Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh hôn xong nhìn thấy cậu đỏ mặt đầy kính ngạc mới đợt nhiên ý thức được mình mới làm gì. Có điều anh rất bình tĩnh, nói: " trời sắp tối rồi, tôi đi trước đây. "

Cậu :"...."

Thực ra đối với nụ hôn bất ngờ này cậu cũng không tức giận gì, chủ yếu là khó hiểu. Cậu luôn cho rằng anh là người kì quái nhưng rất thú vị, bởi vậy hành động của anh thu cậu cũng chỉ cảm thấy cho rằng đó phuơng pháp cảm ơn và xin lỗi. Có điều nghĩ vậy, cậu vẫn cảm thấy lung túng, những ngày sau đó liền không để cơm hay giấy nhớ nào cho anh nữa.

Anh cũng cảm nhận được như thế, lại bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng cái gì để chuộc lỗi. Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi vừa rồi, anh tặng những thứ đó toàn là chẳng có thứ nào tặng đúng cả, đến các quyển sách kia cũng là một món quà mang chút tư lợi.

Anh hoàn toàn mất tin thần.

Anh nhìn thấy quyển sách mà mình tặng cậu đặt trên bàn, thuận tay lật vài trang, phát hiện có trang được đính bằng kẹp sách, có lẽ cậu đang xem đến đây. Lại lấy một tờ giấy nhớ cắt thành hình kẹp sách, ghi lên chữ "xin lỗi". Sau đó đem cả tờ giấy nhớ lẫn kẹp sách để vào một trang khác, trang ghi hướng dẫn làm món sườn muối tiêu.

Sáng hôm sau cậu đến làm, mở sách ra thì phát hiện không phải trang hôm qua mình xem, còn nhiều hơn tờ giấy có chữ nữa. Cậu tỉnh bơ đặt tờ giấy kia vào trang hướng dẫn làm sườn muối tiêu, còn cái kẹp sách của mình thì chuyển sang đánh dấu chỗ khác.

Nhiều ngày sau đó, cậu phát hiện bất kể mình xem đến đâu, kẹp sách đều xuất hiện thần kì ở trang hướng dẫn làm sườn muối tiêu kia, đặt cùng tờ giấy ghi dòng chữ " xin lỗi ". Cậu thật cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Thế là một ngày, cậu tan ca và tha luôn cuốn sách về nhà. Buổi tối, anh đến quán phát hiện ra cậu mang sách về rồi. Nhất thời anh cảm thấy cậu muốn đoạn tuyệt mối quan hệ với mình.

Anh không nhịn được, kinh hãi vô cùng.

Khoảng tầm 9h tối, có người đẩy cửa bước vào. Anh ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là Jungkook. Cậu bảo mình vừa đi siêu thị mua đồ về ngang qua đây liền ghé qua xem thế nào. Lòng anh như mở cờ trong bụng nhưng lại không dám biểu lộ, sợ Jungkook chạy mất, đành phải rớt cho cậu cốc nước làm ra vẻ bản thân rất bận. Jungkook cũng chẳng nói gì, ngồi một bên xem anh đếm hạt Cafe. Đợi đến khi uống hết cốc nước liền đứng dậy đi về.

Anh thấy cái túi của cậu còn nằm trong quán, lập tức cầm lên gọi cậu, nhưng đối phuơng chẳng thế mà để ý, cứ thế mà đi thắng. Anh đang do dự có nên đuổi theo không thì nghe được mùi thơm từ trong túi bay ra, anh nhìn vào trong túi: là hộp cơm đã lâu không nhìn thấy. Anh ngây ra một lúc rồi nhẹ nhàng mở hộp cơm ra xem.......

Cả một hộp đầy sườn muối tiêu nóng hổi.

Thế là anh và cậu đã làm hòa với nhau. Mỗi ngày đều giống như trước kia: cậu hay đem ít đồ ăn đến để lại trong tủ lạnh, đôi lúc lại ghi giấy nhớ cho anh. Anh thì thường xuyên thưởng thức những món ăn ngon, nhìn mẫu giấy Jungkook viết nhưng vẫn không hồi đáp lại một lần.

Về chuyện này, Jimin thường hỏi Taehyung, sao không viết giấy trả lời cho Jungkook, giao lưu hai chiều như thế mới tốt. Taehyung mặt mũi hiện rõ dòng chữ " không thể tin được " đáp:" Như thế không phải là quá tầm thường sao?"

Jimin :".... Mấy việc khác ông làm thì không phải quá tầm thường chắc? "

Có điều Jimin cũng nhắc nhở Taehyung, mặc dù Taehyung đã xác định được "giới tính thật" của mình rồi, nhưng Jungkook vẫn là một cậu con trai bình thường mà thôi, bảo Taehyung phải chuẩn bị tấm lý trước đi. Lúc đầu, Taehyung nghe xong không nói câu nào, lúc sau mới mở miệng:" Tôi cũng chẳng nghĩ gì, chỉ là thích ăn đồ cậu ấy nấu, vậy thôi, vậy thôi! "

Nói vậy chứ Taehyung vẫn không kìm chế được muốn tiếp xúc với Jungkook nhiều hơn. Anh không chịu viết giấy trả lời, đành phải nghĩ tới cách khác để nhấn mạnh sự tồn tại của mình. Vd như gấp con ếch, hay con thỏ bỏ vào trong hộp cơm được rửa sạch sẽ.

Khoảng một tháng sau, Jungkook nhìn thấy trên bàn như một đoàn thú:" ừm, hay là tô thêm màu nhỉ, chừng này là đủ một vườn thú rồi."

Nói thật, cậu chẳng có cảm giác gì với mấy thứ này, toàn bộ đều đem cho con gái nhà chủ trọ hết. Cô bé đó thích lắm, kéo tay cậu nói:" chú ơi, cháu sẽ về nói với mẹ cháu giảm cho chú một tháng tiền điện nữa. " Jungkook dở khóc dở cười, có điều trong lòng cậu vô cùng rối. Về lý mà nói, ngoại hình của Taehyung vô cùng tuấn tú, hành vi, cử chỉ, lời nói đều rất phóng khoáng, sao lại làm mấy loại nữ tính này không biết.

Mặt khác, trong lòng Taehyung đang rất vui vẻ, anh cho rằng người chỉ nhìn qua cũng thấy là dạng người tốt bụng, nhất định sẽ thích mấy cái kia.

Để tránh Taehyung gấp thành một đoàn thú, Jungkook cảm thấy mình cần gặp Taehyung. Thế là, buổi tối một ngày Jungkook đến gặp Taehyung. Ánh đèn trong tiệm đến tối càng trở nên rực rỡ hơn. Cậu tiến lại gần thì thấy Taehyung đang gấp giấy.

Trước mặt Taehyung là một quyển sách để mở, trên bàn bày rất nhiều giấy, có những cái đã vợ thành cục, xem ra đã thất bại rất nhiều. Bên cạnh còn có đồ văn phòng như giấy màu, kéo, bút lông,......, Tóm lại là rất lộn xộn. Anh gấp rất châm chỉ, hoàn toàn không biết có người đang nhìn mình. Jungkook đúng bên ngoài nhung thất Taehyung tay chân lóng ngóng, lại còn rất kĩ tính, soi từng góc một chỗ đều, thầm nghĩ: anh ta chắc chẳng bảo giờ biết bộ dạng của anh ta lúc này hay ho đến thế nào.

Jungkook đứng xem thêm một lúc nữa rồi bước vào quán, đi thẳng trước bàn của Taehyung, gõ gõ lên mặt bàn. Taehyung ngẩng đầu lên, có phần kính ngạc :" Sao cậu lại đến đây? "

Jungkook không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đồ trên tay Taehyung. Thấy có phần mất tự nhiên, anh nói:" con cá ngày hôm nay hơi khó,..... "

Jungkook:" Anh gấp con ếch cho tôi đi"

Taehyung vui sướng vô cùng:" được, cái đó tôi gấp giỏi lắm, không nhìn sách làm vẫn được. "

Qua nhiên chỉ một chút sau Taehyung đã là làm xong, còn tô màu nữa. Khó khăn lắm anh mới nghĩ ra phương pháp giao lưu không "quá tầm thường" mà.

Jungkook cố ý liếc qua đám giấy bị vón cục, nói :" Bảo vệ rừng, ai cũng có trách nhiệm. ". Sau đó đến trước quấy thanh toán, đặt con ếch xanh vào hủ kẹo thủy tinh. Quay người nhìn Taehyung đang thu đón đồ đạc trên bàn, nói:" trước khi làm ca tối, hay là anh ghé qua nhà tôi ăn cơm chiều đi. Tất nhiên nếu anh không ngại mỗi ngày đều phải đi chợ mua đồ rồi đợi tôi tan ca."

-----------------------End chap 3 -------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC