Chương 55: Say rượu nói lời "thật" lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook chỉ ngồi trên ghế đi giày, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cậu cứ nghĩ người như Kim Taehyung, có khi cả đời cũng sẽ không nói bậy một câu.

Tiểu Liên đuổi theo ra: “Anh Jeon… anh phải đi à? Có nên vào phòng giải thích một tiếng không.”

Cậu sợ anh Jeon không nói một tiếng đã đi sẽ đắc tội với người ta.

Jungkook ngồi đó, như đang chậm rãi suy nghĩ kĩ hậu quả, lại lần nữa cởi giày, Kim Taehyung giữ chặt lấy cậu: “Tôi vừa nói gì?”

“Cậu muốn mắng người?” Kim Taehyung buông tay, như không tin tưởng lắm, anh cảm thấy Jungkook hẳn là không mắng được người, “Tôi đi cùng với cậu.”

“Không cần, chuyện như vậy tôi làm một mình là được rồi.”

Jungkook quay lại phòng, nói: “Đoàn phim điện ảnh bên kia có chút chuyện quan trọng, xin lỗi mọi người, tôi phải đi trước, lần sau lại gặp.”

“Thầy Jeon thật không thú vị, mới uống được vài chén thôi mà? Chưa gì đã muốn đi trước, không được không được, lại uống một chén nữa mới cho về…”

Jungkook thậm chí không biết người nói chuyện kia là ai, cậu đi qua, cúi người cầm lấy chén, rót đầy một chén, ngửa đầu uống một hơi.

Ánh đèn màu vàng nhạt trong căn phòng kiểu Nhật chiếu hồng đôi má cậu, cậu nhìn một vòng xung quanh: “Một chén có đủ không?”

Một vòng người hình như cũng không biết nên nói gì.

Cuối cùng là đạo diễn Yang mở miệng: “Nếu đã có chuyện, cậu cứ đi trước đi.”

Jungkook lại lần nữa cáo từ, đi ra khỏi phòng.

“Mắng chưa?”

“Mắng rồi.”

Jungkook đi giày vào.

“Mắng gì rồi?”

“Tôi bảo họ, muốn nghe hát thì đến rạp.”

“Bảo họ cút chưa?” Jungkook đi đường đã không xong, Kim Taehyung đưa một tay ra đỡ lấy tay cậu, “Nói ra có thoải mái không?”

Jungkook thấy ngu ngơ, càng dùng sức tưởng tượng cậu càng cảm thấy mình hình như đã thực sự làm theo lời Kim Taehyung nói: “Ừm, thoải mái.”

Bốn người cùng vào thang máy xuống tầng, Jungkook tựa vào vách thang máy, cúi đầu.

“Aiz, Tiểu Liên, anh tìm cho cậu tài xế, cậu như vậy lái xe sao được, anh bảo người tài xế đưa cậu về nhà. Cậu ở đâu ?” Park Jimin hỏi.

“Nhà tôi… không được, tôi phải đưa anh Jeon về nhà!”

“Vấn đề là cậu không lái xe được, cậu uống rồi không được lái xe.”

Tiểu Liên: “… Tôi chỉ uống có một chút.”

“Vậy vẫn là uống rượu rồi, không thể lái xe được.”

Park Jimin nói, “Thế là trái với quy định của Luật Giao thông.

“Tôi biết… vậy, tôi gọi tài xế tới lái.”

“Ông chủ của cậu uống say, nhỡ tài xế về lên douban đăng topic hay status weibo gì đó…”

“Đúng vậy!”

Park Jimin nghĩ trợ lý này đúng là hơi ngốc, ngoài trung thành ra thì chẳng còn ưu điểm gì.

“Tới như thế này ăn cơm, sao chỉ có một mình cậu đi cùng?”

“Ngoài tôi ra, anh Jeon ở Thủ đô cũng chẳng còn người quen nào khác…”

“Người đại diện cũng mặc kệ?”

“Chị Mân còn rất nhiều nghệ sĩ khác, chị ấy rất bận…”

Park Jimin nghĩ, thể nào Kim Taehyung lại muốn vội vã dùng giá cao mua cổ phần, tình cảnh của Jungkook quá tệ.

“Cậu đỗ xe ở đâu? Tôi đưa cậu lên xe, tài xế tới rồi.”

“Vậy anh Jeon thì sao giờ?”

“Cậu yên tâm đi, tôi lái xe đưa cậu ta về.”

Tiểu Liên lập tức cảnh giác, anh Jeon bây giờ một câu cũng không nói, mũ và khẩu trang đều đã đeo, không nhìn thấy vẻ mặt, dáng vẻ như đã say.

Park tổng nhìn không giống người tốt.

Nhưng vẫn còn tốt hơn người bên đoàn phim.

Nhưng ai cũng không biết Park tổng có thực sự đưa anh Jeon về nhà hay không.

“Không được không được, tôi đưa, anh Jeon giao nhiệm vụ cho tôi, bảo tôi nhất định phải đưa anh ấy về nhà!”

“Nhưng cậu uống rượu rồi, uống rượu rồi không được lái xe…”

Chỉ có mỗi một vấn đề như vậy, hai người tới tới lui lui đánh bóng bàn qua lại nửa ngày, cuối cùng Park Jimin bị sự cố chấp của cậu ta đánh bại: “Vậy đi, xe của cậu để tài xế lái, cậu lên xe, đi theo sau xe chúng tôi, nhìn chúng tôi đưa ông chủ của cậu về, tôi cũng sẽ không hại ông chủ của cậu, mà Kim tổng cũng đang ở đây.”

“Chuyện này thì liên quan gì tới Kim tổng?” Cậu ta lo về nhân phẩm của Park Jimin, hơn nữa tửu phẩm của anh Jeon vẫn còn tốt, uống say cũng không nói lung tung.

Park Jimin không nói gì, đoán chắc cậu ta chưa biết ông chủ của mình và Kim Taehyung đang yêu nhau, vẫy tay: “Thôi, nói cậu cũng không hiểu…”

Trên xe, Park Jimin chủ động nhường chỗ, ngồi lên ghế phụ với tài xế.

Ghế sau, là Kim Taehyung vốn ít lời và Jungkook uống say.

Kim Taehyung sợ cậu thấy ngột, cởi mũ và khẩu trang ra giúp cậu, thấp giọng hỏi: “Có muốn ăn hay uống đồ giải rượu không?”

Cậu lắc đầu, dựa vào cửa kính xe: “Không uống thuốc đâu.”

“Không thích uống thuốc?”

“Ừm, không thích.”

Kim Taehyung cảm giác cậu như đang làm nũng: “Không thích thì chúng ta không uống thuốc.”

Park Jimin dựng tai lên, thực sự nổi da gà —— Giọng Kim Taehyung cứ như đang dỗ trẻ con.

Đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Jungkook nhìn dòng xe cộ di chuyển trong đêm ngoài cửa sổ, bỗng nỉ non: “Tôi muốn về nhà…”

“Sắp về đến nhà cậu rồi.”

“… Muốn về nhà.”

Giọng cậu càng nhỏ hơn, nhớ tới những năm học diễn kịch ở gánh hát, vì không thuộc được lời hát nên bị phạt quỳ ở từ đường, khi đó cậu vốn không muốn hát hí, cũng không thích, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó lại là khoảng thời gian đẹp nhất của mình.

Ánh đèn chiếu tới, rọi lên đôi mắt sáng trong kia, Kim Taehyung vừa thấy đôi mắt cậu, không hiểu sao cũng thấy man mác buồn: “Nhớ người nhà à?”

“Ừm…” Cậu đáp khẽ.

“Ba mẹ cậu đâu?”

Jungkook nói: “Ở Minnesota.”

Sư phụ và sư nương chính là cha mẹ của cậu.

Có lẽ vì đem lòng tin tưởng Kim Taehyung, Jungkook hỏi gì nói đấy, Kim Taehyung hỏi chuyện gánh hát, có khổ không, có ai bắt nạt cậu không, Jungkook đều lắc đầu.

Kim Taehyung kiên nhẫn hỏi một vài chuyện.

Đứa nhỏ thực sự lớn lên trong gánh hát, cũng không có cha mẹ, thoạt nhìn cậu không hề bị bắt nạt, người trong gánh hát đều đối xử với cậu rất tốt.

Xe chạy đến cửa bãi đỗ xe, cửa sổ trượt xuống, Jungkook lộ mặt, nói với bốt bảo vệ: “Xe đưa… tôi vào, lát nữa sẽ đi.”

Bảo vệ nhận ra cậu, biết cậu là minh tinh, thế là chỉ quét biển số xe rồi cho đi.

Ô tô vài bãi đỗ, dừng lại, xe Tiểu Liên chạy sau cũng đã tới, xe dùng lại, tài xế lấy xe điện trong cốp xe ra chạy đi, Tiểu Liên xuống xe.

Cửa xe mở ra, Kim Taehyung khoác tay Jungkook trên vai, đỡ cậu xuống xe, Tiểu Liên xông đến: “Để tôi để tôi, Kim tổng đừng chiếm hết việc của tôi thế.”

Kim Taehyung: “…”

Tiểu Liên lần mò thẻ mở cửa phòng: “Hình như tôi không mang thẻ.”

Kim Taehyung liền hỏi Jungkook: “Cậu có mang thẻ theo không?”

Jungkook nghe xong vẫn còn phản ứng được là thẻ gì, tiếp đó cậu sờ túi ngực, sờ túi áo, cuối cùng là sờ túi quần: “Có mang theo…”

Mọi người đang định đi vào, Kim lâu bỗng nhận ra được điều gì đó, Tiểu Liên cũng thấy không ổn, quay đầu vừa thấy.

Kim Taehyung nói: “Có người chụp lén.”

Tiểu Liên lập tức chạy tới chỗ cậu ta cảm giác: “Đồ chụp trộm kia! Tao thấy mày rồi đấy!”

Quả nhiên, sau mấy chiếc xe có một cái bóng đen mặc áo khoác có mũ chạy nhanh đi.

Cửa thang máy đã mở, Kim Taehyung sai Park Jimin: “Cậu cũng đuổi theo đi, không đuổi theo được thì tìm hiểu xem tòa soạn nào đứng sau, mua lại ảnh chụp.”

“Hiểu rồi, tôi biết phải làm gì.”

Park Jimin lên xe, bảo tài xế đuổi theo.

Kim Taehyung không đỡ cậu nữa, sợ bị chụp, lại kéo tay, sau đó đội mũ và khẩu trang của Jungkook lên.

Vào thang máy, quẹt thẻ, lên tầng.

Kim Taehyung kích hoạt khóa cửa, cầm lấy ngón cái của cậu ấn vân tay, nhắc nhở bằng giọng nói thông báo không đúng: “Là ngón nào?”

Jungkook vẫn còn có ý thức: “Ngón này.”

Ngón út ấn lên cửa, khóa mở, Kim Taehyung xoay xoay, rồi đỡ cậu vào trong.

Đèn bật lên, Kim Taehyung đỡ cậu, giày cũng chưa cởi đã đỡ cậu vào, Jungkook ngã xuống sofa, tự đá bay giày mình.

Kim Taehyung tới máy lọc nước rót nước ấm cho cậu, thấy trong bồn rửa còn có đĩa thức ăn chưa rọn, salad màu xanh trong thùng rác.

Vì tháng này còn phải quay mấy cảnh trước kia, Jungkook tới giờ vẫn ăn rất ít, vừa rồi đỡ lấy cậu, có thể cảm nhận được rõ, cậu quá gầy, gầy đi sẽ không còn đẹp như trước, cũng không khỏe mạnh, nhưng đây là yêu cầu của nhân vật.

“Hôm nay ăn mấy bữa rồi?”

“Hai bữa.”

Jungkook nằm thẳng trên sofa, thở.

“Đều ăn salad?”

“Ừm…” Cậu chôn đầu trong một cái gối co giãn, rầu rĩ bảo, “Tối còn ăn một ít khoai tây nghiền.”

Thứ kia dễ gây béo, nhưng vì cậu ghét mù tạc, nên cũng đâm ra ghét sushi sống.

Kim Taehyung hỏi cậu: “Có đói bụng không?”

“Đói.”

Cậu thành thật trả lời.

Cậu vẫn luôn phải khống chế lượng cơm ăn, thực ra rất không dễ dàng, đói là bình thường, nhưng cũng chỉ đành chịu đựng.

“Tôi xem tủ lạnh của cậu có gì ăn được không.”

Kim Taehyung xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay, anh tìm một lúc trong tủ lạnh, bên trong có nước khoáng, nước trái cây, một bịch giăm bông, mấy hộp mặt nạ, còn có trứng gà và trái cây.

Kim Taehyung cầm trứng gà và giăm bông ra, vừa đánh trứng vừa thêm sữa vào, máy đánh trứng tạo ra âm thanh lanh lảnh khi đập vào bát đựng thủy tinh, lúc này cả hai đều không nói gì.

Nhưng nếu nghe kĩ, hình như có thể nghe được Jungkook đang lẩm bẩm Kim Taehyung cảm giác cậu đang hát hí, hát gì nghe không rõ, nhưng cách hát kia, như thể nói mê, cảm giác đau khổ.

Lúc Kim Taehyung đang nấu ăn, di động reo vài lần, là tin nhắn của Park Jimin gửi tới.

“Bắt được chó chụp trộm rồi.”

“Xem tôi có diệt chết gã không.”

“Được rồi, tôi giúp anh đưa trợ lý của cậu ấy về nhà.”

Kim Taehyung gửi lại một tin OK lạnh lùng.

Một lát sau, anh làm xong thức ăn bưng ra: “Canh trứng và cháo sữa, cậu muốn ăn gì?”

Anh bưng qua, cúi người nhìn Jungkook.

Khuôn mặt vẫn đỏ bừng, từ mặt đến tai, còn cả cổ, đều lộ ra vẻ say rượu rung động lòng người, ánh mắt cũng tan rã tới mê ly, Kim Taehyung nuốt nước miếng, ánh mắt sâu thẳm: “Ăn gì?”

Jungkook nằm nói: “Cháo.”

Kim Taehyung cầm một cái gối nhét xuống đầu cậu: “Muốn tôi đút?”

Jungkook lắc đầu, Kim Taehyung bưng bát, Jungkook thò tay muốn cầm thìa, nhưng mấy lần vì hoa mắt, đều quơ vào khoảng không, Kim Taehyung bảo: “Tôi đút cho.”

Kim Taehyung cảm thấy hơi nóng, quấy quấy rồi mới chậm chạp đút vào miệng cậu.

Bảo há miệng là há, thìa đưa tới bên miệng cậu liền ngậm vào, Kim lâu hỏi cậu ăn ngon không, Jungkook nói ngon, còn bảo: “Anh thật là tốt.”

Kim Taehyung khẽ mỉm cười, Jungkook nói không ăn nữa, Kim Taehyung mới thu lại, lúc dọn, anh lại thử nếm một miếng cháo sữa cậu nói là ăn ngon.

Kết quả phát hiện gạo chưa chín kỹ.

Cháo vị thế này, đứa nhỏ còn bảo mình là ăn ngon, còn khen mình là người tốt.

Kim Taehyung chưa kịp dọn, anh định đưa cậu tầng chăm sóc, rồi xuống bỏ bát đĩa vào máy rửa bát sau.

Anh rửa sạch tay, tới đỡ Jungkook dậy: “Tôi dìu cậu lên tầng.”

Jungkook dựa vào anh đứng dậy, tự đi.

Kim Taehyung sợ cậu ngã, nửa ôm nửa đỡ chậm rãi đưa cậu lên tầng.

Kim Taehyung đi tất ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, Kim Taehyung bảo cậu ngồi đừng nhúc nhích, cậu liền ngồi im.

Kim Taehyung tới phòng để quần áo tìm đồ ngủ cho cậu: “Đây có phải là đồ ngủ của cậu không?”

Anh cầm lấy một cái áo, Jungkook không tập trung được tầm mắt, nhìn hồi lâu mới gật đầu: “Ừm!”

Kim Taehyung cầm quần áo đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu, giọng càng thêm dịu dàng: “Tự mình thay được không? Biết cởi quần áo thế nào chứ?”

Jungkook chậm chạp nói biết, biết hết.

Kim Taehyung lại cong khóe miệng cười lên, cố tình hỏi: “Vậy cậu có nhận ra tôi là ai không?”

“Ừm… Nhận ra.”

Jungkook cố gắng phân biệt người trước mặt, đột nhiên nói lớn lên: “Anh là Kim Taehyung!”

“Tôi rất thích…”

Kim Taehyung đờ ra.

“… phim của anh.”

Jungkook rất nghiêm túc nói, “Anh diễn rất đỉnh.”

Tác giả có lời muốn nói:
Kim Taehyung: Tôi chưa từng diễn bộ phim nào khác, nên là…

                          🍀🍀🍀🍀🍀


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook