Chương 61: Anh ấy ăn mặc như vậy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Liên ngáp liên tục cũng không biết Kim Taehyung bên kia điện thoại đang choáng váng: “Kim tổng có thể gửi tin nhắn qua WeChat cho anh ấy, anh ấy không thể mang điện thoại theo người, máy do tôi cầm, thế nên số điện thoại cá nhân cũng không gọi được. Anh Jeon vừa mới ghi hình show thực tế xong, sáng sớm mai cũng phải ghi, mới nhắn tin bảo tôi muốn đi ngủ, chắc giờ này cũng đã ngủ rồi…”

Giọng Kim Taehyung lạnh nhạt: “À.”

Tiểu Liên: “Ngài có việc quan trọng gì muốn tôi nhắn lại không?”

Kim Taehyung: “Không có.”

Tiểu Liên: “Vậy…”

Kim Taehyung: “Cúp.”

“Tút tút tút…”

Tiểu Liên không hiểu anh bị làm sao, khó hiểu liếc mắt nhìn điện thoại một cái, rồi bỏ sang một bên.

Kim Taehyung nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, chắc là Jungkook chỉ là quên không cho anh số thôi, dù sao họ gọi điện ít, chủ yếu nhắn tin, chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Kim Taehyung thấy rất để tâm, không chụp ảnh chung anh cũng để tâm, không chụp ảnh chung có thể hiểu là do mình, dù sao mình cũng không thích chụp ảnh lắm, nhưng mà…

Jungkook không cố ý, Kim Taehyung nghĩ, anh lướt lịch sử trò chuyện, tin nhắn cuối là nửa tháng trước, Jungkook nói với mình cậu rất thích hương nước hoa, lướt tới thời gian trước chính là lúc đóng phim, khi ở phim trường, mỗi ngày đều phải nhắn tin, Kim Taehyung lướt nửa ngày, trí nhớ siêu phàm rất nhanh đã giúp anh phát hiện ra một cụm từ được sử dụng với tần suất cực cao.

Hóa ra Jungkook thường hay nói với mình nhiều nhất chính là ba chữ “cảm ơn anh” này.

Còn xếp thứ hai là Sữa Chua, cậu ấy rất để ý tới mèo, có lẽ còn nhiều hơn mình một chút.

Không cần dùng trợ lý AI để phân tích, đáp án cũng đã rõ ràng.

Kim Taehyung ngồi dậy khỏi giường, đi tới quầy bar, tự rót một ly rượu nho trắng cho mình.

Anh cầm phi tiêu, nheo mắt, nhắm chuẩn, phi tiêu “vút” một cái trúng giữa hồng tâm.

Kim Taehyung uống rượu

Khi không ngủ được, anh có thói quen uống chút rượu vào buổi tối, có đôi khi uống nhiều có khi uống ít, được quyết định bởi mức độ phiền lòng, đôi khi cũng sẽ không uống say, rất ít việc có thể làm anh phiền lòng tới mức ấy.

Anh biết Jungkook ngủ rồi, cũng không nhắn tin làm phiền cậu nữa, chỉ là nhắn riêng một tin hỏi Tiểu Minh, Jungkook quay show thực tế ở thành phố nào —— Park Jimin có tài trợ cho chương trình này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Jungkook dậy sớm rửa mặt, toàn bộ máy quay khởi động lại.

“Có điểm rồi!!”

Mặc xong quần áo ra ngoài, thì nghe thấy có người kêu lên.

Thứ tự xếp theo điểm số, là một sự đánh giá vô cùng trực quan, từ khi đi học, học sinh đã bị điểm số chi phối, Jungkook nhìn thoáng qua, thứ tự của cậu không cao không thấp, ở vị trí số 20, hẳn là có liên quan với việc cậu bị ra đề ngẫu nhiên.

Tổ chương trình trịnh trọng thanh minh: “Điểm chúng tôi cho tuyệt đối công bằng công chính, không có chút thiên vị nào.”

Những lời không thiên vị bất kì ai này, cũng là để lừa người xem, nhưng bảng xếp hạng trước mắt có thể nói lên tổ chương trình tuyệt đối không hề thiên vị những minh tinh đang hot kia, Jungkook ở vị trí số 20,  Suh Kano còn thảm hại hơn, Trịnh Phong Bách thứ mười mấy, Kim Seho thì lại ở trong top 10, còn có vài nữ diễn viên đang là hotgirl, thậm chí tụt xuống hạng ba mấy.

Nữ diễn viên kia đang ăn táo, ai ngờ vừa thấy bảng điểm vẻ mặt trong chớp mắt không thể khống chế được, vẻ mặt coi thường kia lập tức bị máy quay trung thực ghi lại.

Có người không tránh được vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa, phàm vừa lộ ra một chút, đều sẽ bị quay lại.

Jungkook không có phản ứng gì, thái độ bình thản.

“Đừng nản chí, hôm nay chúng ta nỗ lực một phen, em muốn diễn kịch bản nào?” Kim Seho an ủi cậu.

48 tuyển thủ, chia làm 24 nhóm, tổng cộng có sáu kịch bản ngắn.

Tuyển thủ thứ tự cao có ưu tiên chọn vai diễn và đồng đọi phối hợp, cũng có quyền được ưu tiên chọn kịch bản.

Tới phòng phát sóng, theo vị trí chọn kịch bản, Tống Khác chọn trích đoạn “Rain Man”*, Jungkook cũng nhất trí.

*Rain Man là một bộ phim tâm lý Mỹ của đạo diễn Barry Levinson.

Được công chiếu vào năm 1988, phim kể câu chuyện về Charlie Babbit, một cậu thanh niên ích kỷ, hẹp hòi và người anh trai mắc chứng tự kỷ Raymond, người mà Charlie trước nay chưa hề biết.

Chọn đồng đội thực ra cũng nguy hiểm, chọn đồng đội kỹ thuật diễn quá tốt, ưu điểm là có thể giúp nhập vai, làm điểm của cả hai tăng lên, khuyết điểm là dễ bị đối phương áp đảo, dẫn tới bản thân không có chỗ để thể hiện; chọn đồng đội kỹ thuật diễn kém, khả năng hiệu quả cả hai bị kéo xuống, dẫn tới điểm của bản thân cũng thấp.

Kim Seho vẫn luôn cảm thấy, kỹ thuật diễn của Jungkook vẫn còn ổn, nhưng cũng chỉ có thể coi là ổn.

Dù sao mới tuổi này, muốn nói là tốt thì cũng không thể nào, năm kia hai người diễn với nhau, Jungkook vốn là diễn viên đóng thế của Trịnh Phong Bách, trình độ chuyên nghiệp và liều mạng của cậu vượt xa kĩ thuật diễn, Kim Seho ngay từ đầu chú ý tới cậu, là bởi vì phát hiện thân là một diễn viên đóng thể, cậu lại mang khuôn mặt của nhân vật chính.

Tại sao lại làm diễn viên đóng thế?

Dáng vẻ thế này, tùy tiện chọn một đạo diễn nào đó ngủ một lần, diễn nam thứ chỉ là chuyện nhẹ nhàng.

Trịnh Phong Bách thường xuyên xin nghỉ, không diễn, chọc giận tổng đạo diễn, Trịnh Phong Bách thuận miệng nói một câu: “Diễn viên đóng thể kia, cậu ta diễn không tệ, để cậu ta thử xem sao.”

Khi nói ra những lời này, diễn viên đóng thể Jungkook này vừa mới quay xong, bị trợ lý của Trịnh Phong Bách mắng như cháu mình, mắng tới cậu không nói được lời nào, cậu bình thản đồng ý, cậu mặc trang phục giống diễn viên chính, vóc dáng tương tự, đi tới trước gương trong phòng hóa trang, bản thân tự tay gỡ tóc giả trên đầu xuống, lau đi lớp hóa trang đã đẫm mồ hôi, trong gương lộ ra khuôn mặt trong trẻo động lòng người.

Đạo diễn kinh ngạc vô cùng: “Hóa ra trông cậu ta như vậy? Hóa trang kiểu gì đấy! Ai đã hóa trang cho cậu ta thành như vậy!!”

Kim Seho: “Là chuyên viên trang điểm cố ý, cố tình hóa trang cậu ấy xấu đi.”

Cứ như vậy, Jungkook thuận lý thành chương trở thành nam chính.

Nhưng có một vài video hóa trang xấu sau cũng không được quay lại, bị antifan chế thành gif, trở thành chứng cứ phẫu thuật thẩm mỹ trong miệng họ.

Hai người phân chia vai diễn trong cánh gà: “Em muốn diễn anh trai hay em trai?”

Jungkook nói mình diễn gì cũng được: “Anh chọn trước đi. Kim Seho nhìn trích đoạn ngắn: “Anh diễn Raymond, em diễn Charlie.”

Raymond là người anh trai mắc bệnh tự kỷ của Charlie, tư thế của nhân vật này phải diễn xấu một cách mất tự nhiên, trên kịch bản viết, là một tư thế đi đường cứng đờ, rất mất tự nhiên.

Nhân vật này rõ ràng càng dễ làm người ta chú ý, nhưng vấn đề xấu này không thể xem nhẹ, Kim Seho cảm thấy Jungkook theo phái thần tượng, phải duy trì hình tượng.

Phim điện ảnh tiếng Anh, dùng tiếng Trung để diễn, rất dễ làm người ta xuất hiện trạng thái thoát khỏi vai diễn, Jungkook cầm kịch bản và bút nhớ, sửa lại chỗ không lưu loát, sau đó cầm tới hỏi đạo diễn: “Lời thoại sửa một chút được không?”

“Sửa nhiều không?”

“Không nhiều, không ảnh hưởng tới cảnh diễn, chỉ là một vài câu thuận miệng.”

Đạo diễn nhìn thoáng qua, sau khi suy tư một chút thì đồng ý.

Bởi vì kịch bản và đối thoại đều không sửa, sửa chỉ là vấn đề trật tự câu cứ do phiên dịch.

Kim Seho cầm kịch bản đã được sửa lại, đọc từ trên xuống dưới một lần: “May mà có em, sửa xong đã dễ đọc hơn rất nhiều.”

Có vài kịch bản lúc nhìn không thấy có vấn đề, đọc ra miệng mới thấy không thuận miệng.

Biểu diễn trên sân khấu giống như họ, không khác với diễn kịch trên sân khấu, hướng máy quay chính là hướng thính phòng, khi luyện tập phải suy xét tới vấn đề vị trí máy quay.

Jungkook nói vấn đề này với Kim Seho: “Chúng ta đối thoại hẳn là hướng này, sau đó một đoạn này, anh đi tới chỗ này, em đến chỗ này…”

Vốn Kim Seho định dạy cậu vài thứ, sau đó phát hiện công việc đạo diễn đều bị Jungkook làm hết rồi, cậu sắp xếp hết máy quay và vị trí, ngay cả công việc biên kịch cũng làm, sửa xong kịch bản.

Kim Seho: “…”

Jungkook phục hồi tinh thần: “Xin lỗi anh, em nói nhiều quá thì phải?”

“Không, không đâu, em nói tốt lắm, em tiếp tục đi.”

Sự tiến bộ của Jungkook làm người ta phải kinh ngạc.

Kim Seho nghĩ, nếu cậu làm đạo diễn, sẽ là một đạo diễn rất xuất sắc, rất được diễn viên kính trọng và yêu thích.

Biểu diễn ngày hôm nay, mỗi nhân vật đều phải mặc trang phục diễn thống nhất, còn có cả chuyên viên trang điểm sắp xếp sẵn.

Thời gian tập luyện rất ngắn, hóa trang xong lên sân khấu.

Nhà ăn, cảnh trong nhà, ban ngày.

Kim Seho đóng vai Raymond đang nghịch micro không ngừng, phát ra tạp âm.

Jungkook đóng vai Charlie phiền lòng cắt đứt động tác của hắn: “Đừng chạm vào cái đó nữa, để tôi nghỉ một lát!”

Động tác của Kim Seho vẫn không ngừng lại: “Ừm.”

Jungkook: “Dừng tay, Raymond.”

Vừa mới biểu diễn, Kim Seho đã lập tức bị ánh mắt cậu làm nhập diễn.

Dưới tình huống có kịch bản, sở trường của r được phát huy hoàn toàn, cậu sẽ không dùng lý giải của mình tự bóp méo kịch bản sau khi nhập vai, cũng tránh được việc giám khảo nói cậu biểu diễn bình bình không có cao trào.

Cùng một kịch bản, bốn nhóm diễn viên diễn khác nhau, cao thấp lập tức thấy được.

Có tuyển thủ bắt chước y hệt trong phim gốc, Jungkook và Kim Seho thì lại khác, dù họ đã xem phim, nhưng trước khi biểu diễn, họ không hề có ý định ôn lại một đoạn diễn này trong bộ phim.

Giám khảo bình luận: “Đây đều là do hai người sắp xếp?”

“Phải,” Kim Seho nói, “Tự mình sắp xếp… không, là cậu ấy sắp xếp, chúng em nhận được kịch bản, Jungkook điều chỉnh một chút, bao gồm cả vị trí đứng của hai người.”

Jungkook: “Là chúng em cùng nhau sắp xếp.”

Giám khảo ngồi ở vị trí người xem đối diện, mà họ là nhóm có diễn xuất thoải mái nhất, từ khoảng cách tới phương hướng nhân vật đối mặt với máy quay đều rất tự nhiên, vô cùng đúng mực, ưu điểm rất nhỏ này, làm đạo diễn Hee đã có kinh nghiệm đạo diễn phong phú để ý kĩ.

“Cậu ấy không tồi.”

“Ai? Kim Seho?” Giám khảo là nam diễn viên Yang Seok hỏi.

“Không, tôi đang nói Jungkook… Jeon Jungkook.”

Đạo diễn Won nhớ tới tên của cậu, “Tôi muốn tuyển cậu ấy, các cô cậu đừng ai cướp của tôi.”

Yang Seok: “…”

Năm đó hắn từng hợp tác với đạo diễn Won, chưa từng thấy đạo diễn Won khen người như vậy, còn nói thẳng với họ đừng cướp với ông?

Mà suy nghĩ của đạo diễn Won lại là:
Là một hạt giống đạo diễn tốt, làm diễn viên có vẻ đáng tiếc.

Chỉ là nhìn dáng vẻ của cậu, trời sinh làm minh tinh lớn, không làm diễn viên lại càng đáng tiếc hơn thì phải.

Một ngày ghi hình kết thúc, tới buổi tối, Jungkook mới có thời gian đọc tin nhắn, Tiểu Liên đầu tiên là báo cáo tình hình các đầu công việc, sau đó nói: “Anh Jeon, chị Mân bảo anh cẩn thận cô Choi Hana kia…”

“Ai?”

Tiểu Liên lặp lại một lần, Jungkook nhớ ra, Tiểu Liên bảo: “Chính là đàn em cùng một công ty của chúng ta, chị Mân bảo cô nàng có thói quen tìm nam minh tinh xào scandal, nhưng trước kia không có cơ hội tiếp xúc được hotface, hôm qua đã up ảnh selfie với anh, hôm nay liền có bản thảo, nói về tình đàn anh đàn em của hai người, quan hệ cá nhân rất tốt này nọ, có khi đến lúc phát sóng chính thức, chuyện như vậy cũng không ít đâu, chị Mân đang nghĩ cách ứng đối…”

Jungkook: “…”

“Anh cũng không có tâm phòng bị quá rồi, anh Jeon, thấy cô ta anh nhớ phải trốn ra xa chút…”

“Tôi biết rồi.”

Trong giới hỗn loạn này, có ai mà Jungkook chưa thấy qua đâu, chẳng qua là bây giờ đang quay show truyền hình, cậu cho rằng dưới máy quay sẽ an phận thu liễm một chút, dù sao dưới máy quay ngay cả Trịnh Phong Bách cũng chưa dám bày mặt thối với cậu, ngược lại còn tạo hình tượng tiên sinh tốt lành, chủ động nói chuyện phiếm với Jungkook.

Kết quả lúc đi xuống nói chuyện phiếm với người khác, Choi Hana cầm thìa quấy quấy sữa chua trái cây muốn đút cho cậu ăn, đút tới bên miệng cậu hỏi cậu có ăn không.

Jungkook lại nhớ, hôm qua chính là cô ta đưa cho mình chai sữa chua.

Cậu cũng không thể tát vào mặt nhà tài trợ ngay trước mặt máy quay, bảo rằng mình không thích sữa chua, đành xua tay: “Vừa mới ăn no rồi, cảm ơn.”

Jungkook tránh đi, sau đó đi thẳng lên tầng.

Tiểu Liên nhắn tin: “Đúng rồi, còn có chuyện này, suýt thì em quên mất.”

“Chuyện gì?”

Tiểu Liên: “Tối qua Kim tổng, Kim Taehyung gọi điện cho em, hình như có chút việc tìm anh, em sợ là việc trong đoàn phim, anh ta có nhắn tin gì không?”

Jungkook nhìn điện thoại: “Không.”

Tiểu Liên: “Cảm giác anh ta hẳn có việc gấp… Hôm qua lúc em đăng nhập vào WeChat của anh, anh ta có nhắn tin nhưng thu hồi lại rồi.”

“Hả?”

Jungkook: “Để tôi hỏi một chút.”

Đã lâu lắm rồi không nhắn tin.

Nửa tháng trước Jungkook vẫn luôn nghỉ, cậu biết Kim Taehyung đang bận, không chỉ bận tính cách còn lạnh nhạt, ngày thường nào không biết xấu hổ tự dưng đi tìm anh.

Lúc này còn chưa tới 12 giờ, Jungkook đã rửa mặt sạch, súc miệng, cửa còn chưa đóng lại —— trước 12 giờ không thể đóng cửa, không chỉ có rất nhiều máy quay trong phòng, cameraman cũng có thể vào tấn công bất ngờ.

Jungkook mải nhắn tin, cậu gõ một hàng chữ rồi lại xóa đi, gửi tin hỏi: “Anh Taehyung, công việc hôm nay đã kết thúc chưa?”

Tin nhắn không có ai trả lời.

“Có phải anh có việc gì cần tìm tôi không?” Jungkook gõ ra một hàng chữ như vậy, khựng lại, lại xóa đi.

Sau khi cảnh quay của cậu kết thúc, nửa tháng trước Jungkook đều cố gắng quên đi kịch bản, nhưng quá trình quay cả bộ phim này vô cùng thoải mái, việc trôi qua rồi khổ đau đều quên mất, chỉ còn lại hồi ức đẹp.

Bản thân cậu cho rằng mình đã thoát vai, nhưng không hiểu sao vẫn luôn nghĩ tới mọi thứ ở Đông Nam Á, sẽ hoài niệm tiếng sóng, gió biển ở đó, chơi với nước trong bể bơi dưới ánh mặt trời, ôm chú mèo ngồi trong phim trường dưới điều hòa, Kim Taehyung xách một túi đồ ăn vặt lớn đi vào, hỏi cậu muốn ăn cái này cái kia không.

Jungkook quét mã ở chỗ máy bán đồ ăn vặt trên tầng 4, mua một gói bim bim nhỏ.

Kim Taehyung vẫn chưa nhắn lại, đã nửa tiếng rồi, Jungkook lúc này thấy hơi gấp gáp, vì giờ này vẫn chưa tính là khuya.

Cậu nhắn tin cho Jung Hoseok.

“Đạo diễn Jung, hôm nay đã kết thúc công việc chưa?”

“Vừa mới kết thúc công việc, mệt chết rồi.”

Jungkook nhớ tới lời nhắc nhở trước đây của đạo diễn Jung bảo họ đừng lén liên lạc với nhau, giờ cũng không biết phải hỏi sao, cậu không dám hỏi thẳng, thế là nhắn tin vu vơ hơn nửa ngày, hỏi anh ta hôm nay quay cảnh nào.

“Hôm nay là một cảnh quay trong studio dưới nước, Kim Taehyung không diễn cùng chúng tôi, hôm qua cậu ấy bị thương, lúc đóng phim cũng không nói, ai ngờ hôm nay lúc quay cảnh bắn nhau dưới nước, chúng tôi gọi bác sĩ mới biết trên người cậu ấy có vết thương, sợ cậu ấy bị nhiễm trùng nên vội đưa cậu ấy đi bệnh viện, sau đó buổi chiều cũng không quay được, cậu ấy xuất viện rồi, ngày mai xin nghỉ không hiểu sao nhắn tin mãi cũng không thấy nhắn lại… Đêm nay chúng tôi quay bổ sung mấy cảnh thôi.”

Anh ta lải nhải, Jungkook chỉ nghe thấy trọng điểm.

Bị thương.

“Phim trường… không phải là có chỉ đạo võ thuật mà, làm sao, làm sao lại bị thương được…”

“Hôm qua treo dây cáp bị thương, cậu ấy không nói chúng tôi cũng không biết…”

Trước kia Jungkook làm diễn viên thế thân diễn cảnh đánh võ, đương nhiên biết dễ bị thương tới mức nào, mà mang theo vết thương đóng phim, còn là dưới nước, vất vả tới bao nhiêu.

“Anh ấy không nhắn lại cho ngài?”

“Phải, không nhắn lại, trợ lý trong đoàn bảo cậu ấy lên xe tới sân bay. Chắc là, về nhà?”

Jung Hoseok cũng thấy hơi lo, “Đợi lát tôi gọi điện hỏi Park tổng thử xem, cậu cũng đừng động, cứ việc quay show của cậu đi.”

“Ừm…” Jungkook không thể nào mặc kệ được.

Ở đây chỗ nào cũng có máy quay, cậu tìm nửa ngày, chỉ có thể vào WC gọi điện thoại.

“Rrr ——”

Điện thoại đặt bên cạnh đĩa quay rung lên, Kim Taehyung ghé vào trên bàn, một tay còn đang cầm xúc xắc, ngón tay hơi động, điện thoại bị anh quẹt vào rơi xuống đất, phát ra tiếng “bộp”.

Nhân viên quán bar nhìn thoáng qua, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên giúp anh: “Ấy, anh đẹp trai, điện thoại anh kêu này.

Jungkook gọi mãi không thấy ai nghe máy, thì cúp, lại gọi lại lần nữa.

Điện thoại này của cậu không có số điện thoại cá nhân của Kim Taehyung, chỉ có thể gọi qua WeChat.

“Anh trai, anh có muốn nghe máy không? Lại gọi tới nữa rồi.”

Nhân viên quá bar nhìn thoáng qua dòng chữ, nói với người khách đã uống say, “Là cuộc gọi của… con trai anh.”

Kim Taehyung vùi mặt trong cánh tay, để lại một mái tóc đen hướng về phía nhân viên, không nhúc nhích.

Nhân viên nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm, giọng nói rất hàm hồ.

Cúi đầu nghe thử, giọng nói trầm thấp từ tính kia đang mắng.

“Biến cmn con trai.”

“Ông đây không có con trai.”

Xúc xắc nằm giữa những ngón tay bị anh ném ra ngoài, rơi vào giữa những chai rượu, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Nhân viên quán bar: “…?”

Ngón tay nhân viên vừa trượt, nhận điện thoại: “Vậy tôi nghe máy giúp anh nhé.”

“Alo, bạn nhỏ?”

Jungkook nghe thấy một giọng nói thân thiết không phải là Kim Taehyung: “… Ơ, anh là…”

Giọng nói cậu trong trẻo, rất hiển nhiên không phải là trẻ con.

Nhân viên quán bar vẫn chưa nhận ra: “Bạn nhỏ, ba em uống say trong quán bọn anh, hai giờ sáng quán bọn anh đóng cửa, bây giờ em bảo mẹ em tới đón ba em được không?”

“Mẹ em đâu, mau bảo mẹ em nghe máy.”

Jungkook hơi ngẩn ra vài giây, phản ứng lại được: “Nếu như anh đang nói tới chủ cái điện thoại này, thì tôi là bạn của anh ấy…”

Nhân viên cửa hàng nhìn dòng chữ “Bạn nhỏ hấp tấp” này, mặt đã biến thành meme anh da đen chấm hỏi.

Anh ta “à à” hai tiếng: “Vậy ngài có tiện báo cho người nhà của anh ấy tới đón không, anh ấy uống say rồi.”

“Ở đâu?” Jungkook đang định đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại khựng lại, “Vị trí cụ thể là?”

“Là thành phố nào, chúng tôi không ở cùng một chỗ, để tôi nhờ bạn tôi…”

Cậu cho rằng Kim Taehyung đã về Thủ đô, định gọi cho Park Jimin.

Ai ngờ bên kia đáp lại: “Là Nam Thành, số 154 đường Tiên Lâm Trung…”

“… Nam Thành sao?” Thành phố cậu đang quay show thực tế, chính là nơi này.

Jungkook nghĩ tới nội dung quay ngày mai, chính là quay VCR cá nhân và video PR, cậu mở cửa, thu dọn điện thoại và đồ đạc, tùy tiện lấy một cái áo khoác thể thao trong vali, lại đội mũ đeo khẩu trang lên.

Lập tức tới 12 giờ, tổ đạo diễn cameraman đang chuẩn bị kết thúc công việc.

Jungkook đi tới: “Đạo diễn, tôi có thể xin nghỉ đêm nay được không, nhất định sẽ quay lại trước giờ quay sáng mai.”

“Có việc gấp?”

Jungkook cầm áo khoác trên tay, gật đầu.

“Vậy cậu đi đi, trợ lý của cậu tới đón chưa?”

“Trợ lý tôi… tôi gọi xe đi.”

“Hay để tổ chế tác cho cậu mượn một cái nhé?”

“Tôi không có bằng lái…” Jungkook nhìn đồng hồ, nói thẳng, “Đạo diễn tôi đi trước, ngày mai chắc chắn sẽ về đúng giờ.”

“Đi đi, nhất định phải chú ý an toàn.”

Buổi tối không có người mấy, đạo diễn cảm thấy cậu đã ngụy trang cẩn thận, hẳn là an toàn.

Qua 12 giờ là không còn nội dung quay nữa rồi, theo lý thuyết diễn viên cũng có thể đi khỏi, đạo diễn không có quyền ngăn cản.

Jungkook qua đường, vẫy tay đón một cái taxi.

Theo lệ thường, tài xế taxi hẳn là không nhận ra cậu, càng không nói tới cậu đã che mặt kín tới mức đó rồi.

Quả nhiên, tài xế kia thực sự không nhận ra cậu, hỏi nơi cần đến rồi xuất phát thẳng.

Đêm tháng chín hơi lạnh, Jungkook mặc thêm áo khoác, gọi điện thoại xác nhận lại lần nữa, nói hai mươi phút nữa mình sẽ tới.

Sao Kim Taehyung lại chạy tới đây? Jungkook không nghĩ ra, đến đây để làm việc à? Sao lại tới quán bar, còn tới một mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook