Chương 69: Kim Taehyung " tôi bắt nạt em tại sao em không phản kháng "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đóng cửa sổ xe lại, Kim Taehyung đỗ xe ngoài căn cứ của họ, nói đặc điểm xe của mình cho Jungkook: “Một chiếc xe mới, còn chưa có biển sổ.”

Khi xuống tầng, tổ đạo diễn còn có biên đạo ở đấy, hỏi Jungkook: “Cậu muốn ra ngoài? Có việc gì quan trọng? Đã muộn thế này rồi…”

“Tôi, có người bạn tới đây, có chút đồ phải đưa cho tôi.” Cậu hơi chột dạ nói dối, cậu cũng không hiểu sao lại xuống tầng, rõ ràng nhắn tin với nhau cũng trò chuyện được.

“Bạn cậu đâu? Bảo nhân viên công tác đưa cậu qua, bên ngoài không an toàn.”

“Không sao, xe của anh ấy bên ngoài, tôi đi chút sẽ về.”

“Tầm mấy tiếng nữa, cửa chung cư sẽ đóng cửa.”

“Nửa tiếng được không?”

Biên đạo bị ánh mắt đáng thương của cậu làm cho mềm lòng: “Đi đi, giữ cửa cho cậu.”

Ra ngoài, xe Kim Taehyung rất dễ thấy, Jungkook vũ trang hạng nặng đứng bên đường, không lên xe luôn, nhìn quanh.

Kim Taehyung nháy đèn ra hiệu.

Jungkook vòng qua, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Cậu biết mình làm vậy rất nguy hiểm, hơn nữa còn rất xúc động, xung quanh không biết có paparazzi ngồi canh hay không, có đôi khi bị chụp lén là có thể bị giật tit rồi, chỉ là chuyện trong lơ đãng như vậy.

Jungkook ngồi lên xe cũng không tháo mũ và khẩu trang ra, chào anh một tiếng rồi nhìn vào kính chiếu hậu: “Xe đỗ ở đây không an toàn, tiến lên trên một chút, chạy tới nơi không người.”

Nơi không người?

Trong lòng Kim Taehyung vừa động, phát hiện dưới áo khoác của cậu hình như là áo ngủ.

Mặt không đổi sắc lên tiếng, nổ máy chạy về phía trước.

Jungkook vẫn luôn để ý xem đằng sau có xe chạy theo không.

Thiết bị của nhóm paparazzi đầy đủ hết, kính viễn vọng cấp bậc quân dụng, có thể nhìn rõ việc đang xảy ra trong cự ly xa, hơn nữa mũi còn cực kì thính, có tin tức gì họ luôn là người ngửi được đầu tiên.

Kể cả không có tin tức gì lớn, bị chụp lén, bẻ cong bịa đặt một phen, tin giả cũng thành thật.

Kim Taehyung nhổ kẹo cao su ra, thấy cậu căng thẳng, nói: “Lần đầu làm chuyện này?”

“Sao?”

“Trốn học, chạy ra khỏi kí túc xá bị quản lý, trộm gặp… người mình thích.” Kim Taehyung mỗi khi thử điểm mấu chốt của cậu, luôn phát hiện cậu sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, muốn phản bác mà lại không phản bác được mình.

Vẻ mặt Jungkook bị khẩu trang che lại, cho dù không thấy được thần sắc nhưng vẫn có thể cảm giác được cậu thẹn thùng không biết nên làm sao.

Trong lòng Kim Taehyung rõ ràng, với tính cách của Jungkook, dù đạo diễn Jung tới dưới nhà, bỗng gọi điện thoại cho cậu nói mình đi ngang qua, Jungkook có lẽ cũng phải xuống gặp mặt một chút.

Nhưng Kim Taehyung vẫn cảm thấy vị trí của mình trong lòng cậu không chỉ là bạn tốt, nếu trong lòng đứa nhỏ này không có mình, sớm đã trở mặt từ lúc đầu mình hôn cậu ấy.

Kim Taehyung: “Lúc đi học có vậy không? Trộm trốn khỏi kí túc xá.”

“Không…”

“Bé ngoan.”

Tai Jungkook lập tức đỏ lên: “Tối nay… anh ở đâu? Lúc nào đi?”

“Mai cậu còn phải ghi hình, đêm mai có ra ngoài được không?”

Jungkook sợ gây phiền toái cho tổ chương trình, lắc đầu.

Kim Taehyung đánh tay lái, lái xe vào bãi đỗ xe ngầm gần đó: “Ngày mai tôi đi, mấy ngày nữa lại tới thăm cậu.”

“Không cần tới thăm tôi, thực ra…”

Bạn tốt trong giới ít ỏi, cậu còn chưa được ai tham ban bao giờ, cảm giác rất hiếm lạ, hơn nữa người tham ban là Kim Taehyung, cảm giác này càng thêm lạ, hoàn cảnh này, bầu không khí này càng làm cậu căng thẳng không chịu nổi.

“Không muốn gặp tôi?” Kim Taehyung rất nhanh tìm một chỗ dừng xe, tắt máy.

“Không có ý này, tôi sợ làm phiền anh, hơn nữa tôi cũng không phải là trẻ con.”

Lúc này Jungkook mới kéo khẩu trang xuống một chút.

“Không phiền.” Kim Taehyung tháo đai an toàn, thò tay qua, Jungkook theo phản xạ rụt người, nhưng vẫn dừng lại.

Kim Taehyung chẳng qua là thò tay tháo mũ của cậu xuống.

“Anh tháo mũ tôi ra làm gì.” Không còn mũ, ánh sáng mờ trong bãi đỗ xe ngầm hoàn toàn chiếu rọi vào trong đôi mắt sáng.

“Muốn nhìn đôi mắt cậu một chút.” Kim Taehyung tiện tay để mũ lên phía trước, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mắt cậu, thấp giọng nói, “Đôi mắt thật đẹp.”

Mắt Jungkook hơi trợn tròn lên, cũng không hiểu làm sao, tay chân đều nhũn ra, cậu quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại.

Cậu đã gặp rất nhiều fans, đủ các thể loại khoa trương khen cậu ngầu, đẹp trai, một phút phải lặp lại mười lần ưa nhìn, mắt đẹp này nọ, Jungkook thường xuyên thấy ngại ngùng, nhưng không hề có cảm giác này.

“Nhắm mắt lại làm gì.” Cơ thể Kim Taehyung hơi áp tới, tháo khẩu trang của cậu xuống, ngón tay vặn cằm cậu qua, “Không cho xem?”

Lông mi Jungkook run run, có thể cảm nhận được hormone và tính xâm lược bức người này, ép tới không khí đều trở nên sền sệt, hơi thở hổn hển.

Cảm giác này thật khó miêu tả, thật giống như bạn vốn không thể phản kháng được người đàn ông này, mà bình thường Kim Taehyung lạnh như băng, chỉ làm cho người ta khó tiếp cận, giống như cảm giác của thần thánh đem lại, chứ không áp bách như vậy.

Đôi mắt Jungkook hơi hé ra vài lần, thấy anh từng bước lại gần, trái tim không khỏi đập mạnh, căng thẳng tới mức muốn nhảy ra khỏi xe chạy trốn.

“Trước khi gặp cậu, tôi lỡ hút thuốc,”

Kim Taehyung dán lại thật gần, giọng nói khàn khàn thực sự mê người, “Nhưng cũng ăn kẹo cao su rồi.”

Hơi thở phả lên mặt cậu, hầu kết Jungkook khẽ trượt xuống, làn mi buông, Kim Taehyung nghiêng đầu, chóp mũi kề sát bên má, dừng lại nửa giây, khẽ chạm vào bờ môi cậu, dán lên, sau đó ngậm lấy, đầu lưỡi ướt át đảo qua môi, Kim Taehyung dịu dàng lại không mất đi sự mạnh mẽ đè cậu lên khe hở giữa cửa xe và ghế dựa, hô hấp bao vây lấy cậu.

Não trống rỗng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi họng, nếu không phải có ghế dựa, Jungkook có lẽ không ngồi nổi.

Dưới bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh, trong khoang xe chỉ còn lại âm thanh môi lưỡi cuốn lấy nhau tràn ngập mờ ám, Jungkook hoàn toàn không thể tỉnh táo, cậu biết rõ là không đúng, bản thân mình thoát vai được hay chưa không rõ, Kim Taehyung nói đã thoát vai cậu cũng không hiểu được, đạo đức như đang khiển trách, nhưng phản ứng của cơ thể và đại não đều là chân thực.

Kim Taehyung từ một lần đối diễn kia liền bắt đầu nắm được kĩ xảo, khi đóng phim hai người đều rất mê muội, Kim Taehyung thực sự trầm mê, mà Jungkook là mê muội vì nhập vai, tới tận bây giờ, Kim Taehyung mới nhận được phản hồi chân thực từ cậu.

Bạn nhỏ bị anh hôn tới run rẩy, người nóng lên, hoàn toàn không thể kháng cự, cậu cũng không phải không có cảm giác, ngược lại còn rất mạnh mẽ.

Kim Taehyung cảm thấy, nếu chuyện cứ vậy sẽ thuận lý thành chương biến thành như Park Jimin nói, lên giường trước rồi dỗ người sau.

Cảm giác miệng không thể ngậm lại, Jungkook thấy nước miếng sắp chảy ra rồi, sẽ làm bẩn xe, mới đẩy Kim Taehyung vài cái.

Kim Taehyung cho rằng cậu không thở nổi, lúc này mới buông ra.

“Em thích ca ca hôn em như vậy không?” Kim Taehyung dựa vào bên tai cậu nói.

Jungkook vốn không thể trả lời, cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên, trong ánh mắt đã rơm rớm nước.

Cậu cần phải thừa nhận rằng mình có cảm giác, cậu có thể nào đã thực sự thích Kim Taehyung rồi không? Chứ không chỉ là cảm xúc xuất phát từ đóng phim —— trái tim đập cảm xúc quá chân thực, não Jungkook reo ầm ầm, cố gắng báo cho cậu rằng thế này là không đúng.

Lần sau kiên quyết, kiên quyết không thể bị Kim Taehyung mê hoặc: “Chuyện này… ảnh hưởng không tốt…”

“Không có ai thấy, ảnh hưởng tới ai?” Kim Taehyung bật cười.

“Tóm lại là… không tốt.” Jungkook không tự tin, tay chân luống cuống tìm một tờ giấy trong túi áo khoác ra lau cằm, nhìn đồng hồ, “… Không được, tôi phải về rồi, tôi, tôi hẹn tổ đạo diễn chỉ nửa tiếng là sẽ về.”

“Hóa ra không phải là trộm trốn ra, mà là xin nghỉ tới gặp tôi.”

“Ừm… tôi đã đảm bảo với biên đạo chỉ nửa tiếng là về, nhưng mà…” giờ đã nửa tiếng rồi.

Nụ hôn kia, phải dài tới bảy tám phút, làn da Jungkook vẫn còn nóng tới dọa người.

“Năm phút là tới rồi, sẽ không quá trễ đâu, tổ đạo diễn sẽ không mắng em.”

Kim Taehyung dùng đủ thủ đoạn trêu chọc cậu, bản thân cũng sắp nổ tung rồi, may mà quần thể thao đủ rộng.

Nhưng dưới tình huống này, vẫn phải lái xe đưa cậu về, chứ không phải là đi khách sạn, trong lòng Kim Taehyung không khỏi buồn bực.

Nhưng thấy dáng vẻ mơ hồ của cậu, là biết trong lòng Jungkook có mình rồi, nhưng đứa nhỏ có giới hạn, chưa xác định được có phải là ảnh hưởng do đóng phim hay không, sẽ không thực sự xác định quan hệ, Jungkook dù có mơ hồ cũng không thể đồng ý tiến thêm một bước phát triển mới.

Xe lái về trước cửa lớn của căn cứ.

Kim Taehyung đưa cho cậu một cái anten, sản phẩm điện tử này thoạt nhìn giống điện thoại.

“Đây là nút mở, mở ra quét một chút trong phòng tắm.”

“Là kiểm tra camera à?”

“Phải, lúc trước tôi sơ suất, không nghĩ tới, cầm đi kiểm tra một chút.”

Kim Taehyung đội mũ lên đầu cậu, thoáng nhìn đôi môi hồng nhuận, bóng loáng, chính là dấu vết bị mình cắn mút qua, thật mê người.

Kim Taehyung nhìn chằm chằm một lát, móc dây khẩu trang lên tai cho cậu: “Miệng hơi sưng, đừng để ai thấy.”

“Ồ…”

Kim Taehyung bất đắc dĩ: “Tính cách em quá mềm, tổ chương trình nhiều người như vậy, có bắt nạt em không?”

“Tôi chỉ là thoạt nhìn tính tình tốt, người khác bắt nạt tôi, tôi còn không biết phản kháng lại sao? Tôi cũng không phải là để mặc người ta bắt nạt.”

“Tôi đây bắt nạt em, sao em không phản kháng?”

“Đó, đó là bởi vì…” Jungkook á khẩu không trả lời được.

Trong giọng nói của Kim Taehyung chứa ý cười không dễ phát hiện: “Chọc em thôi, về đi.”

“Ồ.” Jungkook mở cửa xe, quay đầu nhìn thoáng qua, “… Bye bye.”

“Ngủ ngon.” Kim Taehyung, “Đúng rồi, em không thích vị thuốc lá phải không.”

Jungkook nhìn anh.

Kim Taehyung liếm răng, như đang hồi tưởng lại hương vị nào đó: “Lần sau gặp em, tôi sẽ nhớ không hút thuốc.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook