Chương 58: Tôi không phải là đang quấy rầy anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook uống nhiều như vậy, Kim Taehyung không tiện đưa cậu đi trước mặt bao nhiêu người, cuối cùng cũng chỉ đành mặc cậu về khách sạn, đưa cậu tới phòng rồi về.

Hôm sau, từng nhóm nhân viên trong đoàn về nước, phần lớn thiết bị quay chụp chỉ có thể để máy bay hộ tống sau.

Jungkook và Kim Taehyung đúng lúc về nước trên cùng chuyến bay, trên máy bay còn có các nhân viên đoàn phim khác.

Lúc máy bay cất cánh, Jungkook nhìn ra ngoài ngắm mặt biển xanh thẫm.

Nghĩ đến chuyện đã đóng máy, rời khỏi đoàn phim, cậu cảm thấy thật tiếc nuối.

Năm tiếng sau, máy bay hạ cánh vững vàng, dọn đồ xuống máy bay, Jungkook lấy một cái mũ bucket màu đen được gấp gọn ra đưa cho Kim Taehyung: “Anh đội cái này lên.”

Kim Taehyung cầm lấy, cũng không hỏi chỉ đội lên đầu.

Jungkook sợ anh quá nổi bật, làm hại bản thân bị người ta nhận ra.

Cũng may bản thân Kim Taehyung đeo kính râm, còn cả mũ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt phía dưới, dù lực sát thương vẫn rất mạnh, nhưng đã tốt hơn việc lộ cả mặt rồi.

“Có người tới đón anh chưa?” Jungkook hỏi anh.

“Có rồi,” Kim Taehyung cúi đầu, mắt bị kính râm màu trà che khuất, “Muốn đi cùng nhau không, tiện đường đưa cậu về.”

“Công ty có sắp xếp xe tới đón tôi, đã đỗ ở bãi rồi.”

Gần một tháng nay, đãi ngộ của công ty với cậu dần trở nên không khác trước kia lắm, ví dụ như hành trình về nước, không đến mức không mượn được xe bảo mẫu của công ty tới đón.

“Chuyện này đều phải cảm ơn anh.”

Jungkook nghiêm túc nói.

“Chuyện nhỏ.” Kim Taehyung bảo cậu không cần phải khách sáo.

Hai người vừa đi vừa buôn, Jungkook nhớ tới những lời nhắc nhở của đạo diễn Jung, cảm thấy sau khi rời khỏi đoàn phim, có lẽ còn có thể làm bạn bè với Kim Taehyung.

Cậu biết trong thời gian ngắn Kim Taehyung chắc chắn sẽ không đóng phim, đời trước trong khoảng bảy năm, anh chỉ quay ba bộ phim, không giống như cậu, dựa vào công việc này để kiếm cơm, đây chỉ là một thú tiêu khiển của anh, có thể nói là cách mấy năm mới quay một bộ phim điện ảnh.

Jungkook lấy vali ra, vừa đẩy đi ra ngoài, vừa hỏi anh có bận gì không.

“Tối nay à?” Kim Taehyung tỏ ý, “Tối nay không bận gì cả, cậu thì sao.”

Jungkook nhìn đồng hồ một chút, đã là bốn giờ chiều —— thực ra ý cậu là có dự định gì không, Kim Taehyung hiểu nhầm ý, cậu cũng biết giải thích thế nào, thế là đành bảo: “Tôi cũng không bận gì, tôi mời anh ăn cơm nhé?”

Câu trả lời của cậu hoàn toàn chiều ý Kim Taehyung, anh nở nụ cười nhẹ không dễ nhận ra, Kim Taehyung lên tiếng: “Được.”

Jungkook lại hỏi anh, đã có dự định gì trên công việc diễn xuất chưa, Kim Taehyung trả lời không có dự định gì: “Quay xong cảnh trên phông xanh thì không làm diễn viên nữa.”

Đúng lúc Jungkook muốn hỏi, cậu lại thoáng nhìn thấy những cô gái đang giơ biểu ngữ và bảng lên.

Ước chừng khoảng hơn trăm người đón máy bay, tình cảnh vô cùng đồ sộ.

Jungkook hơi dừng bước.

“Có phải là bên kia không?”

Kim Taehyung với tỉ lệ cơ thể chín cái đầu đã nhìn thấy.

Jungkook tuy ăn mặc đơn giản nhưng có lẽ đã hơi quá mức, không đeo kính râm, nửa cái khẩu trang che khuất cằm, mũ lưỡi trai đội sụp xuống, nếu là fans ruột, rất dễ nhận ra.

Gần như chỉ trong chớp mắt, đã bị người nhận ra: “Đúng rồi!!!”

“Anh ấy ra rồiiiii!!!!”

Một đám người vừa mới xuống khỏi máy bay, không hiểu rõ nguyên nhân bị tiếng hét chói tai này dọa sợ, vội quay đầu lại xem là minh tinh nào, nhìn kĩ hình như có nhận ra, là diễn viên thần tượng.

Jungkook vẫn còn khựng lại tại chỗ, như bị dọa sợ, lại như chìm vào hồi ức nào đó, Kim Taehyung là người đầu tiên phát hiện cậu không ổn, anh cúi đầu hỏi: “Không sao chứ?”

Tiểu Liên cũng ngạc nhiên: “Sao lại nhiều người vậy chứ, không hề báo trước gì cả! Anh Jeon, giờ chúng ta phải làm sao?”

Xung quanh có một số bảo an của sân bay, cũng không ngăn được người, tiếng thét thất thanh, mê muội bao phủ, một đám nữ sinh chen chúc tới.

Kim Taehyung cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như bị zombies bao vây này, phản ứng lại muốn kéo Jungkook rời khỏi, Jungkook lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh đi trước đi, bên kia có phóng viên giải trí, họ sẽ chụp anh vào.”

Bởi hoạt động đón máy bay này rất hoành tráng, còn không báo trước, Jungkook nhìn bốn phía phán đoán tình hình, thấy mình không thể thoát được, cũng không thể để fans tới một chuyến tay không.

Nhưng trong lòng cậu vẫn tồn tại bóng ma, sợ một đám người đón máy bay này không có mấy fans.

Một đám fans vây tới, Kim Taehyung không rời khỏi, anh giơ tay chắn trước mặt cậu, bị người đẩy không ít lần, anh rất ghét việc bị nhiều người như vậy vây quanh, đã thế đều đang thét lên chói tai, gọi tên Jeon Jungkook, trong không khí đều là nước miếng và vi khuẩn không thể thấy, Kim Taehyung nhíu mày, quay đầu đi, nhưng cánh tay trước sau vẫn luôn bảo vệ trước người cậu, sợ cậu bị người ta làm cho bị thương.

Jungkook cũng bị chạm vào người nhiều lần, nhưng trong miệng vẫn nói cảm ơn không ngừng: “Mọi người đừng chen lấn nữa, chú ý an toàn.”

Có fan tinh mắt phát hiện anh vệ sĩ đẹp trai này lại không giống vệ sĩ lắm, ngẩng đầu điên cuồng nhìn lén người đàn ông chỉ lộ nửa khuôn mặt này: “Là minh tinh nào sao? Thật đẹp trai.”

“Sao trông hơi quen mắt?”

“Giống gì mà…” Có người nói ra tên của một ngôi sao nam là con lai, “Nhưng hình như cũng không giống.”

Kim Taehyung bày ra khuôn mặt lạnh lùng.

Cũng may bảo an của sân bay cũng đã tới đây, miễn cưỡng duy trì trật tự.

Sau đó Kim Taehyung gọi vệ sĩ tới, lấy hành lý giúp anh, Jungkook ở lại sân bay hai ba mươi phút, ký tên, chụp ảnh chung, cuối cùng được vệ sĩ hộ tống ra khỏi sân bay, Kim Taehyung túm lấy tay cậu, đẩy mạnh cậu vào trong xe của mình.

Tiểu Liên cũng ngây ra rồi, liên tiếp bị người đằng sau xô đẩy, cậu ta duỗi tay mở cửa ghế phụ ra bò lên xe.

Có người điên cuồng chạy đuổi xe vài bước rồi dừng lại, chụp chiếc siêu xe đã lái đi xa.

“Xin lỗi anh nhiều, làm liên lụy anh rồi.”

Đằng sau vẫn còn vài người đang chạy, quả thực là một bước khó đi, mệt tới thở hồng hộc, thấy có fans chạy nhanh quá bị ngã, mới dừng lại.

“Không đáng ngại.” Kim Taehyung lắc đầu, dùng nước sát trùng lau tay, “Cậu có muốn khử khuẩn không?”

“Cho tôi một ít đi.”

Kim Taehyung phun điên cuồng lên tay cậu, đưa cho cậu tờ giấy ướt: “Thường xuyên gặp phải tình huống như vậy sao?”

“Trước kia thỉnh thoảng sẽ gặp phải. Nhưng phần lớn thời gian đều báo trước, để tôi chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay không báo trước…” Jungkook cẩn thận cúi đầu xoa xoa tay, vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Khi mới debut cậu chính là một lần đã nổi tiếng, tuy đa số fans đều đơn thuần là fan nhan sắc, fans có lí trí chiếm đa số, nhưng cũng có một vài fans điên cuồng, đoàn đội đón máy bay còn có một ít người là do những bên đối nghịch thuê tới.

Mới đầu cậu bị rất nhiều người đuổi theo nói thích, Jung mỗi lần đều dừng lại, để họ chụp ảnh, chụp chung, bắt tay, làm gì cũng được, cậu cảm thấy có người thích, là một chuyện rất vinh hạnh, fans đều cần được che chở quý trọng.

Ai ngờ có một lần gặp phải một fan nam hiếm thấy, cũng muốn bắt tay, Jungkook ít khi gặp phải fan nam, nhưng đối phương tỏ vẻ rất thích vai diễn của cậu.

Jungkook nói cảm ơn, bắt tay với gã, nhưng lúc nắm lại thấy không đúng, không biết fan nam này ăn xong chưa rửa tay sạch hay thế nào, lúc sau cậu vào toilet rửa tay, ngửi mới phát hiện ra là thứ gì.

Ngày đó cậu dùng hết một lọ nước rửa tay trong toilet, tay xoa tới sắp nát ra, thời gian trôi qua đã lâu, cậu vẫn nhớ rõ chuyện này, mỗi lần nhớ tới đều khó chịu, vừa tiếp xúc tứ chi với fans liền thấy cực kì không thoải mái.

Không chỉ có lần đó, còn có lần khác có người cọ máu lên người cậu, nhổ tóc, làm cậu rất áp lực, fans bình thường thì cũng chưa làm gì, các cô theo đuổi thần tượng có lí trí, biết duy trì khoảng cách, Jungkook chỉ sợ gặp phải biến thái.

Vali của Jungkook ở trên xe khác, cậu quay đầu nhìn kính chắn gió ở sau, hỏi: “Xe đằng sau là của anh à?”

Kim Taehyung đáp: “Hành lý của cậu ở trên, chờ lát nữa sẽ đưa thẳng tới nhà cậu.”

Jungkook nói lời cảm ơn: “Đúng rồi, sao anh tìm được vệ sĩ tới nhanh thế?”

“Lần trước cùng cậu về nước, cậu bị nhận ra.”

Kim Taehyung lần này liền chuẩn bị trước, miễn cho gặp phải tình huống này, không ngờ lại thực sự gặp phải.

Jungkook không ngờ anh lại chu đáo đến thế, mình làm minh tinh còn chưa nghĩ tới chuyện Kim Taehyung nghĩ tới, cậu ngượng ngùng nói: “Nhưng hình như hôm nay tôi hại anh bị người ta chụp lại rồi, họ có thể sẽ up lên mạng.”

“Không sao cả.”

Kim Taehyung vẫn còn đang lau cánh tay, muốn về nhà tắm rửa, anh nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời ngoài cửa sổ, nói, “Cậu về nhà trước hay là đi ăn tối với tôi trước?”

Hôm nay nếu không có Kim Taehyung chắc giờ này mình vẫn còn đang bị người chặn ở sân bay không đi được.

Jungkook nói: “Tôi mời anh ăn tối trước đi, anh muốn ăn gì? Trong khu dân cư có một nhà hàng, tôi chưa thử, trước đó có giới thiệu, món Trung hay ẩm thực châu Âu đều có.”

“À, tôi có biết.”

Sau khi chuyển nhà, Jungkook ở chưa tới hai ngày, ngay cả căn nhà kia của Kim Taehyung cậu còn chưa đi dạo xong, đồng thời cũng phát hiện khu dân cư này thực sự chỉ toàn nhà giàu ở, có một vài dịch vụ cậu còn không có nhu cầu sử dụng, “Lúc tôi xuống tầng có thấy nhà hàng kia, còn có vài nhà hàng khác nữa, nhưng không nhiều người lắm.”

Jungkook thấy thì thuận miệng hỏi một câu, mới biết là ăn xong sẽ ghi sổ, có thể đưa cơm tới cửa, mỗi tháng sẽ gửi hóa đơn tới nhà, tự mình lên mạng dùng app trả tiền là được.

“Vậy về nhà ăn đi, tiện tắm rửa, cậu cũng không cần phải ra ngoài nữa, cậu thấy sao?” Kim Taehyung thấy quần áo cậu đều đã bị người ta túm tới nhăn nhúm, “Lần sau ra ngoài phải mang theo vệ sĩ.”

“Ừm, biết rồi.”

Trước tòa nhà, Tiểu Liên đang lướt siêu thoại.

“Anh Jeon, hình như công ty mua marketing cho anh.”

Trong lúc đóng phim, Jungkook không gây ra động tĩnh lớn, không đăng Weibo quảng bá, vài lần trước đều là do bên đoàn phim tự tuyên truyền.

Jungkook không thèm để ý tới chuyện này, đáp lại: “Thế à?” Cũng chưa xem điện thoại, không biết là marketing cái gì.

Về đến nhà, tìm được thực đơn trong nhà, Kim Taehyung gọi điện đặt cơm dưới tầng, bảo họ hơn một tiếng nữa hãy mang lên, tiếp đó tìm phòng tắm chưa ai dùng, vào tắm, hôm nay anh bị quá nhiều người chạm vào, Kim Taehyung lâu kì cọ tắm rửa sạch sẽ.

Tắm xong đi ra, lại không thấy khăn tắm và áo tắm đâu.

Phòng này không ai ở, cũng không chuẩn bị mấy thứ đó.

Kim Taehyung đành phải nhắn tin cho Jungkook, hỏi cậu: “Cậu tắm xong chưa?”

“Chỗ bên cậu có áo tắm dài không?”

Jungkook vừa mới tắm xong đi ra, nhắn lại: “Rồi, để tôi lấy tới cho anh.”

Jungkook thay đồ ngủ, tìm được áo tắm dài, đi tới phòng bên, phát hiện Kim Taehyung không có trong này: “Anh đang trong phòng ngủ hay phòng tắm?” Cậu nhắn tin.

Căn nhà này có năm cái phòng ngủ to to nhỏ nhỏ, có vài phòng cậu còn chưa vào.

Lúc này để tìm Kim Taehyung, cậu mới phát hiện còn có cả phòng sauna, có phòng tập thể thao xung quanh đều là gương, bên trong chỉ có hai ba thiết bị, còn có thể coi là phòng tập vũ đạo.

Rất nhanh, Jungkook đã tìm được Kim Taehyung, phòng tắm hé mở, cậu thấy Kim Taehyung đưa lưng về phía mình, chưa mặc gì cả, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng tắm, cậu nhìn ra được cơ bắp được luyện tới hoàn mỹ, hai chân thon dài như tượng La Mã, hình như đang cúi đầu xem điện thoại.

Jungkook không dám nhìn nhiều, chỉ liếc qua rồi gõ gõ cửa: “Lấy áo tắm dài cho anh rồi đây. Tôi để đây cho anh nhé.”

Lúc Kim Taehyung quay đầu lại, thấy cậu đã chạy rồi.

Kim Taehyung thong thả ung dung mặc quần áo vào, vẫn cứ lướt điện thoại.

Vừa nãy lướt tin tức, ấn vào không hiểu sao lại thấy tên Jungkook.

Thuận tay nhìn thoáng qua, là ảnh Jungkook về nước ở sân bay.

Có fan chụp khá đẹp, tuy không đọ được bằng người thật, nhưng Kim Taehyung vẫn lưu ảnh lại.

Đây vẫn chưa phải là điểm làm anh chú ý tới.

Có vài ảnh chụp, còn mơ hồ chụp tới cả mình.

“Người cao cao bên cạnh bé Jeon, là minh tinh nào mới debut hở? Hay là diễn viên đóng chung? Tôi đệt a a a a cũng đẹp trai quá rùi!!!”

“Sườn mặt này tuyệt qué!”

“Hôm nay tới sân bay đón máy bay, thực sự, người thật đẹp hơn ảnh chụp nhiều, ảnh chụp còn không bằng 1/10 người thật.”

Từ nhỏ là thiên chi kiêu tử, nhưng vẫn chưa từng làm nhân vật của công chúng bao giờ, Kim Taehyung lần đầu hưởng thụ đãi ngộ này.

Đây vẫn chưa là trọng điểm.

Trọng điểm là ở khu bình luận có người nói: “Không ai thấy người đeo kính râm này vẫn luôn che chở cho em trai nhà mình sao? Đây là vệ sĩ hay là?? Vẻ ngoài của vệ sĩ này có phải là quá phạm quy rồi hong???”

“Tôi có mặt ở hiện trường, hẳn không phải vệ sĩ, anh trai kia đẹp trai kinh luôn! Hơn nữa vẫn luôn che chở cho em trai, tay chống đỡ người khác không cho chạm vào ẻm, đuma nó ngọt á aaa!!!”

“Nghe soft vl…”

“Có ảnh có ảnh! CP này tui ship nhá!!”

Kim Taehyung lại search thử xem ship CP nghĩa là gì.

Tìm hiểu xong, lại thấy càng nhiều bình luận hơn.

“Xong rồi xong rồi thím trên!! Anh đẹp giai này tuy không thấy được cả mặt, nhưng dáng người ngon quá, khí tràng này vừa thấy đã biết là 1 không sai được!!”

“Tao vừa thấy video người qua đường quay lên, thật!! sự! ngọt! vl!”

Tài khoản lần trước anh đăng ký, mới chia sẻ post giveaway vé tiệc sinh nhật, cũng chưa dùng làm gì, chỉ tùy tiện xem tin tức.

Kim Taehyung vừa lau tóc, vừa đi ra khỏi phòng ngủ.

Đồ ăn đã đưa tới nơi, Kim Taehyung dừng động tác lướt điện thoại, đi qua ngồi xuống, thấy Jungkook đang dùng dụng cụ ăn cơm để chia đồ ăn.

Một bàn đồ ăn phải chia làm hai nửa —— rõ ràng là săn sóc người chưa bao giờ ăn chung một đĩa đồ ăn với người khác là mình đây, nhưng Kim Taehyung nhìn, lại tự dưng thấy hơi không thích hành động phân chia quá rõ ràng này.

Jungkook nói: “Vừa rồi hành lý đã đưa tới đây, hình như cũng mang cả hành lý của anh tới bên này.”

“Đợi lát tôi sẽ mang về.”

Kim Taehyung cũng chưa định ngủ lại đây, nhớ còn có quà đóng máy chưa đưa cho cậu, đang định tìm trong vali, lại nghe thấy Jungkook bảo: “Mau ăn đi, vừa rồi tôi đã thử một miếng, ăn khá ngon, nhưng mà… thế này không thể coi là mời anh ăn cơm rồi, mọi người bắt đầu quay nốt từ ngày nào thế?”

Kim Taehyung trả lời là cuối tuần bắt đầu.

Jungkook suy nghĩ: “Nửa tháng này tôi đều nghỉ ngơi, không có hoạt động gì, nếu anh có lúc nào rảnh thì gọi điện cho tôi, hoặc nhắn tin, gọi lúc nào tôi tới lúc ấy.”

Trong chớp mắt, Kim Taehyung như cảm nhận được cái “ngọt” mà vừa rồi fans Jungkook nhắc tới trong bình luận mình vừa lướt.

Anh kiềm chế, chỉ nói một câu “được”.

Jungkook cúi đầu ăn cơm, mắt ngước lên, nhìn vào phần ngực lộ ra sau áo tắm rộng mở của anh, lại nhìn lên mặt anh, chậm rãi nói: “Tối hôm qua… đạo diễn Jung nói gì với tôi, tôi đều nhớ, anh ấy nói quay xong thì cắt đứt liên lạc, nhưng tôi… thấy tiếc nuối.”

Vừa rồi lúc tắm rửa, cậu đã nghĩ nghiêm túc thật lâu, Kim Taehyung hôm nay trước sau vẫn luôn giơ tay ra che trước người cậu, cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết.

“Ừm?” Kim Taehyung khống chế vẻ mặt.

“Tôi chỉ là cảm thấy, diễn chung với nhau lâu như vậy, tuy diễn đều là giả, cảm tình lại là thật, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều…”

Jungkook sợ anh hiểu lầm, lại giải thích, “Anh đừng lo, tôi không phải là có ý quấy rầy đeo bám anh, tôi không có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy, đạo diễn Jung nhắc như vậy, là do sợ tình cảm trong phim của chúng ta bị nhầm lẫn đưa ra bên ngoài, có điều tôi thấy không nghiêm trọng tới vậy. Anh Taehyung, nếu như anh không ngại, bây giờ chúng ta có thể giảm bớt liên lạc, chờ về sau hoàn toàn thoát vai rồi có thể tiếp tục làm bạn —— thật đấy, không phải là có ý muốn đeo bám gì anh đâu, anh đừng hiểu lầm.”

Cậu nghiêm túc cường điệu, “Tôi là thật lòng.”

Lời này của cậu, vì quá cẩn thận, sợ bị hiểu lầm nên nói rất uyển chuyển.

“Cậu không cần phải ngừng liên lạc với tôi.”

Kim Taehyung lại hiểu khác, “Cứ tiếp tục đi. Không cần nghe lời linh tinh của đạo diễn.”

“Có gì cậu cứ nói.” Kim Taehyung ám chỉ cậu, “Tôi sẽ không cảm thấy bối rối đâu.”

Tác giả có lời muốn nói:
Kim Taehyung: Cậu muốn quấy rầy thế nào cũng được.

                         


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook