Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Jungkook lại đến trường với đôi mắt sưng húp vì do đêm qua khóc quá nhiều. Em luôn cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của mọi người nhưng TaeHyung thì lại khác, anh biết mắt em kiểu gì cũng bị sưng mà cho nên anh đã chuẩn bị một túi đá chườm. Nói đến cũng thật nực cười, lí do em khóc chẳng phải cũng vì anh mà ra hay sao? Nếu không muốn em khóc vậy tại sao lại gây tổn thương cho em như vậy?

Anh vào lớp dùng mũ của mình rồi đội cho em sau đó thản nhiên túm tay em kéo đi trước ánh mắt ngạc nhiên của Jimin và HoSeok. Hai người họ vừa vào lớp thì thấy em đang nằm gục xuống bàn, chưa kịp hỏi chuyện gì thì em đã bị TaeHyung lôi đi mất rồi. Anh kéo em lên sân thượng rồi để em ngồi xuống một chiếc ghế cũ của nhà trường. Em còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì trên mắt đã cảm thấy có gì đó mát lạnh chạm vào rồi. Em không biết mở lời thế nào bèn ngồi im để anh chườm cho mình. Còn TaeHyung vừa làm vừa khẽ cau mày mà phàn nàn.

- Trông thật xấu xí

- Anh...

- Jungkookie, anh biết hôn qua anh làm cho em buồn nhưng đồ ngốc này, đừng vì một kẻ như anh mà khóc như vậy. Anh không đáng.

- Không phải đâu, chỉ cần là TaeHyung thì đều đáng hết.

- Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em nhiều lắm Jungkookie. Anh nhất định sẽ cố gắng bù đắp tất cả cho em

Nghe anh nói vậy em chỉ biết gật đầu mỉm cười. Anh kéo em lại gần rồi ôm em vào lòng thật nhẹ

-" TaeHyungie, bao nhiêu sự tin tưởng em nguyện dành hết cho anh vậy nên đừng đánh mất nó được không?"

Hai người ôm nhau một lúc anh rời khỏi em rồi hôn nhẹ lên trán em một cái khiến em có chút xấu hổ mà đỏ mặt

- Jungkookie, chúng ta cúp học nhé?

- Tại sao vậy TaeHyung? Chúng ta cũng sắp thi cuối năm rồi mà anh vẫn có ý định cúp học sao?

- Không sao đâu, anh học giỏi mà. Jungkookie cũng học giỏi nên cúp hôm nay thôi rồi về chúng ta sẽ bù lại

- Nhưng để làm gì?

- Chúng ta đi hẹn hò.
------

Hai người đi đến một trung tâm thương mại lớn để mua sắm hết món này đến món kia, vì hôm nay anh dẫn em đi nên toàn bộ chi phí là anh trả. Đi đến một khu bán khăn quàng cổ anh mới kéo em vào trong.

- Jungkookie, trời dần lạnh lên rồi nên anh sẽ mua cho em một chiếc khăn quàng cổ

- Anh đã mua nhiều thứ cho em rồi, với lại em cũng có nhiều khăn rồi mà anh

- Nhưng đồ anh mua phải khác. Hôm nay là ngày đầu hẹn hò của chúng ta nên em không được từ chối đâu đấy.

- Dạ

Anh và em đi ngắm nghía được một lúc thì anh chợt dừng lại chỗ một chiếc khăn màu xanh lá. Anh cầm lên rồi nhìn thật kĩ sau đó mới mỉm cười quay qua nói với em

- Jungkookie, anh nghĩ cái này hợp với em nè. Lại đúng là màu xanh lá mà em thích luôn.

Nụ cười hạnh phúc trên môi em chợt nhanh chóng tắt ngấm. Em cười một cách méo mó sau đó mới nhỏ nhẹ trả lời

- Em không thích màu xanh lá, em thích màu đỏ mà

Nụ cười của TaeHyung trở nên gượng gạo, trong vô thức anh lại nhầm lẫn rằng màu xanh lá là màu yêu thích của Ji Hoon. Anh vì muốn bào chữa liền lấy lí do là màu xanh lá cũng hợp với em nhưng nếu em thích màu đỏ anh sẽ mua màu đỏ cho em. Không cần phải nói thì cũng biết Jungkook tin sái cổ ra, em cảm thấy như vậy là quá đủ với bản thân rồi.

