Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung đứng trước cổng trường nơi mẹ Jeon công tác. Anh hơi căng thẳng, định hút thuốc lại nhớ ra đây là trường học, đành phải bỏ qua ý nghĩ đấy.

Những lời muốn nói cứ lặp đi lặp lại trong lòng, nhưng đợi đến lúc tan học, nhìn thấy mẹ Jeon thì đến hai chữ "Bác gái", anh cũng không sao thốt ra được. Mãi một lúc lâu sau Taehyung mới cúi đầu nói nhỏ: "Có thể mời bác đến quán trà nào gần đây để nói chuyện không ạ?".

Mẹ Jeon nhìn Taehyung , mặc dù rất tức giận nhưng cũng đồng ý.

Hai người đến một phòng riêng trong quán trà, Taehuyng định rót trà cho mẹ Jeon lại bị bà đưa tay ngăn lại: "Không cần, tôi đến đây chỉ để nói với cậu, xin cậu từ nay đừng làm phiền con trai tôi nữa. Bây giờ nó đang rất tốt".

Taehyung khựng lại, rồi vẫn cố chấp rót đầy cốc trà, sau đó cúi người, quỳ hẳn xuống. Mẹ Jeon kinh hãi, vội vàng đứng bật dậy: "Cậu làm gì thế?".

Taehyung : "Bác gái, bác là mẹ của Jungkook , bác có đủ tư cách nhận một quỳ này của cháu. Cháu xin bác cho cháu được gặp Jungkook ".

Mẹ Jeon : "Gặp nó? Sau đó thì sao? Để hai đứa con trai chúng mày tiếp tục làm bừa à? Uổng công lúc đầu ta con hy vọng cậu chăm sóc cho Kookie , mắt ta đúng là mù rồi!".

Tim Taehyung giật thót một cái, ngẩng đầu dậy, nghiêm túc nhìn mẹ Jeon : "Cháu biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng cháu yêu Jungkook . Hơn nữa đối với Jungkook mà nói, sự đồng thuận của gia đình là vô cùng quan trọng, bởi vậy trước khi nhận được sự cho phép của bác, cháu sẽ không gặp cậu ấy. Cháu chỉ hy vọng bác để cho chúng cháu ở bên nhau".

Mẹ Jeon cười lạnh một tiếng: "Sự cho phép của ta? Lúc đầu cậu quyến rũ con trai ta, sao không thấy cậu xin ý kiến của ta?".

Taehyung nghẹn lời.

Mẹ Jeon : "Cậu không cần phải nói gì nữa, cậu cứ luôn miệng nói cậu yêu con trai ta, vậy thì xin cậu cách xa nó một chút", nói xong bà liền quay người rời đi.

Mẹ Jeon cho rằng đó là lần cuối cùng nhìn thấy mặt Taehyung rồi, nhưng đến ngày thứ hai vẫn thấy Taehyung đứng trước cổng trường đợi mình. Taehuyng không chịu thua. Anh giống như đã bám chặt lấy mẹ Jeon , ngày nào cũng đến cổng trường đợi bà, cầu xin bà cho mình gặp cậu. Cứ đợi như thế đến cả hơn nửa tháng, mưa to gió lớn cũng không bỏ cuộc. Có mấy lần tan học, mẹ Jeon thấy anh lạnh đến mức cứ run rẩy mãi không thôi, thế mà nhìn thấy bà là lại giống như được cổ vũ tinh thần, tiếp tục tiến lên trước nói chuyện với bà. Mẹ Jeon bị làm phiền không chịu nổi nữa bèn gọi điện thoại bảo chồng mình đến đón. Đối mặt với bố Jeon , Taehuyng vẫn dùng câu nói cũ: "Cầu xin hai bác cho chúng cháu được ở bên nhau".

Ngoài ra, cứ cách hai ba ngày là Taehyung lại gửi đến nhà họ Jeon . Nào thuốc lá, nào rượu, nào quả hạch đào, nào nồi cơm điện, còn cả áo khoác lông vũ, toàn bộ đều gửi EMS đến tận cửa. Cứ tiếp tục thế này thì đồ dùng cả năm đều không cần phải lo nghĩ nữa rồi. Chỗ người nhận cũng không đề tên Jungkook mà ghi thẳng tên mẹ Jeon . Jungkook nhìn thấy đồ gửi cho mẹ mình thì nhận luôn, đợi đến tối bố mẹ về nhìn thấy, đọc được dòng chữ ghi địa chỉ người gửi toàn là tùy tiện ghi bừa mấy chữ, muốn trả lại cũng không được, lại không thể nói với Jungkook đây là đồ Taehyung gửi đến, chỉ có thể tự ôm bực tức vào người mà thôi.

Mặt khác, Jungkook ngoài mặt cũng rất an phận.

Đúng thế, chỉ là ngoài mặt.

Đường truyền internet bị cắt, số điện thoại cũng bị đổi. Điện thoại bàn thì đặt chế độ ghi nhớ danh sách số gọi đi, bố Jeon còn cố ý kiểm tra, không thấy có phát sinh số lạ. Jungkook hằng ngày đều không ra ngoài, ở trong nhà đọc sách hoặc vẽ mấy bản thiết kế, đến giờ thì nấu cơm. Có điều cậu không chủ động nói chuyện với bố mẹ, cũng không giống như trước đây cùng hai bậc phụ huynh ngồi trên sô pha xem tivi, cũng không hề cười nữa. Hơn nữa vào bữa cơm mỗi ngày, cậu đều kể cho bố mẹ mình nghe Taehyung là người như thế nào. Từ chuyện gia đình cho đến công việc, lại đến thái độ quan tâm người khác của anh. Mỗi ngày lặp lại một lần. Từ lúc ban đầu bố Jeon cứ nghe thấy là lại giận tím mặt cho đến bây giờ là bỏ ngoài tai. Ông xem như con trai mình chỉ đang xả bức bối trong lòng mà thôi. Đối với ông và mẹ Jeon mà nói, Jungkook không liên lạc với tên kia thì đã tốt lắm rồi. Tên kia muốn làm thế nào đều không quan trọng. Chuyện đó có lớn đến mấy thì sớm muộn gì cũng sẽ qua mà thôi.
____________

Mắt chỉ thấy còn mười ngày nữa là sang năm mới, cuối tháng Một, trường học cuối cùng cũng bắt đầu nghỉ đông. Mẹ Jeon rốt cuộc có thể thở phào một hơi, không cần đi làm, cũng tức là có thể thoát khỏi sự đeo bám của Taehyung rồi. Việc cậu đến tìm mẹ Jeon , cả hai vợ chồng đều giấu không cho cậu biết. Cách nghĩ của bọn họ lúc này chính là cố hết sức làm lu mờ sự tồn tại của Taehyung . Có điều nói thật, bố mẹ Jeon nhìn đứa con như người gỗ của mình, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Suốt cả ngày, có mỗi lúc ở bên bàn ăn kể chuyện về Taehyung là còn thấy Jungkook trông có tinh thần. Mà cứ khi nào bố mẹ nhịn không được nhắc đến chuyện này,, mắng mỏ cậu cũng được, phân tích thiệt hơn cũng thế, lần nào Jungkook cũng rất chăm chú lắng nghe, không khóc lóc, cũng không quậy phá, chỉ là quỳ xuống dập đầu một cái, sau đó cầu xin bố mẹ tha thứ, cầu xin cho mình được ở bên anh.

Bố mẹ Jeon sắp phát điên rồi. Đã mấy lần, mẹ Jeon vừa lau nước mắt vừa nghĩ, hay là cứ kệ chúng nó đi cho rồi. Nói với bố Jeon việc này, ông lại chỉ hút một đống thuốc, không nói năng gì.

Từ sau khi trường học nghỉ đông, Taehuyng không đến trường, cũng không gửi đồ nữa, ngày ngày anh tới trước cổng tiểu khu chỗ cậu ở đứng một lúc, ngóng một lúc. Ban đầu là đến vào ban ngày, hai ngày sau bảo an của tiểu khu cho rằng anh là ăn trộm định đến kiếm chác gì đó, suýt nữa đã báo cảnh sát bắt anh, thế là Taehyung liền chuyển sang đến buổi tối. Mỗi lần bị lạnh tới cả người run lẩy bẩy, Taehuyng lại nhìn lên những khung cửa sổ sáng đèn trong tiểu khu, cứ nghĩ đến khoảng cách giữa anh và cậu chỉ ngắn ngủi có từng ấy thôi là anh lại không thấy lạnh nữa.

Có những khi Taehyung nhớ lại lần anh tỏ tình với cậu, anh cũng đứng trước của nhà trọ của Jungkook đợi cậu trở về như thế này. Lúc đó anh rất sợ, sợ trong phòng thực ra đã chẳng còn lại gì, sợ cậu không chào mà đã đi luôn. Mà hôm nay, Jungkook có thật sự ở trong nhà không anh cũng không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng trong lòng lại an tĩnh đến lạ.

Taehuyng nghĩ, chắc có lẽ vì tim mình đã bị Jungkook lấp tràn đầy, không còn khả năng dao động nữa rồi. Nếu nói có gì cứ quấy phá mãi trong lòng anh, thì đó chính là Taehyung thực sự vô cùng nhớ Jungkook , nhớ đến muốn phát cuồng rồi, nếu không thì sao có thể tối nào cũng chạy tới đây đứng ngẩn ngơ chứ. Ban ngày ít ra còn có thể đợi được bố mẹ Jeon , buổi tối thì đến bóng người cũng chẳng thấy. Có điều vào ngày thứ sáu, Taehuyng bất ngờ gặp được một người.

Lúc Sira đến nhà họ Jeon , bố mẹ Jeon đang ngồi trước tivi xem phim, vừa thấy Sira , trên mặt mẹ Jeon nở nụ cười đã lâu không thấy: "Sira , sao cháu lại qua đây?".

Sira cười tươi, giơ hai tay đang cầm một đống túi của cô lên: "Con vừa đi xem phim về. Mẹ nuôi, hạt dẻ rang đường mới ra lò này, mua dành riêng cho mẹ đấy!".

Bố Jeon : "Sira đang nghỉ tết đấy à?".

Sira : "Chưa ạ, chỉ là vừa vặn cuối tuần, mẹ con bảo nhớ con nên mới về thôi ạ".

Jungkook đi từ trong phòng ra nhìn thấy Sira đến chơi, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên một chút, đi rót cho cô cốc nước. Sira dường như hoàn toàn không nhận ra thanh mai trúc mã của mình có gì không ổn, cứ lôi kéo cậu nói chuyện mãi.

Sira : "A, cậu có biết không, tuần trước cuối cùng tớ cũng gặp được Dương Dương với vợ cậu ấy rồi! Vợ cậu ấy nhìn nhỏ nhắn, xinh xắn lắm".

Jungkook : "Thế à?".

Sira : "Ừ, bọn tớ còn cùng nhau đi ăn cơm nữa. Dương Dương nghe nói cậu về nhà rồi, nói là cậu thật chẳng biết điều gì cả, cũng chẳng thèm tìm cậu ấy uống cốc rượu. Không được, tớ phải gửi tin nhắn cho cậu ấy bảo tớ đang ở chỗ cậu, chắc chắn cậu ấy sẽ gọi lại mắng cho cậu một trận cho xem, ha ha", nói xong cô liền lấy di động ra ấn bàn phím lạch cạch gửi tin.

Quả nhiên chẳng mấy chốc đã nghe thấy nhạc chuông vang lên, Viên Viên vui vẻ nhấc máy: "A lô, Dương Dương...A lô...A lô...Không có sóng à?".

Sira nghi hoặc lắc lắc điện thoại, đi ra đến tận ban công mới tiếp tục nói chuyện được. Qua một lúc, cô quay đầu vào phòng gọi Jungkook : "Jungkookie, Dương Dương muốn cậu nghe điện thoại này".

Jungkook đi đến nhận lấy điện thoại, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Dương Dương à?".

Đầu bên kia chẳng thấy có phản ứng gì.

Jungkook nhíu mày: "Dương Dương? Cậu không nghe được à?".

Đầu bên kia vẫn không có phản ứng.

Jungkook : "A...".

Người ở đầu bên kia hình như cười một cái, ngắt lời cậu: "Là anh".

Jungkook bất giác nắm chặt điện thoại. Từ lúc về nhà, cái dây luôn căng ra dường như đứt "phựt" một cái. Cậu muốn gọi tên anh, muốn nói mình rất nhớ anh, muốn nói mình đã thú nhận với bố mẹ rồi, muốn hỏi Seoul lúc này còn tuyết không...

Cậu có quá nhiều điều muốn nói với anh, thế nhưng đến nữa câu cũng không sao thốt ra lời được.

Qua một lúc rất lâu, cậu nghe thấy Taehyung nói: "Bây giờ anh chỉ cách em khoảng mộ nghìn mét thôi." Jungkook từ từ dựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vừa mờ ảo vừa xa xôi: "Sao anh lại đến đây?".

Taehyung : "Anh đến đón em về nhà".

Mắt cậu đỏ hoe, thấp giọng nói: "Chúng ta hình như chưa từng đứng ở ban công phòng khách ngắm sao".

Taehyung : "Đúng thế. Em cũng biết đấy, anh rất sợ lạnh, cũng không thích ra ngoài".

Jungkook : "Vậy đợi ngày nào trời ấm lên một tý thì chúng ta cùng ngắm".

Taehyung: "Được".

Jungkook : "...Anh đợi em".

Taehyung chậm rãi thở ra một hơi, giống như đã hạ quyết tâm nào đó: "Không, là em đợi anh".

Jungkook nghe xong điện thoại đi vào, đưa di động cho Sira. Ngoài đôi mắt hơi hơi hồng, trên mặt cậu chẳng có biểu hiện gì khác thường. Mẹ Jeon nhìn con trai mình, lại nhìn Sira , dường như định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng mở miệng. Sira thấy thời gian cũng không còn sớm nữa liền chuẩn bị rời đi. Mẹ Jeon đột nhiên nói: "Sira , để bác tiễn con".

Hai người đi xuống dưới nhà, mẹ Jeon cuối cùng cũng cất tiếng: "Cuộc gọi vừa rồi...".

Sira trầm mặc một lúc: "Mẹ nuôi, con...".

Mẹ Jeon : "Hóa ra con cũng biết rồi".

Sira : "Hướng...Con nói người đàn ông đó, lúc con đến Seoul cũng có gặp. Hôm nay lại nhìn thấy trước cửa khu nhà chúng ta, anh ta liều mạng cầu xin con, nói là chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là tốt lắm rồi...Mẹ nuôi, xin lỗi, con...".

Mẹ Jeon nhớ đến con trai mình, không khỏi thấy đau lòng: "Sira , con nói xem, mẹ nuôi phải làm gì mới tốt đây...".

Sira cũng chẳng biết phải nói thế nào: "Kookie, cậu ấy hình như gầy đi nhiều quá...Mẹ nuôi, hai người cũng đừng ép cậu ấy quá...".

Sira nhớ lại dáng vẻ cầu xin thành khẩn của Taehyung lúc nãy, mặc dù cô cũng không muốn Jungkook đi trên con đường này nhưng hai người họ yêu nhau đến thế, bất kể ai cũng không nỡ chia rẽ.

Hai ngày sau, nhà họ Jeon vừa ăn xong cơm trưa thì nghe thấy tiếng chuông cửa kêu. Bố Jeon ra mở cửa, là một cặp vợ chồng trung niên không quen biết. Người phụ nữ quấn trên cổ chiếc khăn màu đỏ nhìn bố Diệp một chút, mỉm cười nói: "Chào anh, chúng tôi là cha mẹ của Taehyung , hôm nay mạo muội đến đây làm phiền là muốn giải quyết triệt để chuyện giữa hai đứa con trai nhà chúng ta".
_____________

Vừa nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của bố Jeon là đóng sầm cửa lại: "Cô tìm nhầm người rồi".

Mẹ Kim hơi cao giọng, ở ngoài cửa nói tiếp: "Thầy giáo Jeon , xin thầy mở cửa, chúng tôi có chuyện muốn nói với thầy".

Bố Jungkook lướt mắt qua vợ con mình, cả hai đều tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng cũng đã nghe thấy những gì người bên ngoài nói. Jungkook lại càng choáng váng, cậu không ngờ đến cả cha mẹ Kim cũng tới đây.

Bố Jeon : "Không có gì để nói hết. Các người còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát đấy!".

Mẹ Kim cười một tiếng: "Thầy giáo Jeon , anh là thầy giáo, dạy dỗ giáo dục người khác thì tôi chịu; nhưng còn khóc lóc ăn vạ thì anh chắc chẳng làm được đâu nhỉ. Anh chắc chắn là mình muốn báo cảnh sát chứ?".

Bố Jeon : "...".

Bố Jeon suy nghĩ kỹ càng một lúc, thôi vậy, nếu hôm nay có thể cắt đứt hy vọng của con trai mình thì càng tốt. Thế là ông liền mở cửa cho hai người vào nhà.

Jungkook căng thẳng nhìn ra phía sau cha mẹ Kim xem có còn ai không, mẹ Kim dường như đọc được ý nghĩ của cậu, nhẹ giọng nói: "Vốn nó cũng định đến cùng, nhưng vì sát giờ lại có việc nên không đến được".

Bố Jeon nhìn bộ dạng thất thần của con trai, lạnh giọng hỏi: "Hai người có chuyện gì?".

Mẹ Kim nhìn vợ chồng nhà họ Jeon , lại nhìn Jungkook , nói: "Kookie, con về phòng trước đi, ta muốn nói chuyện với bố mẹ con một lát".Jungkook sững ra một hồi rồi mới gật đầu quay người rời đi.

Bố Jeon ngăn cậu lại: "Kookie, con đứng lại đây. Đây là con trai tôi!".

Từ lúc hai người xa lạ chẳng biết ở đâu chui ra này bước vào nhà, bố Jeon cảm nhận rõ ràng con trai mình đang dao động. Lại nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của thụ, ông bắt đầu thấy hối hận vì đã để hai người kia vào nhà.

Nghĩ đến đây, sắc mặt bố Jeon cũng trở nên sầm sì: "Hai người thân là bố mẹ thì hãy quản lý chặt chẽ con trai mình đi. Kookie và con trai hai người đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, hy vọng các người trở về, từ nay về sau đừng làm phiền nhà chúng tôi nữa".

Kim cũng chẳng để ý, nói: "Thầy giáo Jeon , tôi muốn nói chuyện riêng với chị nhà có được không?".

Bố Jeon nhìn sang vợ, mẹ Jeon do dự một lúc rồi cũng gật đầu. Thế là hai người đi vào phòng ngủ, để lại cha Kim và bố Jeon đứng trừng mắt nhìn nhau. Cha Kim thì vô cùng tự nhiên thoải mái, tự tìm một cái ghế ngồi xuống, bố Jeon cũng pha một tách trà cho ông. Uống mấy hớp trà, cha Kim giống như nhớ ra điều gì, nhìn sang bố Jeon đang ngồi tự kỷ một mình bên cạnh, nói: "Cái khăn mẹ đứa nhỏ đang quấn là do Kookie mua tặng đấy".

Bố Jeon nghe thế liền quay sang trừng mắt với cha Kim một cái.

Cha Kim : "Còn tặng tôi, là một bộ đồ trà rất đẹp, tôi rất thích".

Bố Jeon cũng không chịu thua kém: "Con trai tôi mười tuổi đã biết tự làm thiếp chúc mừng sinh nhật tôi rồi!".

Cha Kim : "Tôi thích món tôm rang muối của Kookie , mùi vị rất ngon".

Bố Jeon : "Đó là món mẹ nó thích nhất, nó còn đi học riêng món đó về nấu đấy".

Cha Kim : "Kookie quả là một đứa trẻ ngoan!".

Bố Jeon : "Đó là đương nhiên!". Tự mãn cái khỉ gì, đó là con trai tôi cơ mà!

Cha Kim điềm tĩnh nhìn bố Jeon : "Nhưng mà, anh sắp mất nó rồi".

Mắt bố Jeon đỏ gay: "Đó là tại ai?! Đều là do con trai anh cả!".

Cha Kim lắc đầu, cũng không nói gì nữa.

Lại qua một lúc, cha Kim đột nhiên bày ra vẻ mặt: "Ồ, tôi hiểu rồi" nhìn bố Jeon .

Bố Jeon thật sự thấy phiền rồi: "Lại làm sao thế?".

Cha Kim : "Không ngờ anh là giáo viên mà tư tưởng lại cổ hủ như thế".

Bố Jeon : "Ý anh là gì?".

Cha Kim : "Anh cứ nhất quyết không chịu để con tôi và con anh ở bên nhau, là vì muốn được ôm cháu đúng không?".

Bố Jeon : "Vớ vẩn, bây giờ đang là thời đại nào rồi!". Cho dù có đúng cũng quyết không thể nói ra được!

Cha Kim : "Việc đó cũng đơn giản thôi mà, cùng lắm sau này nhận nuôi một đứa, lấy họ Jeon nhà anh là được rồi".

Bố Jeon cảm thấy tư duy của cái người ngồi trước mặt mình đây quả là không thể hiểu được: "Anh điên rồi à? Anh thật sự muốn chúng nó cả đời này cứ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sao?".

Cha Kim quay sang Jungkook nãy giờ vẫn đang đứng một bên: "Kookie , nghe nói con muốn mở một quán cà phê?".

Jungkook gật đầu.

Cha Kim : "Kookie ở quán cà phê, Taehuyngie viết văn, nhà anh chẳng có họ hàng gì ở Seoul đúng không? Hai đứa cũng không cần phải ra ngoài làm việc, tự mình làm chủ thì lấy ai 'chỉ trỏ' chúng nó đây?".

Bố Jeon không nói lời nào.

Lúc này, hai bà mẹ nãy giờ vẫn ở trong phòng ngủ cũng đi ra, mắt cả hai đều đỏ hồng, nhìn điệu bộ chắc là vừa mới khóc một trận. Mẹ Kim kéo tay mẹ Jeon , thở dài một hơi: "Sự việc cũng đã đến nước này rồi, trải qua từng đó lần tự sát, vợ chồng chúng tôi cũng nghĩ thông suốt rồi. Con mình sống tốt mới là quan trọng nhất". Mẹ Jeon gật đầu không ngừng.

Bố Jeon lại bàng hoàng sửng sốt: "Tự sát?".

Mẹ Kim đau khổ nhìn bố Jeon : "Đúng thế, trên thời sự cũng nói mỗi năm có rất nhiều những người đồng tính tự sát, hơn chín mươi phần trăm là vì bị các bậc phụ huynh ép buộc quá mức, lúc đầu chúng tôi cũng...", mẹ Kim dường như nghẹn lời, rúc vào lòng cha Hướng bật khóc.

Khóe miệng Jungkook giật giật.

Bố Jeon ngập ngừng hỏi: "Vậy...trước đó hai người không nhận ra nó muốn...".

Mẹ Kim : "Trước đó nó cũng như bình thường thôi, rất yên lặng. Chúng tôi nghĩ là chắc một thời gian nữa sẽ ổn, đến lúc đó lại tìm một đứa con gái giới thiệu cho nó, ai ngờ...".

Mẹ Kim uống một ngụm nước, điều hòa hơi thở một lúc mới nói tiếp: "Con trai nhà chúng tôi rất cố chấp, lúc đó đã nghĩ luôn đến phương pháp cực đoan rồi. Sau này tìm hiểu thêm các tài liệu mới biết, tâm trí những người trẻ tuổi hiện nay rất yếu đuối, nếu xuất hiện áp lực nặng nề không thể chịu đựng được rất dễ xảy ra phản ứng tiêu cực, ví dụ như hút ma túy, giết người, mại dâm,...".

Bố Jeon dường như bị những lời nói của mẹ Kim làm cho choáng váng cả người.

Mẹ Kim : "Nói thật thì, thầy giáo Jeon à, từ khi con trai tôi còn rất nhỏ, tôi và cha nó cũng chỉ có một nguyện vọng, đó là mong cháu có thể trưởng thành bình an, khỏe mạnh. Bây giờ chúng tôi đã đạt được nguyện vọng của mình rồi, không chỉ thân thể khỏe mạnh mà sự nghiệp cũng thành công, thân là cha mẹ, còn có thể cầu mong gì hơn? Taehyungie cũng thế, Kookie cũng vậy, chúng đều là những người bình thường, chẳng qua chỉ là yêu một lần, làm những việc mình thích mà thôi, không ảnh hưởng gì đến người khác, cũng chẳng làm hại ai cả. Đợi qua vài năm nữa lại bảo bọn chúng nhận con nuôi, có thời gian thì về thăm chúng ta, cùng chúng ta uống rượu, đánh bài là được. Chúng ta, từ từ rồi cũng già cả thôi".

Nghe lời nói của mẹ Kim , thần sắc bố Jeon dường như có phần cảm khái.

Mẹ Kim nhìn bộ dạng bố Jeon như thế, thở dài: "Con cái tự có phúc phận của chúng nó. Thầy giáo Jeon , anh thật sự muốn ép nó...".

Bố Jeon giật mình: "Sao thế được! Cô đừng nói bừa! Tôi chỉ có mỗi thằng con trai này, tôi...".

Bố Jeon không dám nghĩ tiếp, cũng không nói gì thêm nữa. Bố mẹ Kim nhìn nhau một cái, cha Kim hắng giọng: "Chúng tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Song Jook Heon , sáu giờ tối nay, nếu không ngại, hy vọng cả nhà anh chị nể mặt đến dùng bữa cơm", nói rồi hai người liền cáo từ ra về.

Cả buổi chiều, nhà họ Jeon đều im lặng vô cùng, bố mẹ Jeon trầm mặt không nói gì, Jungkook thì lại vào phòng ngồi nhìn thời gian trôi qua từng giây, từng phút một.

Thời gian dài đằng đẵng khiến người ta cảm thấy hoảng hốt..

Mắt thấy cũng sắp đến sáu giờ, Jungkook cuối cùng cũng đứng lên, đi đến trước phòng bố mẹ. Trong phòng khói thuốc lượn lờ, Jungkook gọi một tiếng: "Bố...".

Bố Jeon dáng vẻ tiều tụy ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.

Mắt Jungkook đỏ hồng: "Bố...".

Bố Jeon im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: "Bố mẹ không đi đâu...con...đi đi...".

Sáu giờ tối mùa đông, trời đã tối rồi, ánh sáng nhấp nháy phía xa kia là những ánh đèn trong các mái ấm. Jungkook dường như chạy một mạch xuống lầu, còn chưa ra đến cổng khu nhà thì cậu đã khựng lại.

Taehyung đang đứng đó.

Jungkook nhìn thấy anh, không biết tại sao lại bật cười. Rõ ràng chỉ mới hơn một tháng không gặp, nhưng vào thời khắc nhìn thấy anh, cậu dường như lại một lần nữa làm quen anh từ đầu vậy. Cậu nghĩ, ồ, hóa ra đây là người mà mình vẫn luôn chờ đợi. Jungkook thấy Taehyung đang từng bước từng bước lại gần mình, không nhịn được mà thầm đoán anh sẽ nói gì.

Nói: Anh đã đến đón em về rồi đây?

Nói: Để em đợi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net