Chương 87: Dưới cực quang trong nhà xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì mang rất ít hành lý, ngày hôm sau Kim Taehyung đưa Jungkook đi ăn món ngon, mua quần áo, cuối cùng Jungkook đi quẹt thẻ, muốn mua tặng anh, Kim Taehyung cũng không nói từ chối.

Điều chỉnh lệch múi giờ xong, hai người lên máy bay tới một thành phố khác, nơi này gần với bắc cực quang.

Jungkook lần đầu trải nghiệm du lịch bằng xe nhà trong đời, chiếc xe này còn lớn hơn chiếc xe màu trắng đầu tiên, công năng đầy đủ, có phòng vệ sinh, có giường, tủ quần áo, tủ lạnh, bàn, bình đun nước, bếp gas có thể dùng để nấu cơm.

Vì trên xe không có đủ diện tích cho sofa lớn, chỉ có ghế dựa, Jungkook và Kim Taehyung mặc đồ ngủ ngồi trên chiếc giường không lớn, ban ngày rèm kéo ra, trên xe có máy sưởi rất ấm, xe chạy đều đều, cậu vừa lật kịch bản, tham khảo ý kiến của Kim Taehyung , vừa dùng máy ảnh chụp lại phong cảnh ven đường, khi nghỉ ngơi sẽ cầm máy tính bảng xem phim cùng nhau.

Sau khi vào vòng cực Bắc, đi trên đường quốc lộ, nửa bên là biển, nửa bên là núi tuyết và thành thị, hai người đi trên con đường quốc lộ màu xám đậm uốn lượn, xe nhà màu trắng dần hóa thành một điểm nhỏ.

“Bé cưng, lên định núi rồi.”

Jungkook thiếp đi trong chốc lát, chợt nghe thấy Kim Taehyung gọi mình.

Cậu lập tức mở to mắt, giơ tay lên muốn kéo rèm: “Có cực quang không?”

“Mặt trời còn chưa lặn.” Kim Taehyung thấy cậu đã tỉnh ngủ, thì kéo rèm ra, “Chúng ta chờ một chút.”

Lúc đến là bốn giờ chiếu, sắc trời đã hơi tối đi, xuyên qua cửa sổ ở đuôi xe, ánh sáng đỏ hồng của hoàng hôn bao trùm lên núi tuyết san sát nhau.

Trên đỉnh núi này rất ít người, chưa bị khai thác thương mại, cũng không có cáp treo tiện xuống núi, cách xa thành thị, không có hàng quán không có đài ngắm cảnh, nhưng có một điểm tiếp viện dừng chân cho xe, cung cấp nước ấm và thức ăn nhanh.

Thế nên buổi tối ánh sáng ở đây rất le lói, cực quang gần trong gang tấc, có thể dùng máy ảnh bình thường cũng chụp được.

Tài xế muốn xuống xe đi vệ sinh, Kim Taehyung nói với ông hai câu, ô tô tắt máy.

“Ông ấy đi đâu vậy?” Jungkook hỏi.

“Tài xế nói chờ mặt trời lặn sẽ rất tối, buổi tối lái xe xuống núi không an toàn lắm, có thể đêm nay sẽ có tuyết rơi.”

Kim Taehyung thấy cậu kéo áo lông vũ bên ngoài áo ngủ, nói: “Em mặc như vậy chưa đủ,” Kim Taehyung mặc thêm áo rét cho cậu, để cậu mặc thêm bên ngoài, “Nhiệt độ trên núi rất thấp, xem một lát phải lên xe ngay.”

Jungkook vòng khăn choàng quanh cổ, gần như che kín mặt, cúi đầu đội mũ da lên: “Vậy ngày mai xuống núi đi! Ở đây có chỗ dừng chân không?”

Kim Taehyung đeo bao đầu gối lên cho cậu.

“Có, nhưng điều kiện không tốt.”

Ngoài cửa sổ là những dãy núi tuyết liên miên, phong cảnh thực ra rất đẹp nhưng bởi chưa bị con người khai phá, điều kiện dừng chân đơn sơ, vậy cũng không sao, nhưng Kim Taehyung để ý nhất là vấn đề vệ sinh: “Đêm nay chắc em phải ở lại trên xe chịu khó một phen rồi.”

Mấy ngày trước hai người đều nghỉ ngơi trên xe nhà vào ban ngày, tối nghỉ ở khách sạn, tiết tấu du lịch rất chậm rãi, hơn nữa thường thường tới điểm tiếp viện đổi mới, trên xe sạch sẽ như mới.

Jungkook gật đầu nói không sao, đi giày vào: “Anh thì sao?”

“Anh ở cùng với em.”

Hai người đi xuống xe, một lát sau jungkook cảm nhận được gió lạnh thấu xương, độ cao so với mực nước biển ở nơi này cũng không quá cao, nhưng nhiệt độ không khí rất thấp, chừng âm ba bốn mươi độ.

Ủng đi tuyết giẫm lên nền tuyết vững chắc, phát ra tiếng vang loẹt xoẹt.

Cánh tay Kim Taehyung vòng qua từ sau lưng cậu, đáp lên vai, ôm cậu vào trong lòng.

Động tác này nhìn thì cồng kềnh nhưng thật ra không cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm, Jungkook vốn lạnh, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được sự ấm áp sinh ra từ đáy lòng.

Hai người bước tới chỗ bán thức ăn, ăn một suất thức ăn nhanh đơn giản nhưng đắt tiền.

“Đêm nay sẽ có cực quang chứ?”

Jungkook mặc một chiếc áo rét màu lam bên ngoài, bọc giống như một con gấu màu xanh, cầm một cốc cà phê hòa tan nóng, Kim Taehyung bật lửa châm thuốc, hai người ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, cách cửa kính nửa thông khí, ngắm nhìn ánh chiều tà hoàng hôn.

“Chắc là có.”

“Nếu không có thì phải làm sao?”

“Chúng ta có khả năng sẽ ở lại đây chờ một đêm.” Kim Taehyung kẹp thuốc lá vào giữa ngón tay, sườn mặt hiện lên đường nét rõ ràng dưới ánh chiều tà đỏ thẫm, “Nếu em không đợi được, sáng mai chúng ta có thể đi.”

“Không được! Lên núi phải lái xe lâu như thế.”

“Ý anh là, có thể đi tới nơi khác xem.”

“Có gì không giống nhau à?”

“Cực quang thì giống nhau, nhưng bên kia không lạnh như vậy, có thể ngồi cáp treo, ở lại dưới chân núi.”

Một làn khói bốc ra từ giữa cánh môi Kim Taehyung , anh nghiêng đầu nhìn cậu, “Tối xem xong lại xuống.”

“Xe nhà của chúng ta không giống vậy sao?”

Ban ngày Jungkook đã ngủ rất nhiều lần trên giường trong xe nhà, cậu cảm thấy ở thêm hai buổi tối, làm bạn với sao trời hẳn cũng không gian nan gì, cùng lắm là phòng tắm hơi nhỏ, lúc tắm hơi chật, cách âm của xe cũng không tốt lắm, nhưng ở đây không có mấy cái xe, cậu còn có nút bịt tai, sẽ không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ.

Nói chuyện một lúc, sắc trời đã tối hẳn lại.

Năm rưỡi, màn trời đen nhánh suốt hiện quang mang cực nhạt, Jungkook vẫn luôn nhìn lên chân trời đã thấy ngay, đôi mắt hơi sáng lên, vốn đang tựa vào người Kim Taehyung lười biếng, lại ngồi thẳng người dậy ngay, bàn tay đeo găng tay dày túm lấy cánh tay anh: “Đến rồi, anh mau nhìn!”

“Ừm, thấy rồi,” Anh hơi cong cong khóe miệng, “Lát nữa sẽ càng sáng hơn.”

Phong cảnh như vậy Kim Taehyung đã thấy không ít lần, cảm giác mới mẻ lại vẫn có, lần này người đồng hành khác đi, liền cảm thấy cảm giác không giống nhau.

Jungkook lấy máy ảnh cất trong lòng ra, xông từ trong nhà ra ngoài, ánh sáng cực quang màu trắng xanh trong trẻo.

Nhìn lên lấy ảnh, Jungkook lại phát hiện cực quang mắt thường có thể thấy, chiếc sony này lại không chụp ra, ảnh chụp không giống lắm.

Thời gian cực quang xuất hiện rất ngắn, Jungkook phát hiện chụp không được thì không chụp nữa, đứng trên nền tuyết âm bốn mươi độ, nhìn ánh sáng xanh trắng dần biến mất.

Thời gian hai người xuống xe không ngắn, lúc trở lại xe, Kim Taehyung đóng cửa sổ xe lại, bật máy sưởi lên.

Jungkook cởi áo khoác lên, nhưng xe quá chật, cởi vài món quần áo ra, mắc treo đã đầy, Kim Taehyung thấy cậu muốn cởi áo lông bèn bảo: “Lạnh, chờ trong xe ấm lên đã rồi em hãy cởi.”

Khi xuống xe anh đã tắt máy sưởi, mở cửa sổ thông gió, bây giờ nhiệt độ trong xe còn chưa tăng lên.

Jungkook ngồi bên mép giường, nhìn Kim Taehyung dọn quần áo, thấy rất ngại ngùng, muốn giúp đỡ, lại bị Kim Taehyung đuổi về ngồi, vì không gian quá nhỏ, hai người cùng đứng làm việc nhà, xoay người cũng thấy phiền.

“Tối nay còn đọc kịch bản không?” Kim Taehyung thu dọn quần áo xong, lại tiêu độc trên xe một lần nữa, xịt chút huân hương, rửa tay sạch sẽ, mởi cởi từng lớp quần áo trên người xuống treo vào tủ quần áo nhỏ, anh thay đồ ngủ, ngồi lên trên giường.

Đèn bàn nhỏ đầu giường và đèn tường đều sáng lên ánh sáng ấm áp, Jungkook gấp kịch bản lại, bỏ kính mắt xuống nói: “Ánh sáng ở đây quá mờ, đọc như vậy hại mắt.”

“Vậy để mai lại đọc.” Mấy ngày nay Kim Taehyung còn đọc kịch bản một lượt, sắm vai N nhân vật đối diễn với cậu.

Nhưng đêm nay Kim Taehyung không muốn diễn với cậu.

Anh giúp Jungkook gác kịch bản qua một bên, lấy máy tính bảng tới, đặt lên giá đỡ chọn phim.

Nhiệt độ trong xe còn chưa tăng lên, nhưng Jungkook vẫn cởi áo lông xuống, cậu sợ làm dính lông lên gối đầu, tuy chân lạnh nhưng vẫn cởi tất ra.

Hai người đắp một cái chăn lông dê, dựa vào nhau trên chiếc gối lớn, phim chọn là một bộ phim văn nghệ đã lâu rồi.

Kim Taehyung không có hứng thú gì với bộ phim này, tâm tư của anh cũng không dành cho nó, vì Jungkook không biết là do không chú ý hay thế nào, người vẫn rất lạnh, chân dưới chăn hơi co lên, mũi chân chạm vào cẳng chân dưới áo ngủ bằng lụa màu xanh lam của Kim Taehyung , còn vô thức cọ loạn vài cái.

Kim Taehyung vốn có tâm tư khác với cậu, chỉ là nhìn bộ dáng của cậu, biết cậu thực sự đang nghiêm túc xem phim —— chỉ là bạn nhỏ này không phải cố ý, thực sự không quá nhạy cảm trong tình yêu.

Kim Taehyung nhịn một lát, mới hỏi cậu: “Em lạnh à?”

“Không lạnh.” Jungkook hết sức chăm chú nhìn máy tính bảng, còn không nhìn anh.

Kim Taehyung muốn quay đầu cậu qua, xem phim điện ảnh nghiêm túc như vậy làm gì chứ?

“Chân em như cục băng vậy.” Kim Taehyung  sợ để máy sưởi nhiệt độ cao sẽ ngột ngạt nên cũng không điều chỉnh quá cao.

“Hình như hơi hơi.”

“Ừ.” Kim Taehyung đưa chân ngoắc lấy chân cậu, “Đưa chân lại đây, anh ủ ấm cho em.”

“Á!” Không gian vốn không lớn, Jungkook không trốn được, người Kim Taehyung rất ấm áp, hai chân ở dưới cọ tới cọ lui, bàn chân Jungkook cọ từ mu bàn chân anh lên trên đùi, nghịch tới máy tính bảng trên giá cũng lung lay.

Có rất nhiều lần Kim Taehyung có thể bao trọn lấy người cậu ngay, anh phát hiện Jungkook không thực sự trốn anh, chỉ là đang đùa chơi, liền cùng chơi với cậu hai phút, sau đó dùng sức tóm lấy cậu.

Jungkook nói: “Vận động một chút, em ấm hơn nhiều rồi.”

“Chỉ là ấm thôi?” Kim Taehyung tìm được tay cậu dưới chăn, “Em cởi quần áo của chồng ra rồi.”

Đai áo ngủ đã tụt ra.

Jungkook bị anh nắm lấy tay, khe khẽ gãi lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn về vào mắt anh, hai mắt Kim Taehyung rất sâu, nhưng trong nơi sâu thẳm lại là ánh sáng, Jungkook nhìn anh chằm chằm vài giây, cúi đầu nói: “Em không cố ý.”

“Anh không có ý trách em.” Hơi thở Kim Taehyung đã trầm xuống, kéo tay cậu trượt vào trong áo ngủ dài của mình.

Tay Jungkook bị động dán lên, độ ấm của làn da kia hơi nóng tới dọa người.

Kim Taehyung cúi đầu, hơi thở phun lên mặt cậu: “Em biết phải làm thế nào không?”

Đầu ngón tay Jungkook hơi di chuyển.

“Đúng…” Hầu kết Kim Taehyung khẽ trượt, “Chính là như vậy.”

Khuôn mặt Jungkook đỏ bừng, ngón tay trượt xuống 1cm theo cơ bụng, mang theo dòng điện mạnh trên người Kim Taehyung, nhưng bỗng cậu dừng lại, bất động.

Cậu bỏ tay ra.

Kim Taehyung cứ nghĩ rằng sẽ giống như mấy lần trước, đứa nhỏ này rất không thích chủ động, mỗi lần Kim Taehyung  đều phải cầm tay chỉ việc, cậu mới biết chủ động.

Ngay lúc anh cho rằng lần này cũng đến lượt mình ra tay, thì lại thấy Jungkook đứng dậy, duỗi dài tay kéo rèm bốn phía lại.

“Không thể để người khác nhìn thấy.”

Jungkook nằm trở lại, tay cậu chần chừ một lát trong ổ chăn ấm áp, chậm rì thả lại tay về chỗ cũ, nhưng cũng không dám chạm vào lắm, lại thử lên xuống một chút, vẻ mặt Kim Taehyung thay đổi, cậu khẽ hỏi: “Làm thế này phải không?”

“Ừm.” Giọng nói Kim Taehyung đã khàn khàn, “Xuống dưới thêm một chút nữa.”

Jungkook lại ngừng, nhìn đôi mắt anh như chứa đựng đầy sao: “Nhưng mà em còn chưa xem xong phim, còn hơn nửa tiếng nữa.”

Kim Taehyung bị cậu chơi đến điên rồi, anh nhấc ra khỏi ổ chăn, đạp giá để máy tính bảng văng ra.
Cút cmn phim đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook