Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết dần chuyển lạnh, thế là một ngày vào lúc ăn tối, Jungkook bảo Taehyung dù sao cuối tuần chẳng có gì làm không bằng qua nhà cậu ăn lẩu. Taehyung vui vẻ gật đầu ngay. Nghĩ đến việc cuối tuần cũng có thể gặp cậu, tâm trạng Taehyung liền phơi phới, thậm chí lúc rửa bát còn hát nữa.

Buổi tối Taehyung gọi điện cho Jimin :" Ông biết cuối tuần tôi với Jungkook làm gì không? "

Jimin :" làm gì?"

Taehuyng :" Ăn! Lẩu! "

Jimin :" Ông chắc không phải trồng cây chuối vừa ăn lẩu đó chứ "

Taehyung :"...... là ăn lẩu bình thường thôi!"

Jimin :" thế ông vui mừng cái quái gì chứ? "

Taehuyng :" hihihi.... "

Jimin :"......"

Taehyung :" Tôi đang có hai vé xem phim, là phim mới khởi chiếu. "

Jimin :" thế nên? "

Taehuyng :" Ông nói cậu ấy có đồng ý đi cùng không? "

Jimin :" quan hệ hai người không tồi, chắc là sẽ đi thôi! "

Taehyung :" tôi cũng thấy thế, hihihi... "

Jimin :"...."

- ---------------------------

Vé xem phim là vào ngày chủ nhật, Taehuyng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nói trực tiếp được. Một thằng con trai rủ thằng con trai khác đi xem phim, cứ thấy đáng ngờ sao đó. Có điều, anh đã nghĩ ra một cách mà tặng được vé rồi.

Sáng sớm ngày thứ 7, anh với cậu đã hẹn nhau ở cổng siêu thị, cùng đi mua đồ ăn. Hai người mua xong thì ra ngoài, Taehyung nói mình sáng giờ chưa ăn gì nên giờ đói rồi. Jungkook nhìn xung quanh thì chỉ có KFC, liền qua bên đó ăn vậy. Vừa vào trong, Taehyung đã lập tức đi kiếm chỗ ngồi, lấy điện thoại ra gọi. Cậu gọi bừa mấy món, đang định trả tiền thì nhận viên phục vụ liền cười tươi nói với cậu :" Chúc mừng anh, cốc sữa đậu nành này là cốc thứ 10000 anh gọi ra, vì thế anh đã trúng một vé xem phim "

Jungkook :".... KFC bán sữa đậu nành cũng đếm số lượng à?"

" Trên máy tính chúng tôi có lưu lại số lượng bán. Mời anh nhận lấy vé xem phim "

".....ừm"

Jungkook bưng bữa sáng đến ngồi trươc mặt anh, anh tò mò nhìn thứ trên tay cậu:" cái gì thế ?"

Jungkook :" vé xem phim, bảo là cốc sữa đậu nành tôi mua là thứ 10000 nên được tặng "

Taehyung:" số cậu tốt thật đấy ."

Jungkook:" là phim trên rạp, anh muốn xem không, tôi nhường cho anh.:

Taehyung:" không không, ngày mai tôi có lịch rồi."

Jungkook:" nói thật chứ tôi cũng không muốn đi cho lắm."

Taehyung:" bộ phim này dạo gần đây nổi tiếng lắm, mai cậu cũng đâu làm gì đâu, đừng có lãng phí nó."

Jungkook:" nói cũng đúng, vậy thì đi."

Phim chiếu lúc 3h chiều ngày chủ nhật , anh đã tính toán hết rồi, xem xong hai người đi dạo một lát ăn cơm luôn là vừa. Để tránh đến sớm gặp cậu, anh phải đợi tận khi kiếm vé mới thò mặt ra. Anh tìm tới chỗ ngồi của mình, chưa thấy cậu đến, trong lòng thầm nghĩ: không biết lát nữa thấy mình ngồi bên cạnh, cậu sẽ nói gì? Có lẽ là: í, sao anh lại ở đây? Thế mình nên trả lời thế nào nhỉ? Tôi cũng trúng thưởng rồi chắc? Haha.. Không được không được, quá giả tạo rồi, chẳng bằng nói thật cho cậu ấy biết thì hơn.

Taehyung đang vui vẻ tưởng tượng thì thấy bên phải có người ngồi xuống, anh quay đầu sang đó là cô gái trồng bộ dạng là sinh viên! Anh nhất thời ngây đơ, nhìn trái nhìn phải rồi nói :" xin lỗi, có phải cô ngồi sai vị trí rồi hay không? "

Cô ấy rút vé xem phim ra :" hàng 9 ghế số 8, không sai đâu "

Anh có vẻ không tin, nghiêng người quá xem, qua đúng là hàng 9 ghế số 8. Anh miết tấm vé hàng số 9 ghế số 9 của mình, hỏi :" Tôi có thể hỏi cái vé này làm sao cô có không? "

Vừa nghe đến cô liền vui vẻ :" à, là mua trên mạng đấy. Vé xuất chiếu này hết từ lâu rồi, may mà tôi thấy có người nhượng lại, không uổng công tôi bắt xe buýt qua lấy...."

Tâm trạng của Taehyung nhất thời chìm xuống đáy vực.

Đèn trong phòng đã tắt hết, phim bắt đầu chiếu. Phim bom tấn quả nhiên không hổ danh là phim bom tấn, tình tiết hấp dẫn, tiếng ồ lên kinh ngạc của người xem, thế nhưng anh chưa ngây ra nhìn màn hình trước mặt, không cách nào xem được. Anh đang nghĩ rằng có phải Jungkook đã đoán ra anh tặng vé xem phim nên nhượng lại cho người khác hay không. Quả nhiên, một người con trai rủ một người con trai khác đi xem phim là một việc kù quái.

Taehyung rất buồn.

Anh thật sự không nghĩ gì nhiều, thật sự, thật sự không nghĩ gì

Cứ như thế, hai tiếng đồng hồ cũng trôi qua. Phim chiếu hết, anh từ từ chậm rải bước ra ngoài, bước được mấy bước lại bất ngờ thấy cậu đang đứng dựa vài bức tường ngay cửa ra, tay đứt túi quần, mắt nhìn về phía trước như đang nghĩ gì. Dường như cảm nhận được gì đó, Jungkook quay đầu lại, vừa thấy Taehyung, vội vàng đứng thẳng người lên, mặt hiện lên vẻ ấy náy đi tới :" thật xin lỗi, tôi không biết.. "

Taehyung ngây ra nhìn cậu, cậu đột nhiên không biết làm sao. Một lúc sau cậu thở dài, rút ra hai tấm vé:" Nếu anh không ngại, có thể xem thêm một bộ phim nữa không?"

-------------------End chap 7 --------------------










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net