Chương 27: Kim Taehyung cảm thấy mền mại trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“… Được rồi.”

Jungkook không tìm ra lý do từ chối, cậu đưa tay vuốt ve mèo nhỏ, con mèo kia run rẩy rụt lại vào trong túi đựng mèo mềm mại, hai con mắt màu xanh lam trong suốt.

Động tác của cậu càng chậm hơn, càng dịu dàng hơn, chỉ dám dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, mèo con khiếp đảm ngẩng đầu lên ngửi ngửi ngón tay cậu: “Thực ra tôi cũng chưa nuôi bao giờ, nhưng nhà Tiểu Liên có nuôi mèo, đợi chút nữa đóng phim thì đưa mèo cho cậu ấy, mèo này nhặt được ở đâu vậy? Cảm giác hơi thiếu dinh dưỡng, gầy quá, đã cho ăn chưa?”

“Nhặt được ở ven đường, đã mua thức ăn mèo rồi.”

Kim Taehyung cũng chưa nói dối.

Hôm qua rảnh rỗi, vốn định tới cửa hàng vật nuôi mua một con, ai ngờ vừa ra cửa lại nghe được tiếng mèo kêu, sau đó anh phát hiện được con mèo trắng này ở sau xe ô tô.

Jungkook nói: “Mèo nên để ở trong nhà, không thể mang ra ngoài, tôi nhớ rõ điều này.”

Kim Taehyung nói: “Hôm qua mang nó đi kiểm tra, có ve tai, bác sĩ đã bôi thuốc. Tôi mua cát mèo, chậu cát mèo, nhà cây cho mèo và đồ chơi rồi, đặt ở trong nhà.”

“Vậy anh làm tốt lắm, đã mua hết đồ rồi.”

Jungkook cân nhắc Kim Taehyung mang mèo tới đây tìm mình, nói là nuôi cùng nhau, cho rằng anh không biết nuôi, ai ngờ đã mua hết tất cả mọi thứ rồi, vậy muốn mình làm gì chứ?

“Đã đặt tên cho mèo chưa?”

Kim Taehyung: “Gọi là Sữa Chua.”

Sữa Chua?

Jungkook nghĩ tới sữa chua mình đại diện, trước kia chụp quảng cáo cho nhãn hàng, uống sữa uống tới buồn nôn, bên quảng cáo còn tặng cho cậu rất nhiều, tháng nào cũng tặng, theo hợp đồng quảng cáo, cậu còn không thể bán bất kì một sản phẩm sữa chua này ra bên ngoài.

Jungkook nghĩ ngợi, thôi vậy, Kim Taehyung đã đặt tên rồi, Sữa Chua thì Sữa Chua đi.

Giao Sữa Chua vào tay Tiểu Liên xong, đi tới phim trường, Tiểu Liên ngồi sau lưng đạo diễn, ôm mèo bắt rận trên người cho nó.

Bởi vì vừa quay trở lại đoàn, hơn nữa trước đó không đối diễn, cảnh này quay rất khó khăn.

Ban ngày trong phòng giặt trong nhà.

Nơi khoảng không trong màn hình, có vài món quần áo treo trên sào phơi, có thể nghe được tiếng vòi nước chảy.

Giang Trác ngậm thuốc lá trong miệng, dùng bột giặt giặt quần áo trong chậu.

An Khả bước đi trong phòng.

An Khả đi tới trước phòng giặt: “Tôi muốn nhờ anh làm một chuyện?”

Tiếng vòi nước đóng lại vang lên, Giang Trác thả bột giặt về chỗ: “Chuyện gì?”

“Anh giết một người giúp tôi.”

Giang Trác treo quần áo lên, đứng dưới ánh mặt trời híp mắt (đứng ở nơi đầu gió): “Cậu trả bao nhiêu tiền?”

Cảnh tiếp theo, An Khả quỳ rạp trên đất, lấy một cái hộp từ dưới gầm giường ra, có cả baht Thái, dollar Mỹ.

Cậu dỡ gạch men lát trên tường ra, móc mười mấy cuộn tiền đô bên trong ra, ôm vào lòng.

Tiếp đó, trên bàn là một đống tiền mặt cậu tìm ra được, sau đó có một túi bột màu trắng bị ném lên đống tiền.

An Khả: “Anh đếm thử xem có đủ không.”

Giang Trác nhìn tiền.

An Khả: “Túi này có thể bán mấy vạn tệ, vốn có không ít, bị tôi ném vào toilet rồi.”

Giang Trác (giọng điệu bình thản): “Tôi không thể nhận mối làm ăn này của cậu được.”

An Khả (giọng điệu run rẩy): “Tiền không đủ à? Vậy anh bắt cóc gã giúp tôi, tôi tự mình động tay.”

Giang Trác cất tiền trên bàn vào trong hộp: “Cậu cầm số tiền này, rời khỏi đất nước này, quên đi thù hận của bản thân, ngày mai tôi chuẩn bị hộ chiếu cho cậu.”

Cảnh tiếp theo, không gian tù mù, trong phòng vệ sinh, An Khả ngồi quỳ trước bồn cầu, nắm chặt lấy bao bột trắng có giá trị không ít tiền kia.

Trong phòng sạch sẽ, rèm được kéo lên, lộ ra một chút tia sáng, khói thuốc lá lượn lờ trong phòng biến thành màu xanh.

Âm thanh đóng cửa vang lên, Giang Trác trong phòng ngẩng đầu lên.

Hắn mở cửa.

Trên bàn, tiền và bột phấn đều không thấy đâu nữa.

Hai cảnh quay dài này, ngay từ phân cảnh đầu tiên đã NG, một phân cảnh thôi mà NG rất nhiều chỗ, Jung Hoseok cuối cùng vẫy tay gọi cậu tới, bắt đầu giảng giải kịch bản cho cậu lần đầu tiên.

“Trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta thực ra không thể nào gặp được cảnh tượng như trong kịch bản này, thế nên cậu chỉ có thể đạt được bằng cách tưởng tượng, cậu hãy tưởng tượng có một người quan trọng, rất quan trọng, bởi vì bị người ta giết hại mà rời xa cậu, lúc này cậu cho rằng mình đã tra ra được hung thủ, cậu muốn thuê người giết gã, nhưng cậu không tìm được người khác, anh ta là hy vọng cuối cùng của cậu.”

“Vừa rồi cậu diễn thực ra không tệ, cảm xúc vừa đủ.”

Đổi thành đạo diễn khác, có lẽ một lần đã qua rồi.

“Cậu thực ra có chút tư duy của đạo diễn và biên kịch, thế nên cậu sẽ làm một vài động tác thừa thãi, nhưng không cần phải vậy, chỉ cần không sai là được.”

Jung Hoseok thấy Jungkook diễn rất nhập tâm, vẫn luôn căng thẳng, đắm chìm quá mức vào sự tự biểu đạt của bản thân.

“Đây có thể coi là một tật nhỏ, cũng có thể coi là một khuyết điểm lớn, cậu đầu tiên còn phải suy xét tới người xem, muốn đứng ở góc độ người xem để suy nghĩ, tôi vừa rồi ở sau xem hai người diễn, hai người đối diễn vẫn rất thuận lợi, chỉ là có chút khuyết điểm… cậu có hiểu ý tôi không?”

Jungkook không nói gì, cúi đầu nghĩ tới vấn đề vừa rồi.

Jung Hoseok nói tới tật xấu, cậu đúng là có tật, bởi đời trước cậu dù có nghiên cứu diễn thế nào thì cũng chỉ là luyện tập một mình, cậu một mình thiết kế kịch bản, tình cảm, thế nên vấn đề suy xét sẽ nhiều hơn, dễ đắm chìm trong cảm xúc.

Nhưng diễn xuất không cần phải suy xét nhiều tới vậy.

“Tôi biết vẫn còn thiếu một cơ hội bùng nổ.”

Jungkook nói.

Jung Hoseok thấy trên mặt cậu rịn mồ hôi, rõ ràng là bởi vì vừa rồi quay phim quá đắm chìm, anh ta nói: “Cậu và Kim Taehyung vào phòng hóa trang đối diễn một lát, nghỉ ngơi mười phút?”

Jungkook gật đầu.

Cậu và Kim Taehyung vào phòng hóa trang, thấy có thêm hai cái ghế sofa nghỉ ngơi, là ghế dành riêng cho cậu và Kim Taehyung dùng nghỉ ngơi, có thể nằm xuống ngủ.

Cảnh vừa rồi, cậu cảm thấy mình biểu hiện thực ra không có vấn đề gì, có lẽ hơi thiếu một chút, đạo diễn Jung chính là muốn một chút cảm xúc kia, nhưng lại thiếu một chút, rất khó với tới, hơn nữa Jung Hoseok còn không có cách nào nhắc cậu trực tiếp.

Kim Taehyung nể tình trợ lý của cậu nhặt bọ cho mèo, anh mở tủ lạnh ra lấy cho cậu một chai nước, lại lấy một gói bánh gạo ra khỏi túi.

Anh đưa nước cho Jungkook, Jungkook nhận lấy, đặt lên đùi, ánh mắt lơ đãng, như đang chìm sâu vào suy tư.

Kim Taehyung đưa đồ ăn vặt cho cậu, cậu không phát hiện, Kim Taehyung xé túi bánh ra, dùng khăn giấy bọc một miếng bánh, đút tới bên miệng cậu.

Jungkook đầu tiên là ngửi thấy mùi, sau đó cắn một miếng, hương bánh gạo thơm ngọt tràn ngập khắp miệng, mới nhận ra không ngờ Kim Taehyung lại đang đút cho mình ăn.

Cậu lập tức hoàn hồn, vội giơ tay ra nhận lấy nửa miếng bánh gạo trong tay anh, có hơi ngượng ngùng: “Cảm ơn, anh mua bánh gạo ở đâu vậy?”

“Nhờ người trong nước mua hộ.”

Kim Taehyung vứt khăn giấy đi, “Phải đọc thoại không?”

“Không phải vấn đề về lời thoại…”

Jungkook cũng không nói ra được, nếu bản thân làm đạo diễn, bản thân sẽ hy vọng diễn viên biểu hiện thế nào?

Đang muốn suy nghĩ sâu hơn, cậu lại nghĩ tới lời Jung Hoseok nói, diễn phim không thể sử dụng tư duy của đạo diễn hoặc biên kịch để suy nghĩ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cậu mang theo suy nghĩ như vậy, sẽ quá cố ý.

Mười phút trôi qua rất nhanh, Jungkook cố gắng làm lại, kết quả lúc này vẫn không đúng, vẫn NG, NG mười mấy, hai mấy lần, Jungkook đã không còn đếm rõ.

Nhưng Jung Hoseok vẫn còn đang bảo diễn lại.

Jungkook dần mất đi niềm tin, có chút tuyệt vọng, càng diễn càng cảm thấy không ổn.

Mà cậu cũng không biết rằng thực ra máy quay đã tắt, Jung Hoseok đang đợi tới một khắc cảm xúc bùng nổ kia của cậu.

Tới lần NG khoảng bốn mươi, Jung Hoseok cảm thấy khá ổn rồi, mới ra hiệu để cameraman bật máy quay lên.

“Tôi muốn nhờ anh làm một chuyện?” Cơ bắp mặt cậu, có một sự rung động không thể nhìn thấy, giọng nói cũng bởi vì NG quá nhiều lần mà trở nên khàn khàn.

“Chuyện gì?” Kim Taehyung cảm nhận được sự áp bách từ người cậu.

“Anh giết một người giúp tôi.”

Dưới giọng nói bình tĩnh, giữa áp lực tuyệt vọng và hy vọng, chính là cảm xúc mong manh mà Jung Hoseok muốn kia ——
“Cut!”

Jungkook nghĩ rằng còn phải quay lại lần nữa, đang định bắt đầu lại, lại nghe thấy Jung Hoseok nói: “Qua, không cần quay lại, quay thêm cảnh nữa.”

“Hả?” Cậu quay đầu lại, thực sự không thể hiểu được, “Qua?”

“Ừ, qua, tối lại nói kĩ hơn với cậu, duy trì như vậy, quay một hồi.”

Một ngày quay xong, Jungkook sức cùng lực kiệt, lúc này Jung Hoseok mới giải thích cho cậu vì sao buổi chiều lại cậu NG mãi: “Cậu tới đây, cậu tự xem một lần, cậu nhìn xem có phải trạng thái từ tốt, trở nên tệ, cậu trở nên nôn nóng, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng cảm xúc mới tới vị không.

Jungkook nghe anh ta, bắt đầu nghiêm túc xem những cảnh bị NG kia.

Một lúc lâu sau, cậu xem xong, không thể không thừa nhận Jung Hoseok nói đúng, anh ta đúng là rất có bản lĩnh.

Jungkook mệt không chịu được: “Đạo diễn Jung, nếu anh còn làm vậy thêm lần nữa, tôi sẽ không chịu nổi mất.”

“Aiz, vất vả cho cậu rồi, biết hôm qua cậu đi đường chắc chắn mệt muốn chết rồi.”

Jung Hoseok hôm nay chưa cho cậu nghỉ, không chỉ bởi Jungkook kiên trì, mà còn bởi trạng thái sức cùng lực kiệt, thực ra hợp với quay cảnh này.

Vì sao quay xong mới nói cho cậu biết, bởi vì nếu nói trước, vậy thì không thể cho ra được hiệu quả tự nhiên nhất, diễn viên quay phim có chỗ khó rất lớn, chính là người xem phim, không biết được cảnh phía sau, nhưng diễn viên lại khác, diễn viên xem xong hết kịch bản, lại phải diễn như mình chưa biết gì, rất khó.

Về lại xe, Jung Hoseok đi nhờ xe họ, vuốt ve con mèo: “Con mèo nhỏ này sao không thấy kêu, còn sợ người nữa.”

Tiểu Liên có nuôi mèo ở nhà, cậu ta nói: “Nuôi lớn lên là tốt thôi.”

“Tối nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, chiều mai sắp xếp cho cậu một cảnh, mai không cần phải dậy sớm.”

“Cảm ơn đạo diễn Jung.”

Trở lại khách sạn, Jungkook tiếp tục đối diễn với Kim Taehyung ở phòng bên cạnh, thực ra trạng thái ngay từ đầu không đúng, cũng có liên quan nhất định tới việc không đối diễn trước.

Jungkook thấy Tiểu Liên ôm mèo sắp ngủ rồi, nghĩ tới chuyện tối qua cậu ta theo mình cả một hành trình tới đây, thì bảo cậu ta về phòng nghỉ ngơi trước: “Đã sắp 11 giờ rồi, cậu để Sữa Chua lại ở đây đi, về nghỉ ngơi, đừng chơi nữa.”

“Em cũng có chơi với mèo đâu, anh Jeon, em bắt rận cho nó cả một buổi trưa.”

“Vậy nên cho cậu về nghỉ ngơi đi, chúng tôi sắp đối diễn ngay xong bây giờ đây, nghe lời, về đi.”

Tiểu Liên để lại thẻ phòng 258 cho cậu rồi về phòng, trong phòng chỉ còn lại cậu và Kim Taehyung, hai người đọc lại lời thoại ngày mai lại một lần cuối cùng, Kim Taehyung chuẩn bị cầm túi mèo đi về, mới phát hiện không thấy mèo đâu cả.

“Sữa Chua!” Anh gọi hai tiếng.

Mèo con mới vừa nhặt được lại không đáp lại.

“Đi đâu rồi?” Jungkook kiểm tra khóa cửa, nói, “Lúc đi Tiểu Liên đã đóng phòng lại kín, cửa ban công cũng đóng rồi, con mèo nhỏ này, hẳn là trốn vào trong góc, hoặc là dưới gầm giường…”

Phòng lớn như vậy, kết quả vẫn phải tìm qua tìm lại mất một lúc, Jungkook mới tìm ra —— hóa ra là trốn ở chỗ khăn tắm rơi trên mặt đất, vì màu sắc giống nhau, nhìn bề ngoài không thể nhận ra.

Thời gian càng lúc càng muộn, Jungkook còn muốn ngắm mèo nhỏ một chút, cậu tiễn Kim Taehyung xuống tầng, Kim Taehyung không cho: “Quay lại đi.”

“Không sao, tôi tiễn anh xuống tầng trước đã, anh một mình…” Jungkook lo một mình anh sẽ khó chăm sóc được cho con mèo con toàn thân đều là bệnh này, trong lòng càng đang suy tính xem Kim Taehyung có mua sai thức ăn cho mèo không.

Bạn nhỏ quan tâm tới mình, trong lòng Kim Taehyung cảm thấy thật mềm mại: “Tôi một mình không sao cả, nghe lời, quay lại đi.”

Jungkook: “…”

Cậu lờ mờ cảm thấy hình như mình vừa mới nói mấy lời này với Tiểu Liên xong.

Nhưng người ngầu như Kim Taehyung nói ra những lời này, cậu lại cảm thấy rất kì.

Jungkook: “Vậy anh lái xe chú ý một chút, tôi về phòng đây.”

Nói xong, cậu lấy thẻ phòng ra khỏi túi, quẹt một chút trước cửa phòng 258.

Cửa vẫn khóa, bên trong tối đen như mực, đèn cũng không buồn sáng lên một chút, Jungkook quẹt một rồi hai lần… sau khi quẹt vài lần, cậu xác nhận đúng là không quẹt được thẻ.

Kim Taehyung đứng bên cạnh hỏi: “Tiêu từ rồi à?”

“… Phải, nhưng nhân viên khách sạn hình như đều ngủ hết rồi, không thể lên kích hoạt giúp tôi được.”

Jungkook nói, “Không sao, tôi sang phòng Tiểu Liên ngủ tạm một đêm.”

Kim Taehyung: “Cậu và trợ lý, ngủ chung một giường?”

“À không sao, chúng tôi cũng gầy mà.”

Kim Taehyung chỉ cửa phòng 257: “Đèn tắt rồi, cậu ta chắc là đã ngủ.”

Jungkook cũng không còn cách nào, cậu đang nghĩ xem có nên ngủ trong phòng đối diễn không, nhưng lại rất do dự, bởi vì căn phòng này không cần dùng tới chăn ga giường, thế nên trước giờ cũng chưa từng thay, không biết có bao nhiêu bụi bặm vi khuẩn, khăn trải giường cậu dùng ở bên này đều là mang từ nhà tới.

Kim Taehyung nhìn cậu nói: “Cậu về cùng với tôi đi, ở chỗ tôi một đêm, có phòng trống chưa có người ở.”

Jungkook lắc đầu: “Không ổn…”

Kim Taehyung: “Buổi tối cậu cho mèo ăn đi, nó hình như không bám tôi nhưng lại rất thích cậu.”

Jungkook cảm thấy thực ra con mèo này không phản ứng với ai cả, chỉ dính lấy Tiểu Liên.

Nhưng cậu vẫn động lòng.

Kim Taehyung quan sát vẻ mặt do dự của cậu, cảm thấy cậu đã dao động: “Sáng mai không có cảnh quay, 11 giờ tôi gọi cậu dậy, buổi sáng cậu thích ăn gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Taehyung: Tôi đã mua một thùng to sữa chua.

                              🍀🍀🍀🍀


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook