Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà trong trạng thái ướt sũng, mắt em đỏ lên khá nhiều, mũi thì đỏ, tay chân run theo vì lạnh, mặt em cũng tèm lem do lớp trang điểm bị trôi đi. Sợ ba mẹ thấy lớp trang điểm, từ ngoài xe em đã cẩn thận lau thật sạch rồi mới bước vào nhà. Bà đang ngồi bên ghế Sofa nghe tiếng em quay lại nhìn một cái nhưng thấy người em ướt mem, bà liền chạy lại hỏi han

- Sao người con ướt dữ vậy

- Dạ con quên đem theo dù thôi mẹ, con xin phép lên phòng.

Em thẩn thờ một mình bước lên lầu, em mà lỡ miệng nói ra chuyện em buồn là vì Taehyung mẹ em phá banh cái trường này ra mất. Em quá hiểu mẹ em rồi, em chẳng muốn làm tổn thương ai nhất là người em thích và tôn trọng. Em nói rồi, em hứa lần này sẽ đứng lên bảo vệ những người bạn của em không để mẹ làm gì tổn thương họ nữa.

Em thay một bộ đồ thoải mái, giặt đồ của mình rồi quay lại phòng nghỉ ngơi. Nhưng mỗi lần em nhắm mắt lại mọi hình ảnh của anh đều hiện ra trong đầu em trước khi Ji Hoon tới. Nhớ ngày đầu gặp nhau, anh là người đầu tiên bước đến bên em ngỏ lời kết bạn làm quen, rồi sau đó là Jimin và Hoseok. Từng cử chỉ, ánh mắt ôn nhu, nụ cười đó, và những lần quan tâm lúc em bị thương thật sự nó đã in sâu vào tâm trí em. Còn giờ thì sao, tan biến tất. Nó không còn hướng về phía em mà là phía người kia, nhìn Ji Hoon thật hạnh phúc, còn em thì nằm đây ghen tỵ với điều đó. Anh như một đám mây đen kéo tới đổ mưa thật lớn rồi lại tan biến theo cơn gió mang ánh nắng chói chang tới. Cơn mưa của anh thật dài đủ thời gian để người ta giấu mình, giấu lẫn cả tiếng khóc trong mưa. Em mở mắt trở về thực tại, căn phòng lạnh lẽo vẫn nghe rõ tiếng mưa tí tách ngoài hiên không ngớt. Giờ này chắc hai người đã về nhà với nhau rồi nhỉ. Hai người chắc là đang lo lắng xem đối phương có bị ướt không, có lạnh không. Vậy còn em thì sao đây ? Em cũng ướt rồi, lạnh cũng lạnh rồi có ai nhớ về em mà hỏi thăm tới không ? Mà JungKook này, là do chính bản thân em tự tìm cách làm đau lòng mình, nếu em đã lựa chọn thì đừng hy vọng quá nhiều, bản thân em hy vọng càng nhiều em sẽ càng thất vọng bấy nhiêu. Không trách em đơn phương người khác vì tình yêu không sai, nhưng tình yêu đến từ một phía như em mà còn quá cố chấp thì chả được ích lợi gì. Em phải nghĩ rằng em hạnh phúc thì người ta cũng hạnh phúc, cứ cho là em hạnh phúc khi em giữ tình cảm của mình với anh như vầy đi, nhưng rồi Jimin bạn em, suốt ngày thấy em buồn rầu nhìn cặp đôi kia mà ngày càng thu mình lại trong thế giới quan của mình, một góc nhỏ trong tim em chứa một tình yêu không hề nhỏ nhưng lại không dành cho đúng người. Người ta có câu chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt, thực tế rằng người đứng ngoài sẽ nhìn một cách khách quan vấn đề, và cậu chính là người phải đứng bên ngoài chứng kiến bạn mình như thế thì em hạnh phúc với lựa chọn của em còn bạn em thì buồn thay cho em có khi cả ngày nhìn em mà chẳng cười nổi. Em cũng không muốn mọi chuyện trở nên như vậy nhưng em cũng không muốn buông bỏ tình cảm này. Em sẽ tìm cách tốt nhất để Jimin thấy rằng lựa chọn của em sau này sẽ không hề hối hận bất cứ điều gì.

---------

Em đánh một giấc tới chiều tối, ba mẹ của em hôm nay ra ngoài có chuyện phía công ty nên chỉ có một mình em ở nhà. Xuống dưới lầu kiếm chút gì đó bỏ vào bụng, trưa giờ đúng là có lỗi với cái bụng của em thật, nó còn đang kêu ọt ọt nữa kìa mà. Cơm được chuẩn bị sẵn em chỉ cần hâm nóng lại là ăn được, bỗng điện thoại em có ai đó gọi đến em phải dừng tay lại nghe máy.

- Mình nghe đây Jimin

- Mình đang đến nhà cậu, có mua một chút đồ ăn vặt, không biết là ba mẹ cậu....

- Không sao, ba mẹ mình ra ngoài hết rồi, để mình nói với hai người một tiếng, cậu cứ đến đi

Em cúp máy chỉnh giọng gọi sáng cho mẹ

- Dạ...dạ mẹ, Jimin đến nhà mình chơi được không mẹ.

- Ừm cũng được, hai đứa ở nhà cẩn thận, tối nay ba mẹ chắc là ngủ tại khách sạn luôn

- Vâng, con cúp máy đây

Vừa nói chuyện với mẹ xong Jimin đã tới cửa hồi nào không hay. Cậu hôm này bỏ cả Hoseok nằm thui thủi một mình ở nhà mà sang đây với em. Biết em buồn nên cậu muốn qua bầu bạn một chút. Bỗng nhiên từ đâu tiếng vỡ chén đĩa vọng ra cửa cùng tiếng la của em, Jimin nhấn chuông liên tục gọi lớn. Em ráng nhịn đau chạy ra mở cửa cho cậu. Tay em bị bỏng một chút gần ngón cái, còn bị đứt tay do mảnh vỡ thủy tinh. Cậu hoảng hốt kéo nhanh em đi vào nhà xử lí vết thương.

- JungKookie ơi là JungKookie, chừng nào cậu mới cẩn thận được đây hả

- Mình lỡ tay hất cái dĩa lúc ra mở cửa cho cậu

- Hay là mình bắt cậu về nuôi luôn nha, chứ hậu đậu vầy không ai chịu nổi đâu.

Vết thương của em được một tay cậu băng bó xử lý cẩn thận. Nhìn giống ba em hồi đó mẹ thường hay kể nhìn rất buồn cười. Cũng là cái điệu bộ này nè, mặt thì tỏ ra lo lắng còn miệng cứ chửi không ngớt. Cậu mà không có người yêu thì chắc em hay bất cứ người nào cũng phải gục trước người con trai này, rất biết cách quan tâm.

- Cậu ổn chứ ?

- Ý cậu là sao ?

- Chuyện Taehyung...

-...

- Haizz giờ mình nói cậu cũng không nghe nên thôi, tùy cậu quyết định mình ủng hộ, sau này có chuyện gì đừng nói mình không nhắc trước

- Cảm ơn cậu Jimin, cậu thật tốt

Hai người ngồi ăn cùng với nhau bữa tối rồi tâm sự với nhau vạn chuyện trên đời, đến lúc cậu về đã hơn 11 giờ khuya rồi. Cả hai tạm biệt nhau, nhờ có Jimin nói chuyện cùng khiến em đỡ hơn hồi trưa nhiều rất nhiều.

-------

Tâm trạng em đã khá hơn một chút, hôm nay lại là một ngày bình thường của em, hơi khác là hôm nay em không còn buồn nhiều như hôm qua nữa. Hay là em đã suy nghĩ thấu đáo cho bản thân ?

Ji Hoon và anh lại đi học cùng nhau, chuyện này hình như đã quen mắt em rồi thì phải. Em không còn bỡ ngỡ đứng hình nhìn hai người họ, thay vào đó em để trong lòng chỉ mỗi mình biết. Phải đó, em chỉ để trong lòng mình thôi vì em cảm nhận được Jimin để ý từng hành động của em như thế nào, em không muốn phụ lòng bạn mình nên em phải kiềm chế cảm xúc mình lại, không để cho cậu bận tâm nhiều về em.

- Chào buổi sáng JungKook -Là Ji Hoon của mọi lần gặp mặt, vui vẻ hoạt bát

- Chào hai người

- Tay...tay cậu

Theo phản xạ em đưa tay lên chào lại nhưng sự chú ý của cậu ấy và anh đã va vào bàn tay đang bị thương của JungKook. Anh giống như đợt trước bắt lấy tay em lại mà hỏi

- Em bị sao đây

- Không....không sao hết - Em rụt tay mình lại, mặt cúi xuống mà viết bài tiếp

- Nói anh nghe sao để bị thương

- Không sao đâu Taehyung, cậu ấy bất cẩn chút thôi, hai người về chỗ ngồi đi.

- Mình đang nói chuyện với Jungkookie mà

- Em... Em không sao đâu, chỉ là do hôm qua bất cẩn một chút nên mới bị thương như vậy.

Anh nghe vậy liền thở dài cúi xuống xoa xoa mái tóc của cậu rồi nhẹ nhàng nói

- Em cũng giống như em trai của anh vậy, cho nên đừng để bị thương như thế, anh xót

Em trai ? Haha từ trước đến giờ anh ấy chỉ xem em là một người em trai không hơn không kém. Vậy mà em cứ hồ đồ ngu ngốc ảo tưởng hai người sẽ có một mối quan hệ xa hơn. Em muốn buông bỏ tất cả nhưng em yêu anh, cố chấp yêu anh đến đau lòng. Jimin ngồi xuống bên cạnh em sau khi anh rời đi, cậu biết tâm trạng em hiện tại thế nào nhưng cũng chỉ biết thở dài mà nói nhỏ

- Jungkookie cậu xem, vạn vật trên đời này đều có thể chữa lành cho cậu, chỉ có cậu là không buông tha cho chính mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net