Chap 78: Không thể chịu thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bé con chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn mọi người liên tục. Cả một nhà toàn người lớn vây quanh nhìn bé, bé biết là bé dễ thương thật nhưng mà ngộp quá đi.

Chuyện là hôm nay Kim Taehyung tổ chức một bữa tiệc để giới thiệu bé con đến cả nhà. Từ sớm đã có rất nhiều người đến chuẩn bị cho bữa tiệc, từ việc trang trí đến chuẩn bị thức ăn đều được làm rất kĩ lưỡng.

Thật tình là bé không ngờ ba Taehyung lại giàu như vậy.

Mọi người ai cũng tranh nhau bế bé đấy, thật là vui quá đi. Cơ mà ba Taehyung và ba Jungkook đi đâu mất rồi, từ nãy đến giờ bé không thấy hai ba đâu cả.

Lúc này Min Yoongi và Park Jimin vừa đến. Taeho nhìn thấy Yoonji đã chạy nhanh đến, chơi cùng nhau được một thời gian nên cả hai đã thân nhau hơn một chút.

Kim Namjoon cùng Kim Seokjin nối đuôi theo sau, y còn đưa theo Yeo Jin đến đây. May mắn là mọi người ở đây đều thích nhóc con, điều này khiến y thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cứ lo lắng rằng mọi người sẽ ghét bỏ nhóc. Từ ngày có Yeo Jin, anh và y cứ như có thêm đứa con nhỏ, nhóc con này lại đặc biệt thích Kim Namjoon nữa chứ.

Nhìn ba đứa trẻ chơi cùng nhau cả nhà chỉ biết ngồi nhìn rồi bật cười. Trẻ con chính là những gì trong sáng nhất, dù có thế nào thì chúng ta vẫn phải gục ngã vì vẻ đáng yêu ấy thôi.

Đến đã lâu vậy mà chủ nhà lại biến đâu mất. Ông Kim vì không muốn mọi người chờ đợi liền quay sang bảo bà Kim lên gọi bọn họ xuống. Tình trạng sức khoẻ của ông gần như đã khỏi hoàn toàn, ông có thể đi lại bình thường, nói chuyện cũng rõ ràng hơn nhưng bác sĩ nói vẫn phải uống thuốc thường xuyên.

Gõ cửa mãi không nghe tiếng trả lời bà mới mở cửa vào trong xem thử, bên trong trống trải không có ai. Nghĩ rằng bọn họ có thể ở phòng Taeho bà mới đi đến đấy. Vừa đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng động như thứ gì ngã vào cửa.

Kim Taehyung bế cậu áp sát vào cửa. Lúc nãy khi vào phòng bé con lấy một ít đồ cậu bị người này phục kích từ phía sau. Kết quả đã qua một tiếng vẫn chưa được ra khỏi phòng, trong khi quần áo hắn còn thẳng tấp thì cậu đã trần như nhộng từ lúc nào.

"Hai đứa có chuyện gì không vậy?"

Bà sốt ruột đập cửa nói vọng vào trong, lỡ như bọn họ cãi nhau rồi đập phá đồ đạc thì lại khổ.

Nhân lúc cậu không chú ý hắn liền đem côn thịt sớm đã tím tái cho vào trong, Jungkook nhăn mặt ôm chặt cổ hắn, miệng ngậm chặt không dám phát ra âm thanh nào. Lưng dán sát vào cửa làm cậu có cảm giác bà đang đứng ngay sau lưng nhìn mình vậy, chỉ nghĩ đến thôi mặt đã đỏ bừng bừng.

"Taehyung thả em xuống, hôm qua...ư...hôm qua đã làm rồi mà."

"Hôm qua là hôm qua, Jungkook à anh nhịn hơn bốn năm nay rồi đó."

Kể từ ngày cậu mất tích đến khi trở về hắn hoàn toàn không suy nghĩ gì đến mấy vấn đề sinh lí này, bốn năm chỉ vùi đầu vào công việc thì làm gì nghĩ đến chuyện khác được. Jungkook ngại ngùng đánh vào vai hắn.

"Mẹ đang ở bên...bên ngoài đấy...aaa."

"Phòng anh có cánh âm nên mẹ không nghe thấy đâu."

"Nhưng...ha...hức...đây là phòng Taeho mà...ưm..."

Hắn giật mình quay lưng lại nhìn kĩ một lượt, đây đúng là phòng của bé con thật, vậy ra những lời vừa nói đều bị bà nghe thấy.

Quả nhiên bên ngoài không còn tiếng gõ cửa nữa. Bà Kim nghe được cuộc nói chuyện của hai đứa con suýt thì khóc, không biết con trai bà giống ai mà lại như vậy.

Thấy bà bước xuống chỉ có một mình, Park Jimin liền lên tiếng.

"Bọn họ đâu rồi dì?"

"À...hai đứa ở trong phòng."

"Vậy để con lên gọi xem sao."

"Khoan đã Jimin...khoan đã con..."

Nó hào hứng đi đến mở cửa phòng rồi hốt hoảng đóng cửa lại. Thậm chí khi nó mở cửa nhìn vào mà bọn họ chẳng hay biết gì. Thật là chọc mù mắt người khác rồi.

"Sao rồi?"

"Cũng nhiều tư thế lắm dì...a không phải...bọn họ chắc chưa xuống liền được đâu."

Cuộc nói chuyện của cả hai nhanh chóng kết thúc trong sự ngượng ngùng.

Phải hơn nửa tiếng sau hắn và cậu mới xuống chỗ mọi người đang ngồi. Nhìn cái dáng đi khó khăn kia đã hiểu vừa nãy xảy ra việc gì. Cậu thật sự xấu hổ muốn chui xuống đất, nếu không phải bản thân bị đau thì đâu phải nhờ hắn đỡ như này.

Lên đến bàn ăn, Kim Taehyung dường như chỉ nhìn thấy mình cậu, cả buổi đều gắp thức ăn giúp đến khi người ta ăn hết rồi lại gắp thêm. Đến khi nhận thấy mọi người đều đang nhìn mình, cậu ghé vào tai hắn nói nhỏ.

"Sao anh không ăn mà cứ gắp cho em vậy?"

"Nhìn em là anh no rồi."

Nó nghe được câu này suýt thì nuốt luôn con tôm trong miệng. Cảm thấy quá sức chịu đựng liền đá một cái vào chân hắn, vì cả hai ngồi đối diện nhau nên chỉ với một cú đá đã khiến hắn xanh mặt. Cả hai ngồi lườm nhau cả buổi cho đến khi một người xuất hiện mới chịu ngừng lại.

Cha Eun Woo biết tin cậu trở về thì rất vui mừng, anh muốn đến thăm cậu lâu rồi nhưng chưa có dịp, vừa hay biết tin bọn họ tổ chức tiệc nên nhân cơ hội này đến đây gặp cậu.

Suốt bữa ăn sau đó hắn cứ nhìn chằm chằm làm người ta ăn uống không thoải mái. Hễ lúc nào người ta ngẩng mặt lên nhìn Jungkook một cái hắn lại kéo sát cậu vào người, tay vòng qua ôm eo còn cố gắng để mọi người nhìn thấy.

Kết thúc bữa ăn, Cha Eun Woo cùng cậu ra ngoài nói chuyện riêng, hắn không cam tâm bèn đứng nấp trong nhà lén nhìn ra. Park Jimin cũng ló đầu ra xem cùng, kế đến là Kim Seokjin. Kim Namjoon ngồi trên sofa cùng Min Yoongi chỉ biết bất lực nhìn ba người bọn họ. Jung Hoseok hôm nay không đến được vì anh đã về lại Busan, nghe nói rằng có chuyện cần giải quyết ở đấy.

Không khí giữa cả hai bây giờ có chút gì đó xa lạ, Cha Eun Woo chỉ biết lén nhìn cậu rồi lại thôi.

"Biết được em vẫn còn sống anh rất vui."

"Em cũng thấy may mắn vì mình còn sống."

"Jungkook, em có hạnh phúc không?"

"Nếu là bây giờ thì em đang rất hạnh phúc."

"Hạnh phúc thì tốt rồi. Sau này nếu Kim Taehyung làm tổn thương em lần nữa thì hãy nhớ anh luôn ở phía sau em."

"Em..."

"Chuyện này không cần cậu lo, tôi chắc chắn không để điều đó xảy ra."

Kim Taehyung từ lúc nào đã đi đến chỗ cả hai. Khuôn mặt hắn lúc này vô cùng nghiêm túc, lời đã nói ra chắc chắn làm được, cả đời này hắn nhất định không phụ cậu.

Park Jimin phụng phịu bước về phía bọn họ, nó cố tình giậm chân thật mạnh để trút giận. Chuyện là gã thấy trời đã tối nên đưa nó và Yoonji về nhà, người ta đang vui vẻ thì lại bảo về bảo không giận sao được.

"Yoongi à cho em ở lại một chút nữa thôi."

"Không được, đã khuya lắm rồi."

"Đồ đáng ghét."

"Em muốn ghét anh sao cũng được, nhưng phải nghĩ tới em bé trong bụng chứ."

Cậu và hắn lúc này trố mắt ra nhìn, nói như vậy không lẽ Park Jimin lại có thai.

"Nè Park Jimin đừng nói là..."

"Thì...như cậu nghĩ đó."

"Đúng là không tin được, tôi thật sự phục anh rồi đó Min Yoongi."

"Quá khen."

Jungkook xoa xoa bụng nhỏ của nó rồi cười tít mắt.

"Jungkook à chúng ta không thể thua họ được."

"Nói...nói gì vậy chứ, ai thèm sinh con cho anh."

Taeho từ đâu chạy đến nắm tay hai ba lên tiếng.

"Bé cũng muốn có em nữa ạ."

"Con...hai người...hai người chỉ biết ăn hiếp em thôi."








End chap 78

Học nguyên ngày giờ tay chân tui rã rời luôn 😔









mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net