Chương 101: Phim điện ảnh qua thẩm tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook ngơ ra.

Tuy khi phim điện ảnh mang đi dự thi, cậu cũng là diễn viên chính, nhưng đất diễn chắc chắn không bằng Taehyung.

“… Em?” Jungkook nhìn màn hình điện thoại của anh.

Taehyung phóng to tên phiên âm của cậu lên cho cậu xem: “Nếu không phải tin giả lừa đảo, thì trên tin của ban tổ chức có ghi rõ.”

Jungkook mờ mịt nhìn tên phiên âm của mình, gật đầu, trong lòng là cảm xúc cuồn cuộn khó miêu tả, đột nhiên gục đầu xuống, tựa lên vai Taehyung hít một hơi thật sâu.

Taehyung cúp máy Jung Hoseok, tay kia choàng qua sau lưng cậu: “Đoạt được giải rồi, em vui chứ?”

“Ừm…”

“Anh cũng vui.”

Taehyung hỏi, “Muốn cười hay là khóc?”

“Ừm.”

Jungkook ậm ừ, may là không phải lúc trao giải, bằng không mất mặt trước nhiều người như vậy, phải khống chế cảm xúc của bản thân thế nào?

Trái tim cậu nảy mạnh lên, mắt xon xót.

Đời trước bộ phim này chỉ mới là cơ hội để Taehyung tiến lại gần hơn với giải ảnh đế, rất được khen ngợi, phim điện ảnh doanh số khủng, cầm vài giải thưởng nhỏ, danh tiếng rất cao, cũng gom vô số fans cho anh.

Hai năm sau biểu diễn trong bộ phim điện ảnh thứ hai, liền nhận được vị trí ảnh đế.

“Muốn khóc thì khóc, ở đây không có ai khác.”

Đôi mắt Jungkook mở to, cũng thả lòng theo, không còn kháng cự nữa.

Nụ hôn này chỉ dừng lại trên môi vài giây, Taehyung sợ hôn sưng môi cậu lên, chui vào chăn hôn nơi khác của cậu.

Rất nhanh Jungkook không nghĩ được chuyện khác nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, stylist tới đây làm tạo hình cho Jungkook, hai người Jung Hoseok và Jungkook đều trong trạng thái hơi đờ đẫn, hai người ngồi đối diện nhìn nhau.

Jung Hoseok : “Phim lấy được giải rồi.”

Jungkook gật đầu: “Phải, chúc mừng anh.”

Jung Hoseok : “Cậu cũng đoạt được giải.”

Jungkook : “Đúng vậy.”

Jung Hoseok : “Chúc mừng cậu.”

Bae JiYong bước vào thấy khí sắc Jungkook hồng nhuận, chỉ là dưới mắt có quầng thâm hơi xanh, cầm mặt nạ từ trong túi ra đưa cho cậu.

Lại hỏi Jung Hoseok: “Đạo diễn Jung muốn đắp không, bên nhãn hiệu đưa tới, tôi cảm thấy dùng khá tốt, thành phần đơn giản.”

Đạo diễn Jung ngơ ngẩn gật đầu, đắp mặt nạ lên.

Buổi chiều, xe chạy tới hội trường, phải đi thảm đỏ lễ bế mạc.

Sắc trời dàn tối, trời bắt đầu có trận tuyết nhỏ rơi.

Jungkook mặc bộ quần áo đặt may riêng năm trước, vừa mới may xong, đưa từ Paris tới, màu sắc là màu đen ổn trọng chính thống, đeo nơ, vừa lúc thích hợp với nhận giải.

Trong lễ chiếu đầu, “Tàng Tâm” đứng ở vị trí thứ nhất, nhưng tối qua có rất nhiều truyền thông đều ngồi canh trong phòng chờ đạo diễn của bộ phim điện ảnh khác báo tin, chuyện có thông lệ gửi thư này không ít người đều biết, hơn nữa ban tổ chức sẽ nửa đêm gọi điện thoại báo cho nhà làm phim, miễn cho họ không hiểu được nội dung viết trên thông báo.

Những bên truyền thông này đều ngồi canh tới rạng sáng chờ tin.

Là giải nữ chính xuất sắc nhất giải Gấu Bạc.

Vậy phim điện ảnh xuất sắc nhất gửi tới bên nào rồi?

Tin tức giữa các bên truyền thông đều linh thông, biết hơn phân nửa là bộ phim điện ảnh “Tàng Tâm” của Trung Quốc kia.

Họ ngồi lên chiếc xe thiết kế dài, toàn đoàn phim cũng mặc lễ phục ngồi lên xe.

Lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã ấm lên, hai tay Jungkook cầm trong vòng vài phút, liền đưa cốc cà phê cho anh.

Taehyung: “Anh không uống.”

“Anh không lạnh à?”

Mặt Taehyung không cảm xúc: “Khó uống.”

“Anh cầm lấy, không bảo anh uống, sợ tay anh lạnh.”

Bắt đầu trao thưởng từ giải Gấu Vàng, các giải thưởng nghệ thuật xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, sau đó là… nam chính xuất sắc nhất.

Dưới sự nhắc nhở của Taehyung , Jungkook lập tức biết đến lượt mình, cậu cố gắng khắc chế cảm xúc, tim vọt lên họng, nghe thấy nữ diễn viên trao giải dùng tiếng Trung không lưu loát đọc tên mình, Jungkook không biết nên đứng lên hay làm gì, lễ trao giải không phải cậu chưa từng chưa tới, nhưng những giải thưởng nam minh tinh, người mới nổi này nọ… so với ảnh đế Berlin, là cảm giác khác hẳn.

Rocker camera* nhắm ngay mặt cậu, hiện rõ trên màn hình của hội trường.

Jungkook ngồi ở vị trí ngay sát rìa nhất, Taehyung đỡ tay cậu lên, Jungkook đứng lên, khom lưng ôm lấy anh một cái dưới cái nhìn chăm chú của đám đông.

Taehyung hơi ngạc nhiên, ôm lại cậu, ước chừng một giây đồng hồ, vỗ sau lưng cậu, nghiêng đầu, môi kề bên tai cậu, giọng rất thấp: “Đi đi.”

“Ừm.”

Jungkook lên sân khấu, nhận lấy cúp từ trong tay nữ diễn viên: “Cảm ơn.”

Cậu vẫn còn hơi ngơ ngác, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, cầm chiếc cúp Gấu Bạc Berlin màu bạc lên, nói ra cảm nghĩ mình đã học thuộc trước bằng tiếng Anh: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn ban tổ chức, hoàn toàn không thể tưởng tượng được tôi sẽ nhận được giải thưởng này, “Tàng Tâm” là nỗ lực của cả đoàn phim, cảm ơn đạo diễn của chúng tôi, anh là người đã khiến tôi có thể đứng ở vị trí này, cảm ơn Kim Taehyung, trên màn ảnh anh tài hoa hơn người, khoảng thời gian hợp tác của chúng ta rất vui vẻ, cảm ơn các đồng tác giả, chân thành cảm ơn mọi người.”

Jungkook không nhìn được rõ các đoàn phim và truyền thông bên dưới sân khấu, thực sự có cảm giác hoa mắt tới choáng váng.

Jung Hoseok thấy cắt nối theo như phiên bản mà cục yêu cầu, mặt tức tối: “Cắt thế này cmn còn cái gì nữa, tôi không chiếu!”

Các bên rạp chiếu đã gặp bên đoàn phim của họ, chỉ chờ có lịch chiếu, lập tức có thể PR phim.

Đến tháng 5, cảnh quay của Jungkook trong bộ phim của đạo diễn Suh tới hồi kết.

Bản quyền của “Tàng Tâm” bán khá đắt hàng ở thị trường nước ngoài, ở Mỹ có mấy bên chiếu phim ra giá, cuối cùng dùng 600 vạn dollar Mỹ mua bản quyền ở thị trường Bắc Mỹ, các thị trường lớn ở châu Âu cộng lại cũng bán ra mấy trăm vạn Euro, cho tới bây giờ, phí đầu tư cho phim đã thu hồi được toàn bộ,Jung Hoseok cũng định về nước, dù sao vốn cũng đã thu hồi được rồi, giải Gấu Vàng đã lấy được, danh dự quốc tế có, giao lưu nước ngoài cũng đã có, ngay cả nhà đầu tư cho bộ phim tiếp theo cũng đã được đảm bảo.

“Phương Trình Kỷ Niệm Thanh Xuân”, douban đánh giá 3.

4 điểm.

Ngồi trên máy bay về Thủ đô, Taehyung tới đón chuyến bay, Jungkook theo lối VIP ra ngoài, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, leo lên xe riêng của Taehyung.

Bae JiYong nói, trong khoảng thời gian này nhất định phải khiêm tốn, quan hệ của hai người cũng phải bảo mật kín, có thể không tiếp xúc thì đừng tiếp xúc, khi Jungkook đóng phim, Taehyung cũng không tới thăm, chỉ gọi điện thoại hoặc chờ khi cậu được nghỉ mới có thể nhìn mặt nhau một lát.

Vừa mới lên xe, Jungkook bỏ khẩu trang, mới phát hiện Taehyung còn đeo kính râm và đội mũ bucket đen.

“Anh che kín mặt trên xe làm gì?”

Jungkook tháo mũ ra.

Tháng 5 thời tiết nóng dần lên, nắng đầu hạ xuyên qua cửa sổ ô tô chiếu lên khuôn mặt cậu.

“Vừa nãy định xuống xe đón em.”

Taehyung tháo kính râm xuống, vì đã lâu lắm rồi không gặp cậu, trong lòng nhớ kinh khủng, anh đẩy tay vịn ở giữa xuống, ôm chầm lấy cậu, “Có hôm ra ngoài ăn cơm bị người ta nhận ra, hỏi anh có phải là người mẫu kia không.”

Ngoài fans nữ ra, rất nhiều người không biết gọi anh là gì.

“Nếu phim điện ảnh có thể chiếu, về sau anh ra ngoài nhất định phải che kín, anh cũng không giống em, anh quá cao, em còn có thể trốn trong đám người được, anh không trốn được…”

Jungkook đóng phim rất vất vả, ngựa không dừng vó lên máy bay bay về, tựa vào người, ngửi được mùi hương thân thuộc trên người anh, trong chớp mắt toàn thân cậu thả lỏng, ôm chặt lấy anh: “Không biết khi nào mới có thể chiếu.”

Bộ phim này đời trước, cũng không nhớ được là chiếu vào tháng mấy, tóm lại cũng không gặp phải trắc trở gì.

Taehyung cũng là lần đầu tiếp xúc với ngành sản xuất phim trong nước, cuối cùng cũng biết là khó tới mức nào, ngay cả anh cũng phải gọi điện thoại không ngừng, nhờ người giúp đỡ, suýt nữa phải dùng quan hệ của nhà, nhờ ông cụ trong nhà nói chuyện giúp với lãnh đạo cục điện ảnh.

Nhưng cuối cùng cũng có tin tốt.

“Nói cho em biết chuyện này.”

Taehyung đặt tay lên đầu cậu trước, sợ cậu kích động bật người dậy.

Jungkook lười biếng ừm một cái bằng giọng mũi.

“Qua thẩm tra rồi.”

Giọng Taehyung rất bình tĩnh.

Jungkook lập tức muốn nhảy lên, lại bị ấn xuống, “Đừng để cộc đầu,” Ánh mắt Taehyung nhìn cậu chăm chú, “Sẽ chiếu vào tháng chín.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook