Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã sắp hết một năm, năm mới đã ở ngay trước mặt, chỉ còn một tuần nữa là đến tết Tây. Jungkook vốn định đợt nghỉ này không về, nhưng ở nhà gọi điện lên bảo có việc, cứ nhất định muốn cậu phải về. Chuyện này đã phá hỏng kế hoạch hai người đặt ra từ trước. Taehyung vốn định nhân dịp này đưa cậu về nhà ăn cơm, xem như chính thức ra mắt gia đình, bây giờ chỉ có thể đổi lịch sang Giáng sinh thôi. Cũng may lễ Giáng sinh năm nay trúng vào cuối tuần, tối thứ Sáu Jungkook liền lôi Taehyung ra ngoài dạo phố, chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ Kim. Mua quà cho mẹ Kim thì rất đơn giản, Jungkook mua luôn một cái khăn quàng cổ bằng lông dê màu đỏ, vừa ấm lại vừa đẹp. Còn về phần cha Kim, Jungkook vốn định mua rượu, Taehuyng lại nói ở nhà nhiều lắm; Jungkook muốn mua thuốc lá, Taehuyng nói nhà nhiều lắm; Jungkook đổi sang mua trà, Taehuyng lại tiếp tục nhà nhiều lắm.

Jungkook : "...Nhà anh có phải là siêu thị không thế?".

Taehyung : "...Anh biết có thứ bố anh rất thích nhưng mẹ thì nhất quyết không cho ông mua".

Taehyung nói đó là một bộ đồ thưởng trà bằng sứ xanh của Nhữ Dao[1]. Jungkook nhìn thứ đồ tinh xảo mỏng manh trong quầy hàng, tò mò hỏi: "Bác trai thích trà đạo à?".

[1] Nhữ Dao: Là loại sứ được hình thành từ cuối đời Bắc Tống, đứng đầu trong năm loại sứ nổi tiếng nhất ở đời Tống. Sứ Nhữ Dao nổi danh về các loại sứ xanh, sứ có cốt mỏng, lớp men dày, có cảm giác như ngọc thạch, mặt men có những vết nứt rất nhỏ. Những tác phẩm của Nhữ Dao để lại cho đời sau chưa đến trăm cái, bởi vậy chúng cực kỳ quý hiếm.

Taehyung : "Không phải".

Jungkook : "Thế sao lại thích thứ này?".

Taehyung : "...Phòng làm việc của bố anh trước giờ vẫn luôn thiếu đồ trang trí, mà bộ đồ sứ này, bất luận là màu sắc hay phong cách, ông đều thấy rất phù hợp với văn phòng của mình".

Jungkook : "...".

Tối thứ Bảy, hai người xách theo đồ đoàn đi đến nhà Taehyung. Đây là lần đầu tiên Jungkook gặp mẹ Kim, mà từ lúc trông thấy cậu, mẹ Kim cứ nhìn cậu mà cười, cười đến độ măt Jungkook đỏ hồng hết lên. Taehyung lấy cái khăn Jungkook mua ra, nói: "Mẹ, đây là khăn quàng Jungkook mua tặng mẹ đấy".

Mẹ Kim nhìn thấy khăn thì vô cùng hài lòng, lập tức quàng lên, hỏi cha Kim có đẹp không.

Cha Kim : "Ừm, không tồi, Jungkookie thật có mắt thẩm mỹ".

Jungkook vội vàng đưa cho ông bộ đồ sứ được bọc cẩn thận: "Bác trai, đây là quà tặng bác ạ. Món quà có hơi chiếm diện tích một tý, cháu thấy bác để vào phòng làm việc là hợp nhất ạ".

Khóe miệng cha Kim cong lên: "Cháu thật là...".

Mẹ Kim lườm Taehyung một cái: "Mẹ không cho bố con tiêu tiền bừa bãi, con liền bảo Jungkookie tiêu tiền lung tung đấy hả?".

Bốn người ngồi trong phòng khách nói cười một lúc rồi mẹ Kim vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

Cha Kim : "Tiểu Diệp, qua chơi cờ với bác".

Đến lúc Jungkook qua thì đã thấy cha Kim ngồi nghiêm chỉnh trước bàn cờ, trong tay còn cầm một quân cờ đen, tư thế hạ cờ rất vững vàng.

Jungkook : "Bác trai, mong bác hạ thủ lưu tình".

Cha Kim : "Ha ha, câu này phải dành cho cháu mới đúng, Jungkookie , đừng thấy bác già mà nhường bác nhé".

Taehyung ở bên cạnh lầm bầm: "...Cờ ca rô thôi mà, có cần phải thế không...".

Hai người kia cũng không thèm để ý đến anh, vô cùng vui vẻ chơi cờ ca rô. Taehyung ở bên cạnh nhìn một lúc thấy chán, liền chạy vào bếp làm chân lon ton phụ mẹ. Jungkook thấy Taehyung vào bếp rồi, liền quay sang nói nhỏ với cha Kim: "Bác trai, mấy hôm trước cháu học được mấy thế cờ cầm chắc chiến thắng ở trên mạng".

Cha Kim tò mò: "Có loại thế cờ đó à?".

Jungkook : "Lát nữa cháu dạy bác, bác đi đánh với Taehyung , hạ bệ anh ấy".

Cha Kim : "Được!".

Quả nhiên một lúc sau, Jungkook gọi Taehuyng ra ngoài.

Jungkook : "Em toàn thua thôi, đánh không nổi nữa rồi. Anh đến chơi với bác trai đi".

Taehyung : "Em nói thật hay đùa thế? Dù cha anh thường xuyên chơi cờ ca rô nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp ở hạng trung thôi".

Jungkook : "Em thấy rất lợi hại đấy, anh chắc chắn không thắng nổi đâu".

Taehyung : "Không thể nào".

Cha Kim lười biếng tiếp lời: "Vậy thì đánh cược đi".

Taehyung : "Cược cái gì?".

Jungkook : "Cháu thấy khăn quàng của bác gái mà kết hợp với áo khoác nữa thì sẽ rất đẹp...".

Cha Kim : "Nói mới nhớ, bác gái mấy hôm trước có nhìn trúng một cái nhưng chê đắt quá, không dám mua...".

Taehyung : "...Cha, định mượn hoa hiến phật[2] thì cũng phải xem bản lĩnh thế nào đã".

[2]Mượn hoa hiến phật (tá hoa hiến phật): Đại ý là lấy của người này tặng người khác, mình không mất gì mà còn được mang tiếng tốt.

Cha Kim mặt mày không chút để ý: "Thế thì cứ đánh bình thường thôi".

Kết quả, chưa đến năm phút sau Taehyung đã thua rồi.

Mẹ Kim bê dĩa đồ ăn nóng hổi ra ngoài nhìn thấy cha Kim và Jungkook cười không dứt còn con trai nhà mình thì mặt mày đau khổ liền hỏi: "Sao thế?".

Cha Kim vung tay vô cùng hào hùng: "Không có gì, nó vừa thua anh một cái áo khoác thôi".

Ăn xong bữa trưa, mẹ Kim ra vẻ thần bí nói muốn cho Jungkook xem một thứ rất hay ho, sau đó lấy ra một quyển nhật ký. Jungkook còn chưa kịp hỏi đây là gì thì đã nghe tiếng Taehyung kêu lên thảm thiết: "Mẹ! Sao mẹ còn giữ quyển nhật ký đó làm gì?".

Mẹ Kim không thèm để ý đến con mình, quay sang Jungkook : "Jungkookie , để bác đọc cho cháu nghe, vui lắm!".

Mẹ Kim hắng giọng, bắt đầu đọc.

"Ngày...tháng...năm, trời nắng. Hôm nay cô giáo Hwang mặc một cái váy màu đen, sau đó cô bắt cả lớp đặt câu theo mẫu 'Váy đen như...'. Mình đặt câu: Váy đen như quần lót của bố em. Cô bắt mình đứng ngoài cửa lớp".

"Ngày...tháng...năm, trời mưa. Hôm nay mưa rất to, mình chẳng muốn đi học tý nào, nhưng cuối cùng vẫn phải đến trường. Mẹ cho mình hai cái bánh trà xanh, bảo mình đến trường ăn. Bánh rất thơm, mình ăn vèo cái đã hết. Kết quả, mình bị nghẹn, mở ngoặc, chữ 'nghẹn' này viết khó thế, đóng ngoặc."

"Ngày...tháng...năm, trời mưa. Sao vẫn còn mưa thế! Trời mưa là ông mặt trời đang tưới hoa chăng?".

"Ngày...tháng...năm, trời âm u. Bài tập hôm nay là viết về 'Thầy cô giáo của em', mình viết về thầy dạy toán, mình nói thầy dạy rất hay, có điều đầu thầy hơi nhiều gàu một tý."

"Ngày...tháng...năm..."

Mẹ Kim không đọc tiếp nữa, Jungkook cũng không nghe tiếp được nữa, hai người cười nghiêng ngả. Mặt Taehyung đỏ hồng giật lại quyển nhật ký, tức giận nói: "Lần này con nhất định phải đem nó đi".

Khó khăn lắm mới về nhà được một lần, tối đó Taehyung và Jungkook cũng không vội đi, ở lại nhà Taehyung ngủ luôn. Jungkook nằm trên gường, nghĩ đến những gì mẹ Kim đọc trong nhật ký của Taehyung khi còn nhỏ, không nhịn được mà cười ha hả. Taehyung bó tay nhìn cậu: "Buồn cười thế thật à?".

Jungkook nín cười, lắc đầu. Taehyung vừa quay người đi lại đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười.

Taehyung : "...".

Mất không ít sức Jungkook mới dừng lại được, nhìn Taehyung ngồi trên bàn hình như đang viết gì đó, liền hỏi: "Anh đang viết gì thế?".

Taehyung giọng đầy tức giận đáp lại: "Đang viết xấu em".

Jungkook : "...Nhất định phải viết chi tiết một chút đấy".

Taehyung vứt bút sang một bên, nhào lên gường hôn Jungkook một cái thật mạnh, sau đó kéo chăn lên: "Đi ngủ!".

Không biết có phải do lạ gường hay không, sáng hôm sau Jungkook dậy sớm hơn bình thường. Lúc cậu ngồi dậy chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì nhìn thấy quyển nhật ký kia nằm trên bàn làm việc. Cậu quay đầu nhìn Taehyung một cái: Anh vẫn còn đang ngủ. Jungkook cười, len lén mở nhật ký ra, lật đến trang cuối cùng, chỉ thấy trên đó có một hàng chữ được viết cẩn thận bằng bút nước màu đen:

Ngày 2 tháng 9 năm 2016, trời nắng, mình gặp được Jungkook .
-----------------------------------------

Buổi chiều trước tết Tây một ngày, Jungkook chuẩn bị về nhà. Taehyung chẳng muốn cậu đi chút nào, Jungkook có phần bất đắc dĩ: "Chỉ ba ngày thôi mà, đến ngày thứ ba là anh lại có thể nhìn thấy em rồi".

Taehyung mua cho Jungkook rất nhiều đặc sản của Seoul , sau đó còn đưa cậu đến tận chỗ ngồi trên xe. Lúc gần xuống xe, anh nhìn Jungkook như định nói gì đó nhưng trên xe đông quá, Jungkook xiết tay anh như muốn an ủi, đưa một ánh mắt ý muốn bảo anh cứ an tâm, lúc này Taehyung mới ngoan ngoãn xuống xe. Một ông bác ngồi bên cạnh Jungkook nói: "Cậu trai trẻ, bạn cậu tốt với cậu thật đấy, giúp cậu xách đồ lên tận trên xe luôn".

Jungkook cười đáp: "Không phải bạn cháu đâu ạ, là người nhà của cháu đấy ạ".

Lúc Jungkook về đến nhà thì vừa đúng giờ ăn cơm, Jungkook nhớ đến bữa ăn lần trước cùng với cha mẹ Kim , không nhịn được mà tưởng tượng đến lúc Taehyung về nhà mình ăn cơm thì sẽ như thế nào. Vừa bước vào trong nhà, Jungkook hơi ngạc nhiên: Trong nhà hình như có khách. Mẹ Jeon vừa thấy con trai về, lập tức cười vui vẻ tiến lại: "Kookie về rồi, mau lại đây".

Mẹ Jeon đưa thụ đến trước mặt một đôi vợ chồng tuổi trung niên, nói: "Ông Hong , ông xem, đây là Jungkookie nhà chúng tôi đấy, nhoáng cái đã lớn đến thế này rồi. Kookie , đây là bác Hong , con còn nhớ không? Lúc con còn nhỏ nhà bác ở ngay sau nhà mình, bác còn thường xuyên cho con kẹo ăn đấy".

Nói thật thì Jungkook chả nhớ được tý nào hết, nhưng cậu vẫn cười: "Hóa ra là bác Hong , cháu chào bác".

Bác Hong nhìn Jungkook , cười đáp: "Jungkookie vẫn ngoan ngoãn, lễ phép như trước, đâu có giống con gái bác, còn lỗ mãng hơn cả đàn ông con trai".

Lời vừa dứt đã nghe một giọng nói mang vẻ hờn dỗi vang lên: "Bố, bố lại nói xấu con rồi!".

Lúc này Jungkook mới nhận thấy trong phòng còn một cô gái tầm tuổi mình. Bác gái nhìn con: "Hong Joo , lúc nhỏ con thích nhất là đi theo sau mông anh Jungkook , bây giờ gặp rồi sao không chào anh một tiếng?". Câu này vừa thốt ra, bốn vị phụ huynh lập tức bật cười. Cô gái tên Hong Joo kia mặt mày thoắt cái đỏ hồng, nhìn thụ kêu một tiếng: "Anh Kookie ".

Jungkook lúng túng đáp lại.

Đợi Jungkook về phòng cất đồ xong xuôi thì bữa tối cũng bắt đầu. Trong suốt bữa ăn, các bậc phụ huynh vô cùng thân thiết chuyện trò, liên tục nói mấy câu đầy ẩn ý như: " Hồng Joo nhà chúng tôi còn chưa có bạn trai đây này, cũng muốn tìm cho nó một người con trai hiểu chuyện, đáng tin cậy", " Kookie , mau gắp đồ ăn cho Hong Joo đi", "Hong Joo với Jungkook ở cạnh nhau nhìn xứng đôi thật đấy"...

Thậm chí Jungkook và cô gái chỉ thuận miệng nói chuyện với nhau mấy câu, các vị phụ huynh cũng có thể cười đầy ẩn .Jungkook cũng đã đoán ra bố mẹ gọi bằng được mình về chắc là vì buổi xem mắt này rồi, nhất thời cả người như ngồi trên đống lửa. Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hết bữa ăn, bố Jeon lại nói: "Kookie à, nhà bác Hong đã mấy chục năm không về đây rồi, mấy năm gần đây thành phố Busan thay đổi không ít, dù sao ngày mai con cũng rảnh rỗi, hay là đưa Hong Joo đi loanh quanh chơi đi".

Bố Jeon vừa nói xong, bác Hong lập tức tiếp lời: "Đúng thế, đúng thế, bọn bác đều già cả rồi, đi lại cũng khó khăn, hai người trẻ tuổi các cháu tự đi chơi là được rồi", nói xong cả bốn người đều nhìn cậu vô cùng thân thiết. Jungkook đành mặt dày mày dạn mà gật đầu.

Tiễn nhà bác Hong đi xong, Jungkook rốt cuộc cũng nhịn không được: "Bố, mẹ, bố mẹ đây là đang làm gì thế?".

Mẹ Jeon cười hì hì: "Hong Joo không tồi đúng không. Năm sau con bé sẽ đến một công ty ở Seoul làm việc. Không phải con cũng đang định ở lại đó phát triển sao, về sau hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau rồi".

Jungkook : "Con hiện thời chưa có ý định về mặt này".

Bố Jeon : "Con xem con nói gì thế. Con cũng chẳng còn nhỏ nữa rồi. Hơn nữa, chúng ta đâu phải muốn con kết hôn ngày bây giờ, cứ thử ở bên nhau cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả".

Jungkook : "Bố!".

Bố Jeon khoát tay: "Được rồi, mai còn phải đưa con gái nhà người ta đi chơi nữa".

Jungkook tức giận nhưng lại không tiện bùng nổ, chỉ có thể ôm tâm trạng bực bội về phòng gọi điện thoại cho Taehyung , muốn kể chuyện này cho Taehyung nghe. Nhưng gọi đến ba, bốn cuộc đều không thấy nhấc máy.

Ngày thứ hai, đưa Hong Joo đi tham quan khắp thành phố, có điều Jungkook từ đầu đến cuối vẫn không tập trung. Theo lý mà nói, Taehuyng nhẽ ra phải gọi điện lại cho cậu mới phải, nhưng di động mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Đến buổi chiều, Jungkook đưa Hong Joo đến nhà hàng mà cô đã hẹn với người nhà. Cô gái lấy ra một cái hộp, nói là bố cô gửi tặng bố Jeon ít trà, tối qua quên mất không mang sang. Jungkook hơi do dự, định từ chối nhưng ngặt nỗi đây không phải tặng cho cậu nên cuối cùng đành nhận lấy. Về đến nhà, mẹ Jeon cứ hỏi mãi hôm nay đi chơi thế nào, tâm trạng Jungkook vốn đã không tốt, cũng chỉ qua quýt một câu " Cũng được" rồi đưa hộp trà cho bố mẹ.

Bố mẹ Jeon nghi hoặc nhìn một cái rồi mới hiểu ra: Đây rõ ràng là tâm ý của con gái nhà người ta, lấy danh nghĩa bố mình gửi tặng, chắc là sợ bị từ chối thôi. Mẹ Jeon cứ khen nức nở Hong Joo quả là có lòng, lại cảm thấy có chút không yên. Thế là về phòng lấy ra một món đồ đưa cho Jungkook , bảo Jungkook mai đem qua tặng Hong Joo . Jungkook vừa nhìn qua, là một mặt dây chuyền hình Phật bằng ngọc.

Jungkook giật mình sửng sốt: "Mẹ! Mẹ đang đùa gì thế?".

Mẹ Jeon : "Sao vậy? Con không nhớ cái mặt dây này rồi à? Là lúc mẹ đến chỗ con, vị hòa thượng ở chùa hương hỏa hưng thịnh vô cùng tại Seoul đã tặng cho mẹ, nói là có duyên. Mẹ thấy món đồ này cũng xem như đã được ban phước, đem tặng Hong Joo làm bùa hộ thân cũng không tồi đâu".

Jungkook sao có thể không nhớ cái mặt dây này được cơ chứ, miếng ngọc này đúng là đã được ban phước, nhưng là do Taehyung mua, sau đó mới nhờ đại sư trong chùa tặng cho mẹ cậu. Taehuyng bảo không cần biết thế nào, đây là lần đầu tiên gặp người lớn, theo phong tục của Seoul thì nhất định phải tặng quà. Thế là mới nghĩ ra cách lòng vòng này để tặng ngọc cho mẹ Jeon .

Jungkook : "Không được, cái này không thể tặng được. Đại sư nói có duyên với mẹ nên mới tặng mẹ, mẹ tùy tiện tặng cho người khác thế này sao được".

Mẹ Jeon : "Sao lại không được? Mẹ với Hong Joo cũng rất có duyên mà. Thiện duyên là lưu truyền, thanh niên như con sao còn cổ hủ, cố chấp hơn cả mẹ thế? Mẹ nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy tặng cái này là tốt nhất".

Jungkook : "Mẹ, không được, cái này tuyệt đối không được đem cho".

Mẹ Jeon : "Mẹ thấy rất tốt. Dù không phải quý giá lắm nhưng ngụ ý thì rất tốt".

Jungkook : "Ngọc trước giờ vẫn rất đắt".

Câu này bị bố Jeon ngồi xem bên cạnh đem ra đùa: "Dù sao mảnh ngọc này cũng có phải mẹ con bỏ tiền ra đâu, đắt cái gì chứ?".

Jungkook vừa gấp lại vừa tức, buột miệng: "Bố, mảnh ngọc này là bạn con mua tặng mẹ đấy!".

Mẹ Jeon nhíu mày: "Con nói Taehyungie ấy hả? Con đùa gì thế, mẹ với Taehyungie chẳng phải thân thích, cũng chẳng có quan hệ gì, sao nó phải tặng mẹ ngọc quý làm gì? Thôi đi, mẹ thấy con là đang cố tìm lý do để không phải đi tặng chứ gì? Mai đem qua đó tặng cho mẹ!".

Jungkook rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng bật dậy: "Sao lại không có quan hệ gì, cậu ấy là người yêu của con trai mẹ đấy!".
--------------------------

Trước đây dù trí tưởng tượng của Jungkook có phong phú thế nào cậu cũng chưa bao giờ nghĩa ra được cảnh ngày tết Tây của mình sẽ trôi qua như thế này: Đầu tiên là đưa một cô gái đi dạo thăm phố phường, sau đó, buổi tối thú nhận mình đồng tính.

Sau khi nói ra câu đó, biểu hiện kinh hoàng cùng không tin tưởng trên mặt bố mẹ, quả thật từ lúc bé đến khi trưởng thành như bây giờ đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy. Nó khiến cậu hoảng hốt. Ngay khoảnh khắc đó, Jungkook muốn nói với bố mẹ mình chỉ nói đùa thôi. Nhưng đến cuối cùng cậu lại nắm chặt cái mặt ngọc kia, quỳ xuống trước mặt bố mẹ: "Bố, mẹ, thật xin lỗi, con thích một người con trai". Giọng Jungkook hơi run rẩy nhưng cậu bắt mình phải nhìn thẳng vào bố mẹ, muốn nói với họ rằng, mình đang rất nghiêm túc.

Bố Jeon mắt đỏ gay nhìn con trai mình: "Con nói lại lần nữa xem nào".

Jungkook trầm mặc một lúc, lại nặng nề dập đầu một cái: "Bố, chúng con đã ở cùng nhau rồi, về sau cũng muốn ở bên nhau".

Chát!

Bố Jeon tát Jungkook một cái. Mẹ Jeon vừa khóc vừa ôm con trai: " Kookie , con không thích xem mắt thì từ sau mẹ sẽ không sắp xếp gì nữa, con đừng dọa bố mẹ".

Jungkook cắn môi, nhẹ nhàng đẩy bà ra: "Mẹ, con sẽ không mang chuyện này ra đùa đâu".

Mẹ Jeon : "Kookie , con là một đứa con ngoan, đừng học mấy đứa ngoài xã hội chơi bời linh tinh! Rõ ràng trước đây con thích con gái, sao có thể thoáng cái đã biến thành...".

Mẹ Jeon không sao thốt nổi mấy chữ "đồng tính luyến ái", chỉ đau lòng vuốt ve khuôn mặt đã sưng lên của con trai.

Bố Jeon cố dằn cơn giận: "Bắt đầu từ khi nào?".

Jungkook : "Nửa cuối năm nay. Anh ấy, anh ấy là một tác gia!".

Bố Jeon : "Chia tay ngay cho tao!".

Jungkook : "Bố!".

Bố Jeon : "Mới nửa năm thôi, cũng không phải muộn lắm. Bỏ việc ở Seoul đi, về Busan , công việc của mày để tao lo!".

Jungkook : "Bố! Chuyện này không thể được!".

Bố Jeon : "Jeon Jungkook ! Mày nghe rõ cho tao! Tao không cần biết quan hệ giữa mày với thằng đó như thế nào, không cần biết bọn mày là chơi đùa hay nghiêm túc, lập tức về Busan ngay cho tao!".

Jungkook lại tiếp tục dập đầu: "Bố, con thích anh ấy, anh ấy là nam con cũng vẫn thích anh ấy. Con chỉ thích anh ấy, chỉ muốn ở bên anh ấy thôi. Xin bố...".

Bố Jeon hút hết điếu này đến điếu khác, thở ra một hơi thật dài: "Kookie , con còn trẻ không hiểu chuyện, nghe lời bố, về Busan đi. Con nghĩ mà xem, trước đây rõ ràng con thích con gái, sao đột nhiên lại thích con trai rồi, không chừng tên kia đã dùng thủ đoạn gì đó. Bố mẹ là bố mẹ con, bố mẹ sẽ không làm hại con đâu. Hơn nữa trong xã hội của chúng ta hiện nay, đồng tính luyến ái là rất khó sống, lúc nào cũng bị người khác xem thường, con thực sự muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cả đời sao?".

Jungkook vẫn tiếp tục dập đầu: "Bố, mẹ, xin hai người...".

Bố Jeon nhìn bộ dạng này của cậu, lửa giận lại ngùn ngụt bốc lên: "Cái tên kia rốt cuộc đã chuốc cho mày thuốc gì thế hả? Jeon Jungkook , mày nghe rõ cho tao, hoặc là, mày có giỏi thì từ hôm nay cút ngay ra khỏi cái nhà này, vĩnh viễn không về nữa! Hoặc là, mày phải cắt đứt hoàn toàn triệt để quan hệ với cái thằng đó! Mày đã là người lớn rồi, mày hiểu tao đang nói gì chứ! Ở Seoul bố mày cũng có một người bạn, cái thằng đồng tính đó là tác giả chứ gì, vậy tao sẽ làm cho nó thân bại danh liệt, mày đã không cần mặt mũi gì nữa, thì bọn tao già cả từng này tuổi rồi còn cần sĩ diện làm gì!".

Jungkook nhất thời sững sờ: "Bố!".

Bố Jeon : "Mày không cần quay lại Seoul nữa, hết tết cứ ở nhà đi. Tao nói cho mày biết, tao cho mày thời gian một tối để nói chuyện rõ ràng với cái thằng kia, về sau tuyệt đối không được liên lạc gì với nó nữa! Mày đừng có giở trò sau lưng bố mẹ, nếu để tao phát hiện thằng đó dám đến nhà thì tao sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!".

Mẹ Jeon lau nước mắt, ôm lấy cậu, miệng không ngừng nói: "Kookie , con nghe lời đi, nghe lời đi...".

Jungkook nhìn mẹ, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Mẹ, con chỉ thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy...Anh ấy, anh ấy là người tốt, thật đấy...".

Jungkook cứ đi qua đi lại đến rạng sáng mới nằm dài xuống gường. Cậu nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Rất mệt, nhưng lại không cách nào ngủ được. Jungkook rút điện thoại, định xem bây giờ là mấy giờ, lại phát hiện có bốn cuộc gọi nhỡ.

Là Taehyung gọi đến.

Cậu vuốt nhẹ lên chỗ hiện tên Taehyung trên màn hình, ấn nút gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nghe thấy âm thanh vui vẻ vang lên: "Jungkookie !".

Jungkook cố tỏ vẻ đang giận, nói: "Tại sao hôm qua lại không nghe điện thoại của em?".

Taehyung : "Hôm qua anh về nhà, điện thoại hết pin tự động tắt luôn, đến hôm nay quay lại mới thấy".

Jungkook : "Ừ, không sao, em chỉ là, chỉ là có chút nhớ anh thôi".

Taehyung : "Anh cũng rất nhớ em. Jungkookie , em mau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net