Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc TaeHyung bước vào kèm một ly nước trên tay thì cũng là lúc cuộc trò chuyện của Jungkook và Jin kết thúc. Anh đi vào ngồi bên cạnh giường bệnh của em mà yên lặng không nói gì. Jungkook cũng im lặng một chút mới hít sâu một hơi rồi nói

- Kim TaeHyung

- Anh nghe

- Em thích anh

- Anh....xin lỗi

- Xin lỗi? Tại sao lại xin lỗi? Anh suốt ngày chỉ biết xin lỗi thôi sao?

- Anh.... Vẫn còn yêu cậu ấy nhiều lắm cho nên là ....

- Em biết mà. Không sao hết, anh về đi

- Không, anh sẽ ở đây chăm sóc cho em.

- Vì cái gì? Anh ở đây với tư cách là gì? Bạn thân sao? Hay anh chỉ cảm thấy có lỗi bởi đã làm nên vết thương này? Hay lại là người cướp nụ hôn đầu của em? Nếu là vậy thì em không cần, em không trách anh đâu cho nên anh về đi.

- Nụ.... Hôn đầu? Hôm qua anh....

- Không cần nói gì nữa hết, mọi chuyện qua rồi thì không cần nhắc lại nữa

- Jungkookie, tối hôm qua thật sự anh không có nhớ tới việc anh đã hôn em khi nào cả. Anh....

- Anh không nhớ thì em có thể nhắc cho anh nhớ không? Em chỉ vì lo lắng cho anh mà mặc kệ trời tối muộn lạnh buốt vẫn phải đứng ở ngoài đường nhưng anh lại lạnh lùng đẩy em xuống rồi nói gì anh biết không? Haha anh nói với em rằng " Jeon Jungkook cậu đừng đụng vào tôi". Anh biết lúc đó em cảm thấy thế nào không? Em thấy đau đớn lắm nhưng nó chưa là gì cả so với lúc anh tự nhiên hôn em rồi liên tục gọi tên của cậu ấy. Park Ji Hoon để xin lỗi nhưng người bị thương là em mà anh? Người chịu đau đớn từ tinh thần lẫn thể xác là em kia mà. Ahahah vậy vì cái gì anh lại nói xin lỗi cậu ấy trong khi người làm anh tổn thương là cậu ấy? Vì cái gì mà bây giờ anh ở đây, trước mặt em mà xin lỗi? Vì thương hại chăng? XIN LỖI NHƯNG JEON JUNGKOOK NÀY KHÔNG CẦN THƯƠNG HẠI.

- Jungkookie anh xin lỗi, em bình tĩnh lại đi làm ơn...

- Đi ra khỏi đây, em muốn được yên tĩnh

- Anh....

- Em nói là anh mau ra khỏi đây ngay lập tức

Nhìn em khóc đến nghẹn lời mà mắng mình, anh cũng không bằng lòng nhưng vẫn phải đi ra ngoài. Nhìn bóng anh vừa khuất sau cánh cửa em ngửa mặt lên trời mà cười lớn. Vì cái gì em phải chịu đựng như vậy? Phải đau đớn như vậy mới gọi là tình yêu phải không? Tại sao, tại sao em yêu anh đến như vậy mà anh lại không một lần quay đầu lại liếc nhìn em dù chỉ một cái? Bản thân em cái gì cũng cầm được, chỉ là không cầm được nước mắt bởi vì cảm xúc còn có thể kiểm soát còn nước mắt thì không bao giờ. Người ta nói đúng, làm gì có chuyện chỉ cần chân tình thôi là đủ làm họ rung động. Một khi đã không có tình cảm thì cho dù mình có băng qua biển rộng sông dài, trèo đèo lội suối, đứng trước mặt người ta thì họ cũng dửng dưng như mình vô hình.

" Có lẽ em yêu anh nhiều quá
Nên là em chẳng dám buông ra
Có lẽ anh thấy em mạnh mẽ
Nên là anh chẳng muốn vỗ về
Yêu anh bằng trọn con tim ấy
Đớn đau nhiều lắm anh biết không?
Cứ cho đi rồi nhận ra tim em vỡ đôi thêm đau
Có lẽ không nên yêu nhiều thế
Bởi tình yêu sẽ nói em nghe
Với trái tim ưu tư vụn vỡ
Nên làm quen với những bơ vơ
Có khi chỉ vì anh không xứng đáng với ba chữ yêu nữa rồi...."
( Đừng yêu nữa em mệt rồi)

" Em yêu anh, muốn dành những điều tốt nhất cho anh nhưng thật tiếc.... Những điều tốt nhất đối với anh lại chẳng phải là em"

----
Sau ngày hôm ấy Jungkook cũng được xuất viện. Tất cả mọi người lại đều có cảm giác như Jungkook dường như lại trở thành người giống trước kia, it nói, khó gần. TaeHyung dạo gần đây cũng thay đổi rất nhiều, sau ngày hôm đó thay vì trốn tránh em thì anh lại ngày càng quan tâm em hơn, chăm sóc cho em hơn trước đây nữa. Nhiều lúc em có nói rằng em không cần sự thương hại từ anh nhưng anh lại bảo rằng đó không phải là thương hại mà là thật lòng. Em dần dần lại trở nên mở lòng hơn nữa, yêu anh hơn nữa. Em biết đó là điều không nên sau khi tất cả mọi chuyện sảy ra nhưng con tim của em lại không chịu nghe lời em chút nào cả. Ngày hôm nay em và anh đi dạo sông Hàn được một lúc bỗng nhiên anh túm tay em kéo lại rồi ôm chắc lấy em. Em có chút bất ngờ toan đẩy anh ra thì anh lại vội nói

- Jungkookie, để yên một chút được không?

- Anh.... Tại sao?

- Lời nói thích anh ngày hôm ấy... Bây giờ cảm giác đó còn không?

- Không

- Em....

- Em hiện tại không phải là thích, mà là yêu anh. Em biết anh vẫn chưa thể chấp nhận em nhưng không sao đâu, em vẫn có thể chờ đến ngày hôm ấy. Ngày mà anh chấp nhận cho em "thế" vào vị trí của cậu ấy.

- Nếu như anh nói hiện tại anh muốn chúng ta tiến lên một bước thì sao?

- Anh... Ý anh là?

- Jungkookie, chúng ta hẹn hò đi

- Thật sao? Anh là đang nói thật sao TaeHyung?

- Thật.

Nghe câu trả lời chắc chắn của anh em mỉm cười thật tươi rói ôm chặt lấy anh. Cuối cùng sau tất cả mọi chuyện sảy ra thì em cũng đã có một danh phận để đứng bên cạnh anh rồi. Để có ngày hôm nay thì trước đây em chịu đựng như thế có là gì đâu. Anh tách em ra khỏi người mình sau đó xoa đầu em mà nhẹ nhàng nói

- Jungkookie, cho anh xin lỗi về tất cả mọi chuyện sảy ra trước đây. Sau này trở đi anh nhất định sẽ bù đắp cho em tất cả nhé.

- Không, không cần xin lỗi. Để có được như ngày hôm nay thì em chỉ đánh đổi một chút nước mắt và vài vết thương trong tim cũng không có là gì hết.

Nghe em nói như vậy anh chỉ biết cúi xuống cụng chán mình lên trán em sau đó hai người trao nhau một nụ hôn không nhanh không lâu. Anh ôm lấy em một lần nữa mà thì thào

-Jungkookie, cảm ơn em vì tất cả

-------
Sáng hôm sau nhìn hai người vui vẻ tay trong tay đi đến trường thì Jimin liền nói

- Chuyện này ... Hai người...

- Jiminie, chúng mình đã chính thức hẹn hò rồi.

Jungkook cười thật tươi để nói với JiMin. Jimin nhìn em rồi lại nhìn TaeHyung, từ ngày Ji Hoon xuất hiện đến giờ thì đây là lần đầu tiên cậu thấy em cười tươi như vậy. Chắc có lẽ em hạnh phúc lắm nhỉ nhưng liệu TaeHyung có thật sự yêu em không? Nghĩ đến đây cậu bảo TaeHyung ra ngoài nói chuyện riêng với mình để lại hai con người kia ngơ ngác đứng nhìn theo. Trên sân thượng mặc kệ tiếng trống vào học đã vang lên nhưng Jimin và TaeHyung vẫn không có gì là quan tâm đến

- Tại sao cậu lại chấp nhận Jungkookie? Cậu liệu chắc rằng sẽ không làm tổn thương cậu ấy?

- Mình nhất định sẽ yêu em ấy thật nhiều, sẽ bảo vệ và bù đắp cho Jungkookie sau những gì sảy ra trước đây

- Vậy cho mình hỏi một điều. Cậu Kim TaeHyung đây đã thật sự quên Ji Hoon chưa?

- Mình....

- Tại sao lại không nói? Có phải là chưa không? Kim TaeHyung, tôi nói cho cậu biết trước. Đừng vì sự thương hại mà đến với Jungkookie của tôi. Đừng có kiểu chưa quên được người cũ mà dám chấp nhận cậu ấy. Jungkookie của tôi không phải là người thay thế, tôi nói cho cậu biết trước. Nếu như để cậu ấy tổn thương một lần nữa thì tình bạn của chúng ta tôi nghĩ cũng không nhất thiết phải giữ lại đâu

Nói rồi Jimin bỏ đi để lại TaeHyung đứng ngơ ra đó nhưng hai người đâu viết rằng ở một góc khuất nào đó vẫn có một bóng dáng nhỏ bé âm thầm lắng nghe hết tất cả cuộc trò chuyện của hai người từ nãy đến giờ mà mỉm cười thê lương. 

UyenMin1110

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net