Chương 111: Sống nương tựa vào nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chuyện có được hay không này, cậu chắc chắn cũng không nghe lời tôi.”

Bae JiYong  nhận ra cậu đã hạ quyết tâm, còn tưởng là đã thương lượng xong xuôi với Taehyung , bất đắc dĩ nói, “Cậu phải nghĩ kỹ.”

“Nghĩ kỹ rồi.”

“Chuẩn bị khi nào? Chọn ngày tốt?”

“Không, chờ phim điện ảnh của đạo diễn Won và đạo diễn Hee đều lên rồi, nhưng cả năm sau tôi sẽ đều không nhận làm phát ngôn.”

Lúc này Bae JiYong mới hơi dễ chịu hơn chút.

Cách làm như vậy của Jungkook tương đương với cắt đứt đường lui, chuẩn bị lui về phía sau màn làm việc đang lúc thế như mặt trời ban trưa.

Dựa theo mức độ hot của cậu bây giờ, nhận quảng cáo và phát ngôn nhãn hiệu có thể kiếm được nhiều tới mức nào? Thật muốn kiếm tiền mà nói, sau khi chấm dứt hợp đồng một năm, kiếm được hai trăm triệu vào tài khoản cũng không phải vấn đề gì, sẽ hơi vất vả nhưng kiếm được cũng cực nhiều.

Tuy không định đóng phim điện ảnh, Jungkook vẫn định đầu tư một chút, có điều chờ tới ngày được tự do, chấm dứt hợp đồng đã.

Ngay cả chị Mân cậu cũng gửi, cậu không rõ Tô Mân ở công ty mới thế nào, đã một thời gian dài rồi hai người không nhắn tin cho nhau.

Tô Mân nói: “Bận chết lên được, một đám thực tập sinh, gì chị cũng phải dạy, nào có nhẹ nhàng như em trước đây.”

Khi nâng đỡ Jungkook  đúng là rất nhẹ nhàng, vì Jungkook  nói một lần là hiểu, đám thực tập sinh này dù là mình nói mấy lần họ cũng không hiểu, còn rất thích làm sai quy tắc, nói không được làm gì thì sẽ làm nấy.

Jungkook : “Có phải là thực tập sinh tuổi rất nhỏ không?”

Taehyung thấy cậu đang gửi tin nhắn, biết hôm nay cậu nhận được nhiều tin nhắn, cũng không nói gì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cậu, tự mình chơi của mình.

Nhưng muốn cậu mở miệng lại càng phiền toái, tính cách của Jungkook  không thích mở miệng nhờ vả ai, thế nên khi Tô Mân hỏi cậu chuyện này, trong chốc lát cậu cũng không có cách nào.

Tiếp đó, Tô Mân lại hỏi chuyện chấm dứt hợp đồng với cậu: “Jungkook , chấm dứt hợp đồng rồi cậu có muốn tới chỗ chị không? Chỉ cần cậu muốn, hợp đồng chị có thể giúp cậu được chia phần tới hạn mức cao nhất.”

Jungkook nói mình có tính toán khác, tạm thời không ký hợp đồng với công ty lớn.

“Định làm một mình? Làm một mình cũng không tệ.”

Một buổi tối, Jungkook đều đang xử lý quan hệ này nọ, có quá nhiều người gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cậu, mặc kệ có quen hay không, Jungkook đều nhất nhất nhắn lại, còn sợ sót ai, lại cẩn thận xem lại hết một lần.

Taehyung rũ mắt nhìn thoáng qua: “Còn chưa nhắn xong?”

Vòng quan hệ của Taehyung sạch sẽ hơn nhiều, cũng không thêm bạn với người vớ vẩn, ngày lễ ngày tết không có tin nhắn lung tung, nào giống Jungkook, dù là gà rừng chỗ nào cậu cũng phải phản ứng lại hết, lí do là: “Em không nhắn lại, người ta nói em lạnh lùng kiêu căng thì phải làm sao?”

“Họ còn dám nói trước mặt chắc?” Taehyung nói, “Không cần phải để ý tới mấy người đó.”

“Thì là nói vậy…” Jungkook nói với Taehyung , người này gặp ở đoàn phim nào, người này là ai, “Nhắn lại một câu cậu cũng năm mới vui vẻ, đều là văn mẫu của em, không tốn sức, động ngón tay mà thôi, nhanh lắm.”

Thế hờ hững.

Cũng không biết là ai cầm điện thoại nhắn ba bốn tiếng rồi, còn nói không tốn sức.

“Vậy khi nào bắn pháo hoa?”

“Mới 11 rưỡi thôi mà.”

Jungkook xem đồng hồ, “Được rồi, em còn phải gọi cho sư phụ nữa.”

Taehyung chỉnh nhỏ tiếng TV lại.

Ở bên Mỹ đang là buổi sáng, Jeon Học Cửu vừa ngủ dậy, mở cửa sổ ra, tuyết đã lấp kín cửa.

Chiếc Chevrolet đỏ phủ một lớp tuyết trắng, lại phải quét tuyết đi.

Sư nương bên trong kêu: “Kookie gọi điện này!”

Jeon  Học Cửu đáp: “Bà đưa máy đây tôi!”

“Ông tự đi mà nghe đi!” Sư nương nghe máy, thân thiết gọi tên ở nhà của đồ đệ nhỏ lên.

“Sư nương,” Jungkook hỏi bà, “Sức khỏe thế nào? Tháng này đã đi kiểm tra sức khỏe chưa?”

“Tháng trước đi rồi, khá tốt.” Có vài vấn đề nhỏ, bà cũng không nói, “Con thì sao, công việc con vất vả như thế, có đi làm kiểm tra sức khỏe không?”

“Hẹn bác sĩ rồi, mấy hôm nữa con đi.”
Kiểm tra sức khỏe đều do công ty sắp xếp, mỗi năm một lần.

Sư phụ đứng cạnh bảo: “Bà nói xong chưa? Đưa máy đây tôi.”

“Chờ tí, ông qua một bên đi.”

Sư nương hỏi Jungkook tiếp, “Công việc có bận không, bao giờ có thời gian qua bên này chơi?”

“Tết Âm con không có sắp xếp gì, chuẩn bị tới lúc đó lại qua.”

Một vài câu hỏi nhỏ nói xong, sư phụ cướp máy nói chuyện với cậu, vừa rồi sư nương đã hỏi câu nào sư phụ đều hỏi lại một lần, gì mà sức khỏe, công việc, có bận không, Tết Âm có sang đây không…

Jungkook nói sẽ tới, khựng lại chút lại bảo: “Con có thể sẽ đưa một người bạn đi cùng.”

“Không thành vấn đề, trong nhà có phòng.”

Jeon  Học Cửu vẫn tưởng là trợ lý đã gặp trước đó, bảo, “Phòng gác mái để mai ta đi dọn.”

Jungkook  há hốc miệng, cũng không nói người này là ai.

Jeon Học Cửu: “Con tháng tư hay tháng nào, có phải đã nhận được một giải ảnh đế Berlin không, sao không báo tin mừng cho chúng ta. Cũng may tháng này, sư tỷ con nói thì ta với sư nương con mới biết.”

vậy, chỉ cần cậu vừa quỳ, quỳ cả đêm, có khi ngày hôm sau sư phụ liền nguôi giận.

Sư nương trong chốc lát cũng khó mà tiếp thu, lẩm bẩm: “Ta cũng tưởng rằng con đang đùa…”

“Không phải.”

“Cái này, không thay đổi được phải không?”

“Vâng, không thay đổi được được.”

Jungkook thực ra không cảm thấy mình là đồng tính luyến ái, thấy những nam minh tinh khác, dù là thế nào, đẹp trai bao nhiêu, cũng không nảy sinh được cảm giác giống như cậu dành cho Taehyung.

Thực ra bản thân comeout như vậy, có lẽ cũng là chuyện tốt, như vậy về sau Tiểu Đao comeout, sư phụ sẽ dễ tiếp thu hơn.

Chưa biết chừng sẽ quy kết trách nhiệm lền đầu cậu, Jungkook cũng đã suy xét sẽ có hậu quả gì, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố mà làm.

Sư nương nói: “Để ta khuyên sư phụ con.”

Cúp máy.

Jungkook  vẫn đang duy trì tư thế cầm điện thoại ngây người, hai mắt toát ra nỗi bi thương.

“Nói xong rồi?” Taehyung cầm lấy điện thoại cậu bỏ xuống, màn hình TV sáng lên nhưng tắt tiếng.

Jungkook chậm chạp nhìn về phía anh: “Ừm.”

“Em thừa nhận với họ rồi?” Khi Taehyung  đi học đã chủ động comeout, biết chuyện này áp lực lớn tới mức nào, vì hoàn cảnh gia đình khác nhau, anh nghĩ Jungkook  càng khó khăn hơn mình.

“Ừm.” Jungkook chúi đầu vào đầu gối.

“Lại đây.”

Taehyung  ôm lấy cậu, “Anh với em cùng nhau đối mặt, sư phụ muốn đánh em, anh chịu đòn thay em.”

“Cách đánh kia của ông ấy… chắc chắn anh chưa thấy bao giờ, cái gậy to như thế này.”

Jungkook khoa tay múa chân, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng hết sức, “Đánh mông, dùng sức đánh mười cái, người cũng mất mạng được.”

“Anh có thể chịu được hai mươi cái.”

“Anh cũng không chịu nổi đâu. Đau lắm.”

Jungkook vốn đã quên cảm giác đau đớn này, sư phụ vừa rồi nói muốn đánh chết cậu, cậu lập tức nghĩ tới cảm giác ấy.

Taehyung nhìn vẻ mặt cậu, cánh tay siết chặt: “Khi còn nhỏ đã chịu mấy đòn rồi hả?”

Jungkook : “Ừm, mấy cái thôi.”

Quy tắc trong gánh hát chính là như thế, không ai có thể làm trái, nhưng Jeon Học Cửu cũng không muốn đánh chết cậu thật, thế nên mỗi lần đều đánh vào ba chỗ khác nhau, cũng không quá dùng sức.

Đây là một cách giáo dục mà Taehyung không thể hiểu nổi, nhưng anh lại có thể hiểu được tình cảm của Jungkook tuy nói là phạt, nhưng gánh hát đã che mưa chắn gió cho cậu, dưỡng dục cậu thành người.

Taehyung cũng hiểu rõ, sư phụ và sư nương quan trọng với đứa nhỏ này biết bao nhiêu, nếu sư phụ Jungkook thật sự không đồng ý thì sao? Taehyung  thậm chí không biết cậu sẽ lựa chọn thế nào, nhưng anh cũng không hỏi, chỉ ôm chặt lấy đưa nhỏ, nhẹ nhàng xoa qua chỗ bị gậy đánh của cậu, dỗ: “Không đau nhé.”

Jungkook cũng không nhúc nhích, im lặng dựa vào người anh, 0 giờ qua, bên ngoài lờ mờ nghe được tiếng pháo hoa linh tinh.

Jungkook ngẩng đầu: “Chúng mình ra ngoài bắn pháo hoa đi?”

Bên Nam Thành quản lý việc bắn pháo hoa lỏng hơn một chút, không nói bị bắt được sẽ phạt tiền gì đó, Jungkook mua một ít cho trẻ con chơi qua mạng, mấy chục tệ, mua chơi.

Taehyung chưa thấy món đồ này bao giờ, mặc áo lông vũ rồi cùng cậu ra ngoài sân chơi một lát.

Đêm giao thừa, rất nhiều người đều đang bắn pháo hoa, bầu trời đêm Nam Thành bị những ánh sáng rực rỡ thắp sáng, Jungkook ngẩng đầu, đáy mắt sạch sẽ bị ánh lửa rọi tới lóa mắt.

Cậu vẫn chưa nhúc nhích, đôi mắt mở to thấy hơi cay cay.

Bắn pháo hoa xong, hai người về phòng, tắm rửa với nhau, tắm xong, Taehyung lên giường, Jungkook chủ động cởi đồ chui vào trong lòng anh, cũng không phải là có ý muốn làm, chỉ là tựa sát vào người anh.

Làn da khô ráo dán sát, Taehyung lại không có quá nhiều dục vọng, chỉ thấy đau lòng, bàn tay đưa lên che mắt cậu lại, nhỏ giọng dỗ: “Ngủ đi.”

Khi sắp ngủ, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Taehyung nghe thấy cậu nhỏ nhẹ nói một câu: “Em chỉ có anh thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook