Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là cuối tuần cũng trùng hợp là ngày sinh nhật của Ji Hoon. Tuy mới vào lớp được mấy ngày nhưng cậu ấy lại làm quen rất nhanh. Cũng phải thôi, cậu ấy đẹp như vậy kia mà. Jungkook ngồi nhìn Ji Hoon nói chuyện thoải mái với mấy bạn trong lớp rồi lại nhìn lại mình, rõ ràng là em vào trước Ji Hoon nhưng ngoài nhóm của TaeHyung ra thì em chẳng quen ai hết. Jimin lúc này đi lại hỏi em

- Cậu tối nay sẽ đến nhà Ji Hoon chứ ?

- Mình không biết nữa... Mình nghĩ mình không nên đến

- Tại sao lại không nên ? Anh sẽ qua đón em nhé Jungkookie

Không biết TaeHyung đã đi đến từ khi nào nghe em nói vậy anh cũng liền lên tiếng. Em ấp úng không biết trả lời thế nào bèn gật đầu cái rụp, anh mỉm cười thoải mái buông câu " ngoan lắm" rồi xoa đầu em như một người "anh trai" khen em của mình vậy.

Hết tiết Ji Hoon không để anh đưa về mà nói về trước để chuẩn bị cho buổi sinh nhật của mình. Vốn dĩ nhà cậu ấy cũng rất khá giả nên mặc dù bố mẹ không ở chung với cậu thì vẫn mua cho cậu một căn hộ đắt đỏ. TaeHyung sau khi tạm biệt Ji Hoon xong thì liền đi đến chỗ Jungkook ngỏ lời muốn đưa em về. Em cười khổ không nói lời nào hết, chỉ khi không có cậu ấy thì anh mới nhớ đến em phải không?

Suốt đoạn đường đi anh luôn hỏi em rất nhiều chuyện nhưng em câu vâng câu dạ không thì lắc đầu, vì cả hai đã gọi trước cho tài xế nên hiện tại anh và em đều đi bộ về nhà. Anh không một chút ngại ngùng mà túm lấy tay em rồi hỏi

- Em muốn đi dạo công viên một chút không? Anh dẫn em đi

- Dạ

Nghe câu trả lời của cậu anh mỉm cười dẫn cậu đi. Cậu ở phía sau nhìn bàn tay mình được anh bao trọn rồi lại nhìn bóng lưng người phía trước mà cười khổ. Giá như... Anh một lần nhìn về phía sau thì tốt biết mấy anh nhỉ?

" Chẳng biết anh sẽ yêu ai, chỉ ước một ngày nào đó anh sẽ ngoảnh lại. Vẫn có em đằng sau, con tim là những mảnh vỡ...".  ( Những gì em nói)

Ở dưới bóng chiều tà, anh và em đang đứng trước cổng nhà em mà nói lời tạm biệt. Khi em vào rồi anh vẫn đứng đấy cho đến lúc cánh cửa được khép lại ngăn cách tầm nhìn của cả hai. Phải, đấy là khoảng cách của chúng ta... Tuy rất gần nhưng thật chất lại xa như chân trời vậy.

-----
Tối đến sau khi được anh đưa đến bữa tiệc sinh nhật của Ji Hoon thì hiện tại mọi người đang vui vẻ chúc mừng sinh nhật cậu ấy. Mọi người đang cười đùa vui vẻ thì bỗng nhiên điện bị cúp hết sau đó là một giọng hát trầm ấm vang lên

Happy birthday to you

Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to Ji Hoon

Ji Hoon hai mắt long lanh nhìn TaeHyung nâng một chiếc bánh kem hình trái tim đang tiến về phía mình. Anh đứng trước mặt cậu ấy mỉm cười vui vẻ nói lời chúc mừng. Ji Hoon cũng không ngoại lệ, đôi môi của cậu vẫn chưa hề khép lại lần nào cả, cậu vui vẻ nhận chiếc bánh kem từ tay anh rồi nhắm mắt ước nguyện gì đó. Sau đấy cậu thổi một hơi tắt hết nên rồi mỉm cười thật tươi, điện lúc này cũng được bật lên. Em ở phía dưới vẫn chưa từng rời mắt khỏi anh một phút, giây nào hết. Vậy nên... Hình ảnh anh và cậu ấy hôn nhau cũng được thu vào ánh mắt của em. Tất cả đều chú ý hai người đang hạnh phúc ở phía chính diện nói lời yêu thương nhau mà đâu biết rằng ở một nơi nào đó vẫn còn một người đang đứng lặng bơ vơ giữa một nhóm người cố gắng không cho giọt nước mắt rớt xuống khỏi khóe mắt.

Em lặng lẽ rời đi khỏi nơi đó mà không ai để Ý. JiMin thì đã được Hoseok kéo đi đâu từ lúc nào rồi cho nên em đứng ở đấy cũng chỉ thấy lạc lõng hơn thôi. Em ngồi bên mép hồ bơi mà suy nghĩ tất cả mọi chuyện sảy ra. Giá như... Anh đừng xuất hiện rồi quan tâm, đối xử tốt với em thì có lẽ em cũng không cảm thấy bản thân mình thảm hại như thế này rồi.

Đang ngồi thẫn thờ thì cảm giác ai đó đặt tay lên vai em, em ngước lên nhìn thì có chút bất ngờ vì đó là Ji Hoon

- Tại sao cậu lại ngồi đây một mình? Ở trong đấy cậu không thoải mái sao?

- JiMin đã đi đâu rồi ý, ở đấy mình không quen ai nên cảm thấy hơi ngột ngạt

- Tại sao lại không quen ai? Còn tớ và TaeHyungie nữa mà.

Em im lặng lắc đầu một lúc rồi hít sâu một hơi cất lời

- Cậu biết không, mình thật ghen tị với cậu

- Tại sao?

- Mình không nhớ lần cuối sinh nhật của mình được tổ chức là khi nào nữa, mà có khi là chưa bao giờ cũng nên. Bố mẹ mình luôn bận nên mình cả ngày chỉ ở nhà với giúp việc. Họ đã từng cấm mình có bạn bè cho nên mình đã lãnh hai cái tát của mẹ mình chỉ vì bà ấy thấy mình đi chơi với hội TaeHyung và Jimin. Lúc đó mình đã rất sốc và quá đỗi bất ngờ đến chết lặng, bà ấy chưa từng đánh mình lần nào hết và cũng chưa bao giờ hiểu mình. Ngày hôm đó mình đã nghĩ ra một quyết định đó là...- em mỉm cười khổ rồi cúi xuống nhìn cổ tay của mình rồi nói tiếp: mình đã tự vẫn

Ji Hoon nghe vậy sốc không nói nên lời chỉ biết trợn mắt buông ra một chữ " cậu" rồi bịt miệng

- Mình không biết mình đã làm đúng hay sai nhưng mình hoàn toàn tuyệt vọng. Bởi vậy mình ghen tị với cậu là bởi cậu được bố mẹ thoải mái cho ở riêng, được nhiều người yêu thích vì cái tính hoà đồng của cậu.

" Và được cả anh ấy yêu thương nữa"

Câu cuối cùng em chỉ giữ trong lòng thôi, em làm sao có thể mặt dày mà nói ra được chứ. Ji Hoon cầm nhẹ tay em lên rồi nói

- Cậu đừng lo lắng gì nữa, chúng ta có thể làm bạn tốt phải không?

Em khá ngạc nhiên khi cậu ấy nói vậy, em định trả lời thì tiếng của TaeHyung đã ngăn cản

- Hai người đang làm gì vậy?

Thấy anh đang tiến lại đây thì Ji Hoon vui vẻ đứng dậy nhưng do trượt cân cậu ấy bị ngã xuống hồ nước.... Trong lúc quơ tay loạn xạ thì cậu lại vô tình kéo em theo. Em vì bất ngờ bị rơi xuống hồ bơi nên em đã rất hoảng loạn, em không biết bơi nên chỉ biết vùng vẫy ở dưới nước. TaeHyung thấy hai người không may rơi xuống nên anh không suy nghĩ nhiều liền nhảy xuống chỗ Ji Hoon mà vớt cậu ấy lên nhưng cậu ấy có thể tự mình trồi lên bởi cậu ấy biết bơi. Khi anh nhớ ra gì đó thì đã thấy em được HoSeok cứu lên rồi.

Cũng thật may Hoseok và Jimin đến kịp lúc nếu không thì em cũng không xong rồi. Em biết chắc người anh cứu sẽ là cậu ấy nhưng em đã có một chút ích kỉ khi đã hy vọng rằng trong lúc nguy kịch anh có thể nhớ đến em nhưng em lại tự tạt một gáo nước lạnh lên mặt mình rồi, em lấy tư cách gì để đòi hỏi? Lấy tư cách gì để ghen tị? Bởi vậy.... Không có danh phận thì lấy đâu ra tư cách.

Được vớt lên trên bờ Jimin ngay lập tức dùng khăn lau cho em nhưng em cảm thấy mọi người dường như dồn hết ánh mắt về phía mình cho đến khi giọng của Hoseok thốt lên

- Jungkook. Mặt của cậu.... Những vết tàn hương đó là giả sao?

Lúc này cả em và Jimin đều sững lại, em hoang mang sờ lên mặt mình rồi lại ngước lên nhìn anh đang ôm lấy cậu ấy. Anh cũng giống họ, cũng ngạc nhiên vô cùng khi thấy được khuôn mặt em. Em lúc này không biết phải làm thế nào cả, nước mắt của em cũng đã ướt đẫm từ bao giờ. Em mặc kệ bao nhiêu lời nói và ánh mắt của mọi người mà lập tức quay đầu bỏ chạy khỏi nơi này. Em mặc kệ tất cả, mặc kệ đôi chân không giày, mặc kệ gió tạt vào cơ thể vẫn đang bị ướt đến lạnh cóng cả cơ thể em. Em không cần biết phương hướng mà cứ thế chạy thật nhanh. Anh ơi em lạnh... Không những lạnh cơ thể mà còn lạnh ở trong tim nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net