Chương 113: end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung không đứng đó quá lâu, Jungkook để ý thấy anh, không nghịch bọt nữa, nghiêng đầu hỏi: “Đến mười lăm phút chưa?”

“Rồi.”

“Chờ tí em ra ngay, anh đừng nhìn, mau đóng cửa lại.”

Taehyung nhẹ nhàng khép cửa lại.

Chỉ chốc lát sau Jungkook mặc áo dài tắm bước ra, không thấy anh, tìm khắp nơi trong phòng, chỗ này của Taehyung quá lớn.

Jungkook tìm từng phòng một, đẩy cửa ra thấy anh ngồi trong một căn phòng tối om khác.

Trên mặt đất trải thảm đỏ, Taehyung một mình mặc áo ngủ xanh đen ngồi trên sofa bằng da màu đen, giữa hai ngón tay là một điếu xì gà màu nâu, thần sắc khuôn mặt bao phủ trong khói thuốc, tối đen không rõ.

Jungkook đứng ở cửa, ngửi thấy trong căn phòng này mùi xì gà nồng nặc, đoán là phòng anh chuyên dùng để hút thuốc, vì chưa thấy bao giờ liền nhìn thêm vài lần.

“Tắm xong rồi?” Taehyung dập điếu xì gà, ném qua một bên.

Jungkook lắc đầu, đi vào.

“Làm sao tâm trạng anh lại không tốt?” Trạng thái của Taehyung khác hẳn ngày thường làm cậu hơi để ý, Jungkook đi về phía anh, “Còn hút cái này, không ngủ được?”

“Muốn.”

Taehyung vòng tay qua thắt lưng cậu, thò tay kéo lại, Jungkook lọt vào lòng anh.

Nhiệt độ ấm áp và cánh tay cường tráng Jungkook đã quá quen, cậu thuận theo dựa vào, ngón tay Taehyung luồn vào mái tóc cậu, sờ sờ lỗ tai cậu.

Jungkook nghiêm túc nhìn vẻ mặt anh: “Có phải là có chuyện gì rồi không?”

Taehyung rất hiểu cách khống chế cảm xúc của mình, dù gặp phải tình huống nào cũng vẫn có thể duy trì thần sắc bất biến, nhưng dù sao Jungkook cũng là người tinh tế, lại hiểu rõ anh, có thể nhận ra trong lòng anh có chuyện từ vẻ mặt gần như khó nhận ra cảm xúc kia của Taehyung

“Đúng là có một chuyện.”

Taehyung đáp.

Jungkook hơi cẩn thận hỏi: “Em nghe chuyện được không?”

“Có liên quan tới em.”

Taehyung suy tư trong chốc lát, “Vừa rồi người đại diện của em gọi đến, anh nghe máy giúp em.”

biết, anh nghe ra chị ta hơi trách cứ anh.”

“Trách anh cái gì?”

“Trách anh làm em tuổi còn trẻ, đang lúc hot đã nghĩ kĩ làm thế nào để lui xuống ở ẩn.”

“Liên quan gì đến anh…” Cậu thấp giọng bảo, “Đều là quyết định của em cả.”

Dưới đáy lòng Taehyung tràn ngập một cảm xúc phức tạp không nói nên lời, anh thậm chí thấy được một sự thiêu đốt mạnh mẽ trên người Jungkook, dù sao đứa nhỏ xúc động đưa ra quyết định như vậy, đến cùng đã cẩn thận suy nghĩ hay chưa?
Nhưng từ sâu trong nội tâm anh có thể cảm nhận được cậu là vì mình.

Taehyung thở dài nhỏ tới mức không thể phát hiện, thấp giọng nói: “Sợ em sau này sẽ hối hận.”

“Sẽ không đâu.”

Cậu nhỏ giọng giải thích, “Anh Taehyung, em không còn nhỏ nữa, anh đừng lại cảm thấy em làm việc không hiểu nặng nhẹ, thực ra em nghĩ kĩ cả rồi. Em cũng không thể để anh chờ em mãi như thế được, đều là chuyện của em, em tự có chừng mực.”

“Đứa nhỏ ngốc… Chồng em mới 30 tuổi, chờ em thêm 10, 20 năm cũng không có gì đáng trách cả.”

Giọng Taehyung vốn thuần hậu mang theo từ tính, khi anh cố tình đè thấp, cảm giác như có chiếc lông chim đang cù khẽ bên tai, “Anh chờ được.”

“Nhưng em không muốn để anh phải chờ.”

Jungkook đã suy nghĩ kĩ thật lâu.

Chờ hai bộ phim cậu quay kia chiếu xong, hẳn là chuyện sang năm, thế nên năm nay, cậu sẽ học cách làm một đạo diễn như thế nào, giả thiết đường này không thông, còn có đường khác có thể đi.

Chưa biết chừng qua mấy năm, chờ điều kiện của giới điện ảnh này rộng ra một chút, cậu vẫn còn đóng phim được.

Cậu nói nghiêm túc: “Em biết bản thân đã đưa ra quyết định thế nào, em là người trưởng thành rồi, hậu quả em có thể gánh vác. Em chỉ là muốn cho anh biết, em cũng nghiêm túc. Hơn nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến em hết, anh cùng từng nói em có thể làm đạo diễn được mà, với em mà nói hai công việc này không có gì khác biệt hết.”

Nghiên cứu một nhân vật, thâm nhập vào nội tâm của một nhân vật, giống như bước vào một cuộc mạo hiểm, mà làm đạo diễn, còn là người tiến vào cuộc mạo hiểm này một cách toàn diện hơn.

Cho dù không có Taehyung, cậu chung quy vẫn sẽ nếm trải thử.

Huống hồ, minh tinh sẽ luôn muốn yêu đương, chỉ là có vài người sẽ không, có vài người muốn yêu mà thôi, đều phụ thuộc vào lựa chọn của cá nhân, hoặc là nói thật hoặc là giấu kín.

Thế im lặng nhìn cậu trong chốc lát, đôi mắt Jungkook đen trắng rõ ràng, con ngươi sâu và đen, lòng trắng cảm giác không lớn, đôi mắt này rất giống đứa trẻ, hơn nữa do vấn đề tính cách, Taehyung cũng thường xuyên sinh ra ảo giác cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

Chỉ là lúc này, Taehyung mới phát hiện, bạn nhỏ này rất có ý kiến riêng của mình, trên một vài quyết định lớn, có thể nói là sát phạt quyết đoán.

Hai người tâm sự hết toàn bộ suy tư trong lòng mình, Taehyung cũng không còn nghi ngờ quyết định của cậu nữa.

Jungkook mới hơn hai mươi, tuổi này mỗi một năm lại có một ý tưởng suy nghĩ khác.

Nhưng dù là thế nào, chỉ cần cậu không chạy mất, Taehyung đều vui vẻ dung túng cậu.

Sư tỷ trộm nhắn tin cho Jungkook: “Ngày thường cậu ta cũng nói ít thế thôi à?”

“Ngày thường còn ít hơn thế này.”

“Thế hai đứa ở chung với nhau thế nào? Không vất vả à, toàn em nói một mình.”

“Anh ấy với em… sẽ nói rất nhiều.”

Sư tỷ không tưởng tượng nổi cảnh cậu miêu tả.

Bỏ điện thoại xuống, lại đưa mắt nhìn Taehyung một cái, có lẽ vì ở sân bay có rất nhiều người, Kim Taehyung và Kookie sư đệ của mình đều đội mũ đeo khẩu trang, mũ khác nhau, quần áo giày cũng khác, nhưng hai người đứng cùng một chỗ lại có cảm giác hợp tới kì lạ.

Đợi không lâu, Tiểu Đao đã theo dòng người hỗn loạn đi ra.

Tiểu Đao chỉ đeo cái túi du lịch, sư tỷ gọi to, Tiểu Đao chạy như bay tới, sư tỷ giang hai tay, lại thấy Tiểu Đao chạy vọt qua người mình, đâm vào lòng Jungkook.

“Sư ca…” Tiểu Đao ôm chặt cậu.

Sắc mặt Taehyung sa sầm lại.

Jungkook khó hiểu bị cậu đẩy lùi ra sau một chút, ôm thật chặt, giữ nguyên một hai giây, cậu vỗ vỗ sau lưng sư đệ: “Ở đây nhiều người lắm.”

Tiểu Đao sịt sịt mũi, cậu cao hơn Jungkook một chút, hôm nay còn dùng miếng lót tăng chiều cao, đầu cọ cọ vài cái lung tung trên vai cậu, nói: “Em nhớ anh lắm.”

“Aiza…” Đôi mắt Jungkook liếc sang bên cạnh, Taehyung cũng đúng lúc đang nhìn cậu, đôi mắt vừa sâu vừa đen.

Sư tỷ sau khi trang điểm phong tình vạn chủng, trông rất giống một người chị đất Cảng*.

Đất Cảng chỉ Hương Cảng, tức HongKong.)

Tiểu Đao cũng nói ngay: “Em cũng muốn diễn!”

“Phim gì? Nhân vật thế nào?”

Jungkook miêu tả qua nội dung và đề tài của bộ phim ngắn này, là đề tài khoa học viễn tưởng rất khó chế tác hiệu ứng, kịch bản bị cậu sửa lại có hơi giống phó bản dạo chơi vũ trụ.

Taehyung chưa ngồi loại xe con thế này bao giờ, càng chưa bao giờ chen chúc ngồi chung một chiếc xe với người khác, hơn nữa thể hình ba người ngồi ghế sau đều không nhỏ, Jungkook hoàn toàn dựa lên người anh.

Hơn nữa Taehyung càng chưa từng tham dự vào đề tài của gia đình, trong gia đình người khác anh càng không có đề tài để nói, nhưng Jungkook cũng không coi nhẹ anh, ở nơi người khác không thấy, Jungkook nắm tay anh nhét vào túi áo, đôi tay nắm lấy nhau suốt cả một đường.

Ô tô chậm rãi lái trên đường ba tiếng, đề tài nói chuyện cũng giằng co ba tiếng.

Đến bây giờ Taehyung mới phát giác, Jungkook bảo mình quan hệ của cậu với cả nhà sư phụ tốt, thực ra không phải là lừa anh, quan hệ đúng là tốt thật.

Tới trấn trên, sư tỷ mới nói: “Bây giờ cả nhà đều đã về, à ừm, trong nhà còn có căn gác mái, có một cái giường có thể nằm, nhưng mà hai người ở gác mái, trần quá thấp, sợ hai đứa cộc đầu.”

Tiểu Đao: “Họ ở gác mái á?”

Đại sư tỷ: “Nhường phòng của mày lại cho sư ca mày cũng được.”

“Em với sư ca ngủ một phòng, khách ở phòng gác mái, vậy là tốt, dù sao khi còn nhỏ em với sư ca cũng ngủ chung một cái giường lớn lên.”

“Anh… chắc là không được ở trong nhà đâu.” Jungkook hỏi, “Sư phụ có ở nhà không?”

Đại sư tỷ: “Ai mà biết ổng có đây không, quan tâm ổng có nhà không làm gì, em về nhà còn không được ở chắc? Không ở nhà thì ở đâu được?”

Jungkook nói: “Em đặt phòng khách sạn gần đây, là khu sân trượt băng kia, lái xe từ đây mất mười phút.”

“À, khách sạn kia, đợi tí nữa chị lái xe đưa hai người qua.”

“Vậy sao được, đã về nhà rồi…” Tiểu Đao ồn ào kháng nghị.

Sư nương lại nói: “Được.”

Tiểu Đao liền im bặt.

“Làm phiền sư tỷ.” Taehyung cất lời.

Anh vốn đã định gọi taxi tới đón đi khách sạn, ai ngờ sư tỷ của Jungkook chở sư nương tự mình tới.

Xe hơi nhỏ đỗ trước cửa, tắt máy.

đã sớm biết xu hướng tính dục của anh, cũng biết tới sự tồn tại của Jungkook , thế nên điểm này không cần phải lo.

“Tôi biết, xu hướng tính dục này, là bình thường, không phải là có bệnh gì, tôi đều có thể hiểu được, chỉ là sư phụ của Kookie , là lão cổ hủ, thế nên tôi không có ý kiến gì, dù sao cũng là chuyện của người trẻ tuổi, chuyện của mấy đứa thế hệ trước chúng tôi không quản được, Kookie hoàn toàn có thể lừa gạt tôi vừa sư phụ nó, nhưng nó không làm như vậy, nó thực sự quá thành thật.”

Taehyung gật đầu.

“Nó nói với tôi, nói cậu đối xử tốt với nó, tôi đây càng không có ý kiến gì. Cậu chắc hẳn cũng đã rõ, Kookie là tôi với sư phụ nó phát hiện ở trước gánh hát, lúc nhặt được trông tầm hai ba tuổi, mọt câu cũng không nói.”

Bà vốn muốn đưa đứa trẻ tới trại trẻ mồ côi, Jeon Học Cửu lại không muốn, vì đứa trẻ hai ba tuổi này đã quá hiểu chuyện, vốn cái tuổi này không hiểu gì, vì muốn ở lại gánh hát học, đứa trẻ còn quỳ xuống trước mặt ông, hỏi cậu lí do vì sao, đứa trẻ vẫn luôn giống người câm không nói lời nào lại gọi lên một tiếng sư phụ.

“Chúng tôi không ở cùng với nó, sư nghiệp của nó đều ở trong nước, cậu đối xử với nó tốt, tôi cũng không lo nó chỉ có một thân một mình nữa. Chỉ là sư phụ nó, chắc chắn còn…”

Trong một căn phòng khác, Jungkook đã quỳ thật lâu.

“Có thể sửa lại hay không?”

“Sư phụ… không thể.”

Jeon Học Cửu ngồi bên mép giường, sống lưng thẳng tắp, nhìn kĩ đại đồ đệ đã nuôi từ nhỏ đến lớn: “Con chọn sư phụ hay là làm đồng tính luyến ái?”

Nếu mà chọn một trong hai thì Jungkook sẽ còn áy náy suốt.

“Nếu ông ấy đánh em, anh sẽ khống chế được mình mất.”

Taehyung chưa bao giờ động tay đánh người, càng không thể động tay đánh một ông lão.

“Sư nương em nói với anh, với tính cách của sư phụ em bây giờ không tiếp thu được, có lẽ qua vài năm, sẽ chậm rãi tiếp nhận thôi.”

Jungkook  “Ừm” một tiếng, bỗng duỗi cánh tay, ôm lấy lưng anh, rất chặt.

Taehyung bỗng nhớ tới đêm cuối năm hôm ấy, khi nửa tỉnh nửa mơ cậu nói câu: “Em chỉ có anh thôi” kia với mình.

Có lẽ đứa trẻ này sớm đã biết cục diện ngày hôm nay nhưng vẫn nghĩa vô phản cố mà làm.

Trái tim Taehyung bị bóp chặt, không khỏi ôm lại cậu thật chặt, cảm giác vai hơi ướt, biết là cậu đang lặng lẽ khóc, liền khe khẽ vuốt ve từng chút một sau lưng cậu: “Ngoan nào, có anh ở đâu rồi.”

Ngày hôm sau, Jungkook lại quay về một lần, sư phụ bảo cậu đừng có bước qua cửa, sư nương gọi cậu vào, nói với Jeon Học Cửu: “Ăn Tết còn không để đứa nhỏ vào ăn cơm à?”

“Con không ăn cơm… con chỉ là vào thăm hai người.”

Jungkook đương nhiên không thể bỏ Taehyung lại tự mình chạy tới ăn Tết, nhưng Tết Âm này, đúng là không vui vẻ cho lắm, Jungkook còn mua cho họ rất nhiều đồ, đều bị sư phụ quăng ra ngoài.

Nửa tháng sau, khi đi, là xe khách sạn đưa.

Jungkook ngồi trên máy bay, xuyên qua cửa sổ nhìn thành phố Twin City dần thu nhỏ lại.

Ánh nắng lóa mắt, Jungkook kéo tấm che xuống, hỏi Taehyung đi đâu, Taehyung đáp Vegas, Taehyung : “Cái thành phố cờ bạc kia?”

Jungkook dù sao cũng đã chấm dứt hợp đồng, trong ngắn hạn không có công việc, liền đi theo chơi.

Ai ngờ ngày hôm sau trong khách sạn, quản gia tư nhân đẩy một xe quần áo đi vào, còn có vài người đi theo.

Taehyung giới thiệu nói đây là luật sư, đây là cố vấn tài sản của anh.

Cả hai đều là người nước ngoài.
Jungkook “à à” hai tiếng: “Anh gọi hai người tới, muốn chơi đánh địa chủ cùng nhau à?”

“Em muốn chơi bài cũng không phải là không được, nhưng mà ký cái này trước đã.”

Jungkook cảm thấy là lạ, nghĩ đến bộ lễ phục kia, hỏi: “Ký cái gì?”

Luật sư lấy văn bản trong túi công văn ra: “Là hợp đồng trước khi kết hôn của hai vị, sao ba bản, yêu cầu hai vị đọc rồi ký tên.”

Jungkook hơi ngây ra: “Từ từ đã…”

“Đối chiếu Trung Anh, em xem thử xem.”

Taehyung đưa văn bản cho cậu.

Jungkook cúi đầu xem hợp đồng.

Hợp đồng sao ba bản, nhưng nội dung lại rất đơn giản, dù là hai người vì tình huống gì, giả thiết có một ngày không ở bên nhau nữa, ly hôn, một nửa tài sản chia cho Jungkook.

Đầu óc Jungkook choáng váng: “Sao lại muốn em ký cái này…”

Taehyung nhìn về phía cậu: “Em không muốn kết hôn với anh à?”

“Đồng ý, nhưng mà, hợp đồng này rất không công bằng, em không muốn lợi dụng anh.”

“Luật sư có thể làm công chứng ngay, em cũng có thể chia tài sản của em cho anh.”

Taehyung chẳng qua là muốn cho cậu cảm giác an toàn, nói cho cậu biết hợp đồng này sẽ vĩnh viễn không có một ngày có hiệu lực —— hơn nữa anh chắc chắn đời này Jungkook đều không trốn thoát, hợp đồng là cái gì, râu ria.

“Tài sản của em có thể cho anh không sao cả.”

Jungkook gạch tên Taehyung đi, đổi thành mình, “Nếu là thế này thì em sẽ ký.”

Luật sư nghe hiểu phần lớn tiếng Trung, nghe vậy thì cười bảo: “Thế này không tính.”

Cố vấn tài sản bên cạnh mở vali ra, bên trong là một đống tệp giấy tờ hoa cả mắt, lấy từng cái ra nói: “Đây là giấy chứng nhận bất động sản đứng tên Henry, đây là giấy chứng nhận cổ phần đứng tên Henry, đây là ô tô, nhà máy rượu, nhà hàng, khách sạn, trại nuôi ngựa, nông trường… đứng tên Henry.”

Jungkook chết lặng nói đủ rồi đủ rồi, cậu không cần biết nữa.

Cố vấn tài sản cười nói: “Sau khi kết hôn, tất cả những thứ này đều là tài sản chung của hai vị.”

Đến cuối cùng, hợp đồng cũng không ký, Jungkook nói gì cũng không chịu.

Cậu cũng không thiếu tiền, ký cái này làm gì, nhưng khi xếp hàng đăng ký kết hôn, cậu lại rất sảng khoái lấy hộ chiếu ra, ký tên xuống.

Một tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn hơi mỏng, tuyên bố hai người chính thức trở thành người một nhà.

_Hoàn chính văn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook