"

Taeho đưa tay lên cằm bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó.

"Chơi trò đóng kịch nha ba, bé sẽ là siêu nhân còn ba là yêu quái."

Bé con gọi ba là yêu quái sao? Dù ba Taehyung đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhan sắc đâu đến nỗi giống như yêu quái chứ. Tuy có hơi không bằng lòng với vai diễn nhưng kết quả hắn vẫn phải hợp tác hết mình với bé.

Vậy là hai ba con rượt đuổi nhau chạy khắp nhà. Thỉnh thoảng hắn sẽ nấp sau ghế sofa giả vờ bị bắn trúng. Bé con thích thú vô cùng, miệng cứ cười toe toét không khép lại được.

"Yêu quái, ta sẽ hạ được ngươi."

"Sau đó ba nên làm thế nào?"

"Ba phải giả vờ ngã xuống ý ba ạ."

Nghe lời bé con, hắn lăn đùng ra đất giả vờ như bản thân bị hạ. Bé nhìn cảnh này cười chảy nước mắt, cứ mãi lùi về sau vô tình đụng trúng ai đó.

"Con đang làm gì vậy?"

"Aaa...phu nhân của yêu quái đến rồi."

Cậu còn chưa hiểu mấy lời đó là gì thì bé đã chạy một mạch ra sau bếp.

Hắn bên này lồm cồm đứng dậy ngồi lên sofa, dáng vẻ lúc nãy nếu để cậu thấy thì mặt mũi biết để đâu.

Cả hai nhìn nhau một lúc rồi ai làm việc nấy. Hắn muốn bắt chuyện với cậu nhưng lại sợ cậu thấy khó chịu. Khó lắm người ta mới thay đổi thái độ nên đâu thể manh động.

_

Tối đó bé con đã đề xuất ra một kế hoạch cho cả hai vào ngày chủ nhật. Bé muốn hai ba có thể đi chơi cùng nhau, giống như trong bộ phim bà Song coi hôm qua ấy. Tại bé thấy hai ba không được vui lắm.

Jungkook đương nhiên không đồng ý, ấy vậy mà sau một lúc liền bị bé con thuyết phục đồng ý. Bé còn đảm bảo mình sẽ ngoan ngoãn ở nhà ông bà nội.

Vừa hay chủ nhật chính là ngày mai. Từ sớm bé đã được mấy ông bà đưa về Kim gia, mấy ông bà cũng ở lại đấy vì bà nội bảo thế.

Cậu ở nhà một mình sinh ra nhàm chán, đi xung quanh tìm việc gì đó làm, được một lúc thì ngủ quên mất. Đến chiều khi thức dậy liền vào bếp làm vài món chờ mọi người về ăn.

Có vẻ cậu đã quên cuộc hẹn với hắn rồi thì phải.

Đến tối bé con về nhà thì thấy ba Jungkook vẫn chưa ra khỏi nhà.

"Ba ơi sao ba vẫn còn ở nhà?"

"Ba không ở đây thì ở đâu?"

"Hôm qua ba đã hẹn với ba Taehyung mà."

Lúc này cậu mới nhớ ra cuộc hẹn của cả hai. Cởi tạp dề đặt lên bàn, lấy vội cái áo khoác lên người rồi chạy đến nơi hẹn. Bé con cũng đi theo vì lo cho ba Taehyung.

Đến nơi đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi đấy. Bộ dạng bình thản như không có gì làm cậu thấy có lỗi. Là do trí nhớ cậu dạo này rất kém nên quên mất cuộc hẹn.

Hắn đã chờ ở đây tận năm tiếng. Đói có, lạnh có...và cả đau lòng cũng có. Đau lòng ở đây không phải cho hắn mà là cho cậu. Bốn năm trước cũng ngay tại nơi này hắn đã để cậu phải chờ đợi, lúc đó dù biết hắn không đến cậu không hề trách mắng ngược lại còn nói dối để hắn yên tâm.

Bầu trời từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều sao. Lúc hắn đến trời vẫn còn mây kia mà. Thì ra cảm giác chờ đợi một người không đến lại đau như vậy.

Jungkook đứng nhìn từ xa, thấy hắn nhìn xung quanh tìm kiếm mình, trái tim cậu như thắt lại. Vì cậu hiểu rõ cảm giác đó.

Bước chân trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết. Đến khi chỉ còn cách vài bước chân cậu liền gọi lớn tên hắn. Chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng hắn đã bị cậu ôm chặt, cái ôm ấm áp chất chứa sự lo lắng.

"Không thấy tôi đến thì về nhà đi chứ."

"Jungkook, anh đã hiểu cảm giác của em rồi."

"Đừng nói nữa, mau về thôi."

Chỉ bước được vài bước cả người cậu đã bị kéo ngược về. Nếu đã tốn công đến đây chi bằng đi dạo một lát. Nghĩ vậy gia đình ba người bọn họ liền dắt tay nhau đi dạo rồi mới về nhà.

Bé con được hai ba cầm tay không giấu nổi vẻ thích thú, cả đoạn đường cứ tung tăng hát hết bài này đến bài khác. Hắn thấy vậy vội bế bé con lên để bé ngồi lên cổ mình. Bé con lần đầu trải nghiệm cảm giác này, bé không hề sợ mà còn vô cùng thích thú. Giờ bé còn cao hơn cả hai ba luôn đây này.

"Coi chừng thằng bé ngã đó."

"Không sao đâu, em ngồi lên còn được chứ nói gì bé con."

"Anh...không thèm nói với anh nữa."

Cậu bỏ lại hai người bọn họ mà đi nhanh về trước. Kim Taehyung chỉ biết trêu cậu là giỏi, vừa nãy còn thấy hắn đáng thương, ai mà có ngờ.

_


Về đến nhà cả hai đi vào thư phòng cùng nhau. Có một vài chuyện hôm nay nên nói rõ thì hơn.

Hắn đưa cậu hai tập hồ sơ, dù đang rất hoang mang cậu vẫn mở từng cái ra xem.

Cái đầu tiên chính là giấy tờ ngôi nhà lúc trước của cậu. Kim Taehyung đã âm thầm mua lại nó từ rất lâu, giờ mới có cơ hội trả nó về với chủ nhân.

Cuối cùng là giấy chuyển nhượng quyền sở hữu công ty, đáng nói hơn công ty ở đây là Jeon thị. Thì ra hắn đã cho người thu mua toàn bộ cổ phiếu rồi từng bước thâu tóm công ty. Mà tình hình Jeon thị lúc ấy không khác gì quả bom, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát nổ. Dù là vậy hắn vẫn không bỏ cuộc, mỗi năm đều đổ tiền vào đấy giúp công ty trụ vững đến ngày hôm nay.

Cậu nghẹn ngào rồi bật khóc khi cầm trên tay những thứ này. Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mọi thứ lại quay về với cậu. Mọi thứ cứ như một giấc mơ.

"Đừng khóc."

Lời hắn nói ngay lúc này càng làm cậu khóc lớn hơn.

"Jeon Jungkook, nhà anh đã trả lại cho em, công ty cũng mang về, anh chỉ xin được giữ lại trái tim em. Đừng mang trái tim em đặt nơi anh đi được không?"

"Tôi...hức...tôi có hiến tim cho anh bao giờ mà lấy với cho."

Không phải cậu không hiểu lời hắn nói mà chỉ là muốn lảng sang vấn đề khác.

"Cho anh một cơ hội nữa nhé?"

Suy nghĩ rất lâu cậu mới lên tiếng.

"Được...nhưng nếu anh làm chuyện có lỗi với tôi lần nữa thì anh biết kết cục rồi đó."






End chap 74

Chắc là sắp hoàn rồi ☺️







mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net