Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh lúc này đang nói chuyện điện thoại

Taehyung :" Tôi làm theo lời ông nói rồi đó."

Đầu bên kia là Jimin, bạn của Taehyung:" Làm cái gì rồi."

Taehyung:" Thì việc lần trước ông nói đấy, cái gì mà muốn dỗ người ta thì phải tặng kẹo "

Jimin hiếu kì:" Ông không phải đã tìm được ' giới tính thật' của mình rồi à, vậy còn tặng quà cho con gái làm gì."

Taehyung :" Tôi không tặng cho con gái, con trai mà. "

Jimin:"....."

Anh nghiêm túc lập lại lần nữa:" Người ta là con trai, tôi đã nhìn thấy yết hầu. "

Jimin thở dài:" Lần trước tôi nói kẹo và hoa có thể dỗ dành còn gái, ông thấy có bao nhiêu thằng con trai thích ăn kẹo".

Anh dập điện thoại cái rầm, trong lòng thầm ngừng gào thét :" Tặng nhầm đồ rồi. "

Nói thật, khi nãy anh vừa lo lắng vừa ảo não. Anh thật tâm biểu đạt thái độ cảm ơn của mình. Kết quả lại chẳng biết đã thành cái thể loại gì. Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ biết là tặng hoa cho cậu.

Anh lập tức lên mạng tìm hiểu ý nghĩa của các loài hoa, dùng phương pháp loài trừ xong xuôi đầu đấy, quyết định chọn hoa thủy vu trắng, sau đó gọi điện đặt hàng, bảo họ sáng sớm mai mang đến quán Cafe. Taehyung thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ tưởng cậu nhận được hoa, không chừng còn gửi cho mình một tờ giấy nhớ ghi " rất thích " ấy chứ!

Đến tối ngày hôm sau, anh đến quán Cafe chuẩn bị ca tối. Cậu đương nhiên không có ở đây, ông chủ đang tính toán như thường. Thấy anh đến, ông chủ liền ngồi nói chuyện mấy câu, bảo cả chiều nay phải ngồi cạnh tiệm, chẳng biết người ở đâu mà nhiều thế, bận gần chết, anh thấy kì kì nên hỏi:" Jeon Jungkook không trông  thấy sao?".

Ông chủ lắc đầu :" Không biết ai tặng cậu ấy bó hoa, cậu ấy bị dị ứng phấn hoa, cả buổi sáng khó chịu nên tôi cho cậu ấy về nghỉ."

Anh nhất thời đần ra.

Trong đầu anh bây giờ chỉ có mỗi câu làm sao đây, làm sao đây? Anh nhìn lộ thủy tinh đựng kẹo trên bàn: Cậu qua nhiên không thích ăn kẹo, nếu không chẳng nhét kẹo vào trong lọ này. Muốn tặng hoa cứu vãn tình thế vậy mà người ta lại bị dị ứng. Tâm trạng anh bây giờ áy náy vô cùng. Lúc tan ca về nhà, anh gọi điện cho Jimin.

Jimin mắt nhắm mắt mở nghe anh kể lại, lệ rơi đầy mặt :" Bây giờ là 3h30 sáng, tôi đang chui trong chăn ấm mơ mộng đẹp thì ông gọi điện đến đánh thứ. Thế cũng cho qua đi, ông không thể gọi điện thoại bàn được à? Cái đồ chết tiệt nhà ông còn gọi điện thoại di động! Di động của tôi để trong phòng khách không cầm theo! Ông gọi một lần tôi cũng không nhận, ông gọi đi gọi lại cho đến khi tôi nhận mới thôi! Ông làm thế mà coi được à?! . "

Anh:"...... Hay là tôi tặng ông một bó thủy vu nhé?! "

Jimin :"....."

Taehyung :" Ông không bị dị ứng phấn hoa chứ?!. "

Vì Jimin nửa đêm bị quấy phá, mặc có mỗi quần đùi chui ra phòng lấy điện thoại, tinh thần lẫn thể xác đều bị tổn thương nghiêm trọng, liền bảo anh ngày mai hay đến quán, lúc đó mình sẽ nhắn tin báo làm gì.

Lại nói đến cậu, sau khi về nhà nghỉ ngơi, cơ bản cũng không có gì đáng ngại nữa. Hôm sau đến quán tiếp tục làm việc, vừa mở cửa đã thấy anh xông thẳng vào, mắt đỏ quạch, không nói gì, tìm một chỗ ngồi xuống. Cậu kinh ngạc, có điều bộ dạng của anh không ổn lắm, cũng không dám hỏi gì, chỉ thuận miệng hỏi:" Sớm thế này, anh đã ăn sáng chưa? ".

Thấy anh lắc đầu, cậu nói :" vậy để tôi hâm cốc sữa, làm ít sandwich".

Anh nhân thời gian cậu làm bữa sáng, lập tức nhắn tin với Jimin:" Làm thế nào "

Rất nhanh đã thấy Jimin hồi âm: " Xin lỗi đi, còn có thể làm gì nữa. "

Anh ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng đúng, liền chuẩn bị tấm lý. Chẳng lâu sau, cậu mang sữa nóng cùng sandwich đến trước mặt anh:" Anh ăn trước đi, tôi chỉ dọn dẹp đã".

Anh lập tức cầm lấy tay cậu, hồi hộp nói:" Tôi...... Cậu...... Tôi.......tôi........, tôi đi toilet ". Nói xong lập tức chạy thẳng vào trong, để cậu vẫn đang ngơ ngác

Anh chui vào nhà vệ sinh liền ấn số gọi cho Jimin

Jimin:" Nói xong rồi? "

Anh ngữ khí như đinh đóng cột :" Chưa! "

Jimin bó tay :" mợ nó, ông bị làm sao thế? Việc này khó đến thế hả? "

Anh nói:" Tôi liền nhìn thấy cậu ấy liền áy náy, tôi lập tức không biết nói gì nữa. "

Jimin :" việc này có gì mà không nói được? Thôi đi, đừng có lề mề nữa, nói rõ ràng với người ta đi."

Anh từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy cậu ngồi đó, cậu liền mở miệng nói:" kẹo, sách và Hoa thủy vu tôi đều nhận được rồi".

Cả người anh lập tức cứng đờ, vội vàng nói:" Tôi.... "

Cậu gắt lời anh, tiếp tục nói:" chỗ kẹo của anh tôi đã đặt vào lọ thủy tinh rồi, nhìn rất đẹp và thích. Hoa thủy vu anh tặng thì tôi xin lỗi, tôi bị dị ứng, không thể để trong nhà hay quán được, nhưng tôi cũng không muốn vứt nó nên đã đem tặng cho chủ nhà trọ, bác ấy rất thích nên tôi được miễn một tháng tiền điện. Anh xem, đồ anh tặng rất có ích ấy."

Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, là tin nhắn Jimin gửi. Anh liếc qua

Jimin :" đừng có lề mề như đàn bà nữa, lúc trước làm không ra gì thì bỏ qua đi, nhân cơ hội này thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông. "

Theo tiếng gọi trái tim! Anh nhất thời như tìm được đô-ping, bị câu nói này kích động, anh cảm thấy nếu bản thân không " theo tiếng gọi trái tim, tiến lên như một thằng đàn ông " thì quả thật phụ lòng Jimin đang đứng sau ấm thầm cổ vũ. Thế là anh hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy. Cậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người đối diện. Anh nghiêng người về phía trước, gần một chút, lại thêm một chút nữa.....

"chụt"

Thời gian như ngừng lại ở giây phút này. Di động của áng đột nhiên bật sáng, tin nhắn đến từ Jimin:" lúc nãy ấn nhầm gửi luôn rồi, tôi muốn nói là: đừng có mà lề mề như đàn bà, lúc trước làm không ra gì thì bỏ qua đi, nhân cơ hội thuận theo trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông mà thành thật xin lỗi và cảm ơn đi."

-------------------End chap 2 -----------------------







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net