Chương 89: Anh thực sự nghiêm túc với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đờ người ra: “Với… ai?”

“Em còn muốn kết hôn với ai nữa?”

Jungkook nhìn lại vào mắt anh, phát hiện Kim Taehyung hình như không phải là đang đùa, thực sự nghĩ như vậy.

Cậu rất ngạc nhiên, vốn không nghĩ Kim Taehyung  sẽ nhắc tới chuyện này, càng không ngờ là sẽ vào lúc này.

Trong chớp mắt, cậu suýt nữa đã gật đầu, muốn trả lời được, cậu và Kim Taehyung  ở bên nhau, sẽ luôn ở bên nhau, nhưng lý trí không cho phép cậu làm như vậy, cậu sợ Kim Taehyung chỉ là nhất thời hứng khởi —— không ai có thể đảm bảo được từ thích tới kết hôn có thể giữ được bao lâu, có phải là xúc động vì tình yêu cuồng nhiệt không.

Cậu thậm chí không rõ lắm gia đình Kim Taehyung thế nào, chưa gặp người nhà của anh bao giờ.

Kết hôn phải suy xét quá nhiều việc, còn cả hợp đồng của mình, sự nghiệp, lén kết hôn nghĩa là phải lừa mọi người, bao gồm fans, cũng có nghĩa là mình tuyệt đối không thể lén kết hôn để lừa người hâm mộ được, một khi quyết định, nhất định phải công bố tin tức, nghệ sĩ thông báo yêu đương sẽ gặp phải chuyện mất fans quy mô lớn, chứ đừng nói là comeout kết hôn.

Lấy tình trạng nghệ sĩ trong nước, sự nghiệp của mình chắc chắn sẽ mắc kẹt tại đây.

Trừ phi cậu thành công chuyển hình, có vài nghệ sĩ kết hôn, sau đó có thể làm theo, với Jungkook mà nói, nhận vai nào cũng không quan trọng, chỉ cần mình không rời khỏi công ty, thì muốn nhận gì cũng được, tiền đề là không xuất hiện tình trạng fans đứng lên ngăn cản.

Chuyện phải suy xét nhiều như vậy, chuyện nào cũng cần phải suy xét.

“Anh Taehyung , em còn chưa nghĩ kĩ…” Jungkook tránh khỏi ánh mắt chấp nhất kia của Kim Taehyung.

“Cũng phải là trả lời luôn ngay bây giờ.” Kim Taehyung nắm tay cậu, hôn ngón tay cậu, “Em biết rằng anh nghiêm túc là được rồi.”

Hai chữ “nghiêm túc” này làm trong lòng Jungkook cũng như nảy mầm, lý trí kéo cậu lại, cậu chần chừ nói: “Em với anh cũng là nghiêm túc, chỉ là…”

“Anh biết.” Kim Taehyung bình tĩnh ngắt lời cậu, “Không cần vội trả lời anh, anh cho em thời gian.”

“Ừm.” Cậu nghĩ, qua thời gian này, Kim Taehyung có một ngày nào đó không còn thích mình như vậy nữa, sẽ không muốn kết hôn.

Jungkook chỉ thử vài bộ quần áo, chính cậu cũng không chọn ra được, cảm thấy đều khá đẹp, Kim Taehyung đơn giản lấy hết, vì toàn bộ quá trình không hiểu tiếng Pháp, Jungkook  không biết gì cả, hỏi anh chọn hai bộ nào, Kim Taehyung  lại thuận miệng bảo: “Một bộ đen, một bộ trắng. Anh bảo họ đẩy nhanh tốc độ sửa lại trang phục giúp em.”

“Vì sao phải đẩy nhanh tốc độc?”

Jungkook nhớ rõ may trang phục cao cấp đều rất tốn thời gian, đều phải xếp hàng thì phải, cửa tiệm của nhà thiết kế đã có tuổi đời trăm năm này, phải mất hai ba năm trở lên mới lấy được.

“Em phải về nước tham gia hoạt động mà không phải sao?”

Trong nước có một nữ minh tinh hơn hai năm cuối cùng cũng nhận được trang phục, kết quả trong vòng mấy năm cô này béo lên hẳn, mặc vào đi thảm đỏ liên hoan phim ngày đó, khóa kéo bị tụt ngay trước mặt mọi người, may là không bị tụt hẳn nhưng vẫn làm cho cô này bị trở thành trò cười.

Tốn số tiền lớn để áp đề tài xuống, nghe nói minh tinh nữ tức đến mức về phòng làm việc lập tức tự tay cầm kéo cắt nát bét chiếc váy lễ phục đã phải đợi hai năm.

“Chúng ta không cần phải xếp hàng à?” Đi ra khỏi tiệm, Jungkook đội mũ lên.

“Không cần.” Kim Taehyung đeo chiếc kính râm mới vào tay lên mũi.

“Có phải trả thêm tiền không?”

“Không thêm.”

“Vậy vì sao chúng ta lại được lấy trước?” jungkook để ý từ lúc họ ra khỏi cửa tiệm, tấm biển “Close” bằng bạc treo trên cửa bị lấy xuống dưới, lại lần nữa mở cửa đón khách.

“Chồng em có tiền.”

“… Ồ.”

Cho dù là tạm thời đẩy nhanh tốc độ may thì chất lượng vẫn có thể được bảo đảm, bộ màu đen trầm ổn giản dị, màu sắc không lỗi thời, Kim Taehyung không thể nói là vừa lòng với bộ quần áo này, chỉ có thể nói là đúng quy củ, mặc vào ít ra không mất mặt.

Anh hoãn chuyến bay, hẹn máy bay tư nhân, Jungkook lên máy bay rồi mới biết chuyến bay này chỉ có hai người.

Mà lý do của Kim Taehyung là: “Quần áo của em không thể gấp, phải treo lên mới được.”

Chuyến bay khoang hạng nhất bình thường không thể cung cấp dịch vụ như vậy chưa nói, họ còn mua linh tinh rất nhiều thứ, cả đồ trang trí, đèn tạo hình đặc sắc, mấy thứ này gửi vận chuyển vừa đắt vừa dễ bị hỏng hóc, Kim Taehyung ít khi dùng máy bay tư nhân trong nhà, lần này hẹn tạm thời, là một chiếc máy bay loại nhỏ.

Cabin máy bay không thể coi là to, có một quầy bar pha chế rượu, ghế không nhiều lắm, chỉ có hai hành khách là họ mà thôi, Jungkook không dám hỏi máy bay có phải là anh mua không, cũng không dám hỏi một lần bay tốn bao nhiêu tiền, có phải là rất đắt hay không.

Chỉ là khi cậu đang nằm trên ghế, ngắm nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, lại bỗng cảm nhận được, thực ra cậu và Kim Taehyung vốn không phải là người của cùng một thế giới.

Kim Taehyung có thể cùng cậu chịu khổ đóng phim ở Đông Nam Á, cùng nhau ăn đồ ăn vặt rẻ tiền ở đầu đường, ở trong xe nhà ăn mì gói với tương Laoganma, nhưng xét đến cùng, giai cấp giữa hai người có rào cản khó mà vượt qua được.

Mấy ngày sau phải vào đoàn, Jungkook trên máy bay xem kịch bản mấy tiếng, thời gian sau đó thì ngủ, để rồi sau khi máy bay hạ cánh lại tiếp tục hoạt động đón người.

Lúc máy bay sắp hạ cánh, Jungkook đã tỉnh lại, bắt đầu tìm quần áo, thay quần áo.

Ngoài may quần áo, cậu còn mua vài món đồ trang sức trong tiệm ở Paris.

“Mũ toàn hình hoa, khó coi.”

Jungkook bỏ mũ bucket in hoa xuống, đeo kính râm màu vàng lên, kính râm là mẫu mã mới ra gần đây, thiết kế làm cho người ta vừa thấy đã biết là hãng nào.

Vì giá không quá đắt nên Jungkook  mua vài màu.

Cậu thử từng cái một, trên lưng đeo một cái túi có in logo to đùng, như chỉ sợ người ta không biết đây là của hãng nào.

Đây là mẫu unisex, khá là hot trend.

Jungkook không thích tí nào nhưng vẫn căng da đầu mua.

Kim Taehyung vừa thấy, nhíu mày: “Em mua cái túi xấu như vậy làm gì?”

Jungkook : “Chị Mân bảo em dùng hai món, hoặc là mặc cả bộ của hãng D.
Chị ấy còn nói logo càng dễ thấy càng tốt.”

“Người đại diện của em nói như thế thật?” Kim Taehyung thật sự không còn lời nào để nói, hấp dẫn sự chú ý của nhãn hiệu cũng không nên dùng cách hấp dẫn như vậy chứ.

Jungkook gật đầu, soi gương: “Có phải là xấu lắm không?”

“Quần áo xấu, không liên quan gì đến em.”

Tuy rằng Kim Taehyung  thích quần áo thiết kế nhưng không bao giờ mua mấy thứ đồ đang hot và có logo to đùng, anh cực kì không thích cảm giác đụng hàng.

Kim Taehyung nói: “Mũ, túi ngực, áo hoodie, đều vứt, anh mà biết em mua mấy cái này đã cản em lại.”

Anh vừa nhìn đã biết, bản thân Jungkook hiển nhiên cũng không thích làm giá treo logo lắm, nhưng lại rất nghe lời người đại diện.

“Em cởi ra vậy.” Jungkook vẫn chưa để chữ “vứt” trong miệng anh vào lòng, lại đi tìm món trang sức khác, Kim Taehyung đều không hài lòng, cho rằng xấu mù mắt anh, tự tay chọn ra quần áo có kiểu dáng thích hợp với Jungkook, giao cho tiếp viên hàng không mang đi là.

“Em mặc vậy là đẹp nhất.” Thiết kế đơn giản nhất trên người cậu lại có thể thấy được hiệu quả tốt nhất, thoạt nhìn thoải mái sạch sẽ lại có cảm giác thiếu niên bồng bột.

“Nhưng chị Mân nói…”

“Đừng nghe cô ta nói.”

Kim Taehyung ngắt lời, anh đã tích góp mấy tháng bất mãn đối với người đại diện chưa từng gặp của Jungkook, giờ bị mấy thứ đồ thiết kế toàn hoa với logo làm cay mắt, khiêu chiến thẩm mỹ, cuối cùng cũng bùng nổ.

“Nếu em thấy có hứng thú làm đại sứ nhãn hiệu, hai ngày nữa em sẽ giúp em đánh tiếng.”

“Thực ra em… không có hứng thú.”

Jungkook nói thật, “Được nhận làm phát ngôn cho nhãn hiệu lớn nghe thì rất ngầu nhưng thực ra họ vốn không bỏ tiền ra, bắt người ta làm việc cực nhọc miễn phí, nhưng mà cũng là chuyện tốt đôi bên có lợi, em giành không được cũng không sao cả.”

Khác với suy nghĩ của công chúng, càng là nhãn hiệu lớn, phí đại diện thương hiệu càng ít, Jungkook nhận được công việc từ mấy nhãn hiệu, đều không phải là nhãn hiệu gì nổi tiếng.

Thường thì lấy được loại thương hiệu này, tiền đề là nhãn hiệu hợp với con mắt của lãnh đạo bên trên.

Cuối cùng, Jungkook vẫn nghe Kim Taehyung , anh nói là khó coi, cậu cũng không mặc như vậy nữa.

Xuống máy bay, cậu gọi điện thoại cho chị Mân, chị Mân hỏi cậu: “Là chuyến bay nào? Sao số hiệu lần trước cậu bảo không phải.”

“Chuyến bay này hình như là… không có số hiệu.”

“Có số hiệu,” Kim Taehyung nói, “Nhưng chỉ có đài quan sát biết thôi.”

Jungkook cũng không rõ chuyện này, lại nói lại một lần vào trong điện thoại.

“Đài… quan sát gì cơ?”

“Em cũng không biết.”

Tô Mân biết cậu không rõ, cũng không tra hỏi xem là chuyến bay nào nữa: “Ra từ cửa nào? Chị cùng vào đón cậu rồi cùng ra.”

“Được… đồ đạc của em hơi nhiều.”

Jungkook đẩy mấy vali to ra, Kim Taehyung vốn để người đưa thẳng tới nhà, bỗng lại sửa lại ý định.

Để lại một vài thứ đồ quá to khó dọn cho người mang về tận nhà, những hành lý và túi du lịch khác, hai tay Kim Taehyung lo liệu, trên mặt anh là kính râm phi công màu trà, anh đẩy vali sóng vai Jungkook đi từ trên máy bay xuống.

Tô Mân và trợ lý, thêm bốn năm vệ sĩ ở cửa ra kia, nhìn họ đi xuống.

Cách cửa sổ sát đất trong suốt cực lớn, Tô Mân thấy máy bay nhỏ hạ cánh, cô liếc mắt đánh giá Kim Taehyung một cái, trong chớp mắt có cảm giác kinh diễm không thể rời mắt, cho dù đã xem qua ảnh chụp, cũng không ngờ rằng người thật lại cao như thế, tỉ lệ chín cái đầu, mặc áo khoác dài màu vàng nhạt, bên trong là áo lông cao cổ cùng màu, cho dù đeo kính râm cũng có thể thấy rõ hình dáng ngũ quan vô cùng ưu việt.

Chỉ là người thoạt nhìn lạnh như băng, mặc quần áo màu ấm cũng không che được hơi lạnh.

Cô nghe Tiểu Liên nói, đây là phú nhị đại, đầu tư 7000 vạn cho bộ phim điện ảnh “Tàng Tâm” kia.

“Hai người bay từ Paris về? Sao lại bay máy bay nhỏ.” Tô Mân chỉ ra ngoài cửa kính.

Jungkook cầm một cái túi trong tay, Tiểu Liên chủ động cầm túi giúp cậu, jungkook giải thích: “Máy bay kia là… máy bay tư nhân của anh ấy.”

Tô Mân ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Kim Taehyung lại càng khác đi, nhìn quét vài lần trên người hai người họ.

Kim Taehyung thấy không thoải mái với ánh mắt của cô.

Ngay sau đó, Tô Mân để ý trên người Jungkook không hề mặc quần áo nhãn hiệu kia.

“Sao cậu lại mặc linh tinh, chị đã dặn cậu mua đồ của hãng D rồi cơ mà? Đã viết xong bản thảo để đăng rồi!”

“Chị Mân, xin…”

Tay Kim Taehyung vỗ nhẹ lên lưng cậu một cái, rất nhẹ, nhưng lại làm người phải cảnh giác.

Câu xin lỗi theo phản xạ kia của Jungkook liền không thốt lên được.

Kim Taehyung kéo hai cái valy 30 tấc tới trước mặt Tô Mân.

Mặt anh không biểu cảm, hơi cúi đầu, mang tới cảm giác áp bách cực lớn: “Mua vài món, hình như trong hai cái vali này, cô tìm thử xem?”

Hai cái valy bị đẩy tới trước mặt mình, Tô Mân há hốc miệng, lại liếc mắt nhìn Jungkook một cái.

Jungkook cảm thấy bầu không khí không ổn: “Chị Mân, em không tiện thay đồ.”

Tô Mân theo bậc thang đi xuống: “Thôi vậy.”

Vốn cô đã sắp xếp xe bảo mẫu của công ty tới đón Jungkook , ai ngờ lại phải trơ mắt nhìn Jungkook ngồi lên một chiếc siêu xe, nói cũng không nói nên lời.

Vì không rõ bối cảnh của Kim Taehyung là thế nào, mà mặc kệ là bối cảnh thế nào cũng không trêu vào được, chuông cảnh báo trong lòng cô kêu vang, vừa cảm thấy suy đoán của mình trở thành sự thật, tính hướng của Jungkook có vấn đề, vừa cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp.

Tô Mân kéo một cái vali thật lớn ngồi lên xe công ty, đây là thứ người đàn ông vừa rồi cho cô, để cô kéo giúp, cứ vậy mà sai bảo —— mà cô thì ngay cả lời phản đối cũng không nói nên lời, từ trên khí thế đã bị áp xuống.

Jungkook ngồi ở ghế sau, liếc mắt nhìn qua kính chắn gió một cái, đã không còn thấy xe bảo mẫu và người bên truyền thông khiêng máy ảnh đâu nữa.

“Chúng ta vẫn còn vali để ở chỗ chị Mân phải không?” Cái vali kia đựng một loạt đồ đắt tiền, mũ, áo hoodie, túi, tất cả đều là mấy thứ mà Kim Taehyung  chê xấu.

“Người đại diện của em thích nhãn hiệu này như vậy, thế thì đưa cho cô ta mặc.”

Còn may người đại diện này tới, bằng không Kim Taehyung muốn ném đồ vào rãnh biển Mariana, cột vào cục đá to, cho chìm xuống dưới đáy biển, vĩnh viến không có ngày thấy được ánh sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook