Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ Bảy, Jimin nhận được điện thoại của Taehyung, nói muốn mời cậu ăn cơm.

Jimin : "Ăn cơm? Sao tự dưng lại có hứng mời tôi ăn cơm?".

Taehyung : "Ông không có thời gian hả?"

Jimin: "Cũng không phải... Mà nói mới nhớ, ông với Jungkook thế nào rồi?".

Taehyung : "Không, không thế nào cả".

Jimin : "Không thế nào là thế nào?".

Taehyung : "Thì chính là không thế nào cả! Rốt cuộc ông có đến không, sáu giờ tối nay, quán LOVE".

Jimin: "Ờ, biết rồi".

Từ sau ngày hai người thổ lộ tình cảm cho nhau kia cũng xem như đã xác định quan hệ yêu đương. Jungkook thì rất bình tĩnh, hoàn toàn chẳng có gì khác thường. Tâm trạng rối bời lúc trước, trải qua một tuần nghỉ ngơi căn bản đã hoàn toàn biến mất. Có thêm một người bạn trai, chủ yếu là khiến cậu cảm thấy mãn nguyện hơn thôi. Taehyung thì ngược lại, thường xuyên hồi hộp còn hơn cả lúc tỏ tình. Lúc ở bên cậu , động một tý là đỏ mặt. Rõ ràng đã biết mình đồng tính từ lâu rồi, thế mà lúc này lại thuần khiết đến bất ngờ. Đối với việc này, Jungkook cảm thấy rất buồn cười: "Em nhớ lúc trước anh rất dũng cảm, ban ngày ban mặt còn dám hôn em".

Taehyung nghe thấy câu này liền quay đầu lại nhìn Jungkook , mắt chớp chớp. Jungkook bị nhìn đến có phần lúng túng: "Khụ, ý của em là...".

Chụt...

Taehyung ghé sát lại bên tai cậu : "Em xem, giờ anh vẫn dám hôn em đấy thôi!".

Ừm, lần này đổi thành cả hai người đều đỏ mặt rồi.

Lúc gần đến cuối tuần, Taehyung bảo Jungkook mình có một người bạn cũng biết chuyện của cả hai, định mời cậu ấy ăn bữa cơm, dù sao thì lúc trước cũng đã làm phiền cậu ấy không ít, hơn nữa cậu ấy cũng xem như là cố vấn...

Taehyung đắn đo mãi, khó khăn lắm mới nặn ra được mấy chữ: Cố vấn về mặt tinh thần.

Jungkook hiếu kỳ hỏi: "Cậu ấy cố vấn cho anh về chuyện gì thế?".

Taehyung nghĩ cả nửa ngày, đáp: "Cũng không nhớ nữa".

Jungkook : "...".

Tối thứ Bảy, Taehyung với Jungkook từ sớm đã ngồi sẵn trong phòng đặt riêng ở quán ăn đợi,Jimin vừa đến, nhìn thấy hai người lập tức cười toe: "Ồ...".

Mặt Taehuyng đã đỏ đến độ sắp chảy máu luôn rồi, còn Jungkook thì lại rất thản nhiên: "Chào anh, tôi là Jeon Jungkook ".

Jimin : "Chào cậu, nghe danh đã lâu".

Jungkook : "Thế à? Anh ấy không nói xấu tôi chứ?".

Jimin : "Không có đâu, chỉ nói thích cậu, thích đến suýt nôn ra thôi!".

Jungkook : "... Lời tâm tình đặc biệt thế này, quả là lần đầu tiên nghe thấy"

Jimin âm thầm đưa mắt ra dấu với công: Không tồi, bình tĩnh thoải mái, khống chế cục diện rất tốt.

Jungkook rót cho Jimin cốc nước, nhìn thấy áo khoácJimin để sang một bên, hỏi: "Cái áo khoác này của anh nhìn hơi quen quen".

Jimin nghĩ Jungkook không nhận ra lần trước mình đã đến quán cà phê, vội đáp: "Không thể nào đâu, tôi hình như chưa từng đến quán cà phê ở chỗ cậu".

Jungkook : "Ừm, không phải anh. Tôi nói nhìn quen quen là vì lần trước có gặp một vị khách rất quái dị, anh ta hình như cũng mặc cái áo này".

Taehyung nãy giờ ngồi một bên cố gắng hạ nhiệt độ cho da mặt mình cuối cùng cũng bắt vào câu chuyện: "Em nói cái thằng cha biến thái lần trước ấy hở?".

Jimin đột nhiên hứng thú dạt dào, hỏi: "Biến thái? Thằng cha biến thái nào?".

Taehyung : "Cái này để tôi nói cho. Lần trước lúc đi làm, Jungkook có gặp phải một người khác, gọi cà phê thì gọi đi, lại còn gọi cái gì mà một cốc 'Thời gian', ha ha ha, ông nói xem hắn ta có phải là biến thái không?".

Jimin : "...".

Taehyung : "Chưa hết, gọi thế rồi, Jungkook bảo ở quán không có món đó, tên kia còn gọi thêm một cốc 'Hồi ức' nữa chứ".

Jimin : "... Thật ra, tôi cũng chẳng thấy hứng thú lắm đâu, không cần kể tiếp nữa...".

Taehyung : "Thỉnh thoảng tôi nhớ lại mà vẫn còn thấy buồn cười đây này, ha ha ha...".

Jimin hít một hơi thật sâu: "... Có thể gọi món được chưa?".

Taehyung : "Vậy thì chọn món đi".

Taehyung ân cần đẩy quyển thực đơn đến trước mặt Jungkook : "Em muốn ăn gì?".

Jungkook: "Để Jimin chọn món trước đi".

Taehyung : "Cậu ta ăn uống tùy tiện lắm, em cứ chọn đi, xem xem thích ăn gì?".

Jungkook đưa mắt hỏi ý kiến Jimin.

Jimin: "... Cậu chọn là được rồi".

Jungkook: "Được rồi, vậy lấy một đĩa cá hấp, một đĩa thịt bò xào khoai tây, một đĩa đậu cô ve xào khô, ừm, anh muốn ăn gì?".

Taehyung: "Anh muốn...".

Jungkook: "Không được chọn món sườn".

Taehyung: "Anh không thèm chọn món sườn đâu, anh chỉ thích món sườn em nấu thôi".

Jungkook: "Í? Lần trước mẹ em nấu, không phải anh ăn rất vui vẻ đấy à?".

Taehyung: "Chuyện đó không giống nhau mà...".

Taehyung nói mãi nói mãi, tự nhiên thấy phía đối diện có vẻ im lặng quá, ngẩng đầu nhìn, mắt Jimin đã trợn trắng lên rồi. Taehyung giật mình: "Sao thế sao thế? Đói hoa mắt rồi à?".

Jimin: "Tôi không những đói, mà còn sắp mù luôn rồi!".

Taehung: "Thế à...".

Taehyung dựng thẳng quyển thực đơn lên, che khuất toàn bộ mặt mình và Jungkook: "Được rồi, bảo vệ mắt cho ông còn nhìn thức ăn!".

Có lẽ vì ngoài trời đang mưa nên lượng khách đến quán buổi tối không nhiều, đồ ăn Taehyung và Jungkook chọn rất nhanh đã được đem lên. Jimin thật sự cũng đói rồi, không khách sáo cầm đũa chuẩn bị chiến đấu. Taehyung nói: "Cứ đợi đồ ăn lên hết đã, còn một người nữa chưa đến".

Trong lòng Jimin lập tức dâng lên dự cảm không lành. Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Hoseok đẩy cửa bước vào: "Xin lỗi, tôi đến muộn rồi".

Hoseok vừa nhìn thấy Taehyung và Jungkook ngồi bên nhau, lập tức hiểu đại khái mọi chuyện, khẽ gật đầu: "Chúc mừng!".

Taehyung , Jungkook nhìn nhau cười cười, Taehyung mở miệng: "Cảm ơn!".

Jimin lầm bầm: "Quả nhiên là ngửi thấy mùi thức ăn cái, xuất hiện ngay".

Hoseok quay đầu nhìn Jimin : "Ồ, trùng hợp quá, cậu cũng ở đây à?".

Jimin : "...".

Trong bữa ăn, Jimin cảm thán Jungkook ấy thế mà lại bị tên ngốc Taehyung cuỗm mất rồi. Jungkook cười đáp: "Anh ấy ngốc chỗ nào chứ? Tặng kẹo, tặng hoa, tặng con ếch giấy tự tay gấp, còn nghĩ ra cách rất ấn tượng để tặng vé xem phim, mặc dù chẳng có thứ nào tặng đúng cả".

Jimin tò mò hỏi: "Vậy sao cậu còn thích cậu ta?".

Jungkook đáp: "Chịu thôi, anh ấy cười một cái là tôi bó tay rồi. Mỗi lần anh ấy cười tôi đều thấy, a, trời nắng lên rồi! Sau đó đợi đến lúc anh ấy thổ lộ, tôi liền nghĩ, nếu ở bên anh ấy thì chắc chắn ngày nào cũng rực rỡ cả. Bởi thế nên mới nhịn không được mà mong đợi".

Lời vừa nói xong, Jimin và Hoseok đều cực kỳ kinh ngạc, cả hai đều không nghĩ rằng Jungkook sẽ thổ lộ tình cảm của mình với Taehyung ngay trước mặt họ thế này. Thậm chí đến bản thân Taehyung cũng là lần đầu tiên nghe thấy, bất tri bất giác trên mặt lại nóng bừng lên, có điều ánh mắt lại dịu dàng như sắp chảy ra nước vậy. Jimin nhìn thấy vậy liền khẽ nói với Hoseok : "Taehyung trông thế này, lát nữa chắc sẽ 'biến thân' mất".

Ăn xong cơm, Jimin hưng phấn bừng bừng đòi đi hát karaoke, mặt Taehyung lập tức biến sắc, vội bảo tối này có việc, không thể đi được.

Jimin lập tức ra vẻ "đã hiểu": "Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng, tôi hiểu mà. Ông đi đi".

Nhưng một người đi hát quả thật là quá buồn chán, thế là Jimin sống chết lôi bằng được Hoseok vào quán karaoke. Hoseok nghĩ dù sao cũng chẳng có việc gì, còn được uống rượu, cũng mặc kệ Jimin kéo mình đi.

_________

Buổi tối vẫn còn mưa lất phất, Taehuyng cầm ô, cùng Jungkook chậm rãi đi bộ trên đường. Jungkook nhớ đến phản ứng lúc nãy của Taehyung , hỏi: "Sao lúc Jimin vừa nhắc đến việc đi hát, mặt anh đã biến sắc ngay thế?".

Taehyung : "Đùa à, cậu ta hát không phải là thứ người nghe được đâu. Nó còn mang cả công năng tẩy não ấy chứ, nghe một lần thì ba ngày sau em đừng mong ngủ được!".

Jungkook : "Không đến mức đó chứ".

Taehyung vô cùng nghiêm túc lắc đầu: "Thật sự không nói quá đâu, tại em chưa có dịp kiểm chứng nó lợi hại đến mức nào thôi...".

Taehyung liền kể cho Jungkook nghe mấy câu chuyện thú vị lúc trước, càng kể càng hăng. Cậu cười suốt cả đường, cảm khái nói: "Lúc mới quen anh, em còn tưởng anh là tuýp người ít nói chứ".

Taehyung nghe thấy thế thì cứ cười mãi, cũng chẳng nói gì.

Jungkook : "Anh cười gì thế?".

Taehyung hơi hạ chiếc ô xuống, quay người qua hôn lên môi Jungkookmột cái, nói: "Lần đầu tiên nghe thấy tiếng em, anh đã nghĩ, người này giọng nói hay quá, hay đến mức khiến người khác muốn một ngụm nuốt luôn xuống. Kết quả, bây giờ anh quả thật có thể nuốt âm thanh của em rồi".

Jungkook : "...".

Taehyung : "Bây giờ nghĩ lại, quả thật có cảm giác 'số mệnh'...".

Jungkook : "...".

Khi cả hai sắp về đến nhà Jungkook thì mưa cũng đã tạnh. Taehyung gấp ô lại, đưa Jungkook đến tận dưới lầu. Lúc Jungkook vừa quay người định lên lầu thì đèn cảm ứng ở cầu thang vụt tắt. Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh kéo vào lòng. Anh ôm chặt lấy cậu , nhẹ giọng nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em".

Jungkook vẫn còn chưa hiểu tại sao đột nhiên Taehyung lại nói thế, nhưng cậu cũng im lặng lắng nghe.

Taehyung : "Thật xin lỗi, đã khiến em yêu một người đàn ông, mặc dù có thể biến em từ thẳng thành cong, anh thật sự rất vui".

Jungkook : "...".

Taehuyng : "Jeon Jungkook , chúng ta thế này, xã hội khó chấp nhận đã đành, mà người bình thường cũng chẳng mấy ai hiểu được. Nhưng em đừng sợ, không có vấn đề gì đâu, anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ bảo vệ em thật tốt. Em cứ tin ở anh".

Anh đang bất an.

Cậu đột nhiên nhận ra, anh đang thấy bất an.

Jungkook nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của Taehuyng , đưa hai tay lên vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi người đối diện. Taehyung dường như bị nụ hôn bất chợt này dọa đến mất hồn, cứ mở to mắt đứng ngây ra. Jungkook khẽ thở dài một tiếng: "Đừng nhìn em nữa", sau đó đưa tay che mắt anh lại, lưỡi quét qua khóe môi anh, sau đó tiến công thần tốc vào trong, cùng lưỡi anh quấn quýt không rời. Taehyung rất nhanh đã chuyển từ bị động sang chủ động, vô cùng nhiệt tình dây dưa với cậu. Jungkook dường như không hô hấp được nữa, hành động của công rút đi toàn bộ khí lực của cậu, tất cả những gì cậu có thể làm là phối hợp với anh, để môi lưỡi giao hòa. Một lúc lâu, trong bóng tối nơi cầu thang chỉ nghe thấy hơi thở hổn hển cùng âm thanh do hai đôi môi tạo ra.

Qua một hồi, Taehuyng buông cậu ra, hai người bình ổn nhịp thở rồi cậu mới lại cất tiếng: "Em tin anh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net