Em luôn nghĩ rằng liệu có một ngày nào đó Ji Hoon trở về và cũng có thể cướp anh khỏi em không? Điều đó luôn làm em hằng đêm mất ngủ cho nên em liền đưa ra một quyết định.

- TaeHyungie, anh sống một mình phải không?

- À phải, anh mới dọn ra sống một mình ở nhà riêng. Thỉnh thoảng cũng có về nhà chính thăm bố mẹ

- Vậy em có thể ở chung với anh không? Nếu anh thấy phiền thì có thể từ chối

- Hả? À ừ... Nhưng bố mẹ em sẽ đồng ý sao?

- Em không biết nữa nhưng em sẽ thuyết phục họ.

- Nếu em muốn, cửa nhà anh luôn mở để chào đón em.

Nghe anh nói vậy thì em mỉm cười thật tươi nhưng thật chất trong lòng em không hề như vậy. Bố mẹ em rất khó, em biết rõ điều đấy cho nên em vẫn chưa nghĩ ra cách để thuyết phục họ.
------
Khi về đến nhà thì cũng đã tầm chiều rồi. Hôm nay sau khi đưa em đi chơi xong thì anh có dẫn em qua nhà anh để tham quan rồi mới đưa em về. Sau khi tạm biệt anh thì lúc mới bước vào nhà em đã nghe tiếng bố mẹ mình cãi vã

- Anh lúc nào cũng công việc, có bao giờ anh để ý đến gia đình không?

- Em đừng có mà vô lí. Anh không đi làm thì lấy tiền đâu lo cho gia đình? Lo cho Jungkookie?

- Anh đừng lí do lí trấu. Tôi cũng đi làm nên không đến nỗi nhà mình thiếu thốn vậy đâu. Anh có nghỉ làm cả tháng hay thậm chí cả năm thì nhà mình cũng không hết tiền tiêu sài. Vậy mà anh cứ ngày nào cũng đi làm, từ chủ nhật cho đến ngày lễ, từ trong nước cho đến ngoài nước. Không có ai làm việc nhiều như thế hết, trừ khi anh có người khác bên ngoài

- Em đừng quá đáng. Anh đi làm vì lo cho cái gì? Chẳng phải cái gia đình này sao? Em đừng dùng suy nghĩ của mình mà đàn áp lên anh

- Vậy anh nói xem. Bây giờ anh chọn công việc hay là gia đình? Nếu anh vẫn quyết định đi công tác bên Mĩ thì chúng ta lập tức ly hôn còn nếu anh hủy lần này thì chúng ta xem như chưa có chuyện gì.

- Em vô lí vừa phải thôi, đó là công việc của anh kia mà. Làm sao anh bỏ được?

- Vậy còn gia đình thì sao? Anh không bỏ được công việc nhưng sẽ bỏ được gia đình phải không? Anh không thể vô trách nhiệm trong công việc vậy còn gia đình thì có à? Nếu vậy thì ly hôn đi

- Được, nếu em...

- HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG?

- Jungkookie?

Nghe thấy tiếng hét của em hai người mới giật mình vì họ không biết em xuất hiện ở đây từ bao giờ nữa. Em cố gắng thở đều để ngăn tiếng nấc trong cổ họng của mình mà nói

- Hai người nghĩ hai người đang làm gì vậy? Hai người luôn chỉ biết cho cảm xúc của hai người còn con thì sao? Hai người muốn con phải như thế nào thì hai người mới vừa lòng? Thử hỏi xem đây là một gia đình hay sao? Căn nhà này vốn dĩ cũng chẳng có hình bóng của hai người nữa là nói gì đến chuyện vui vẻ hạnh phúc? Mỗi ngày ở chính ngôi nhà này, căn phòng khách này, ở trong bếp, trong vườn cũng chỉ duy nhất, duy nhất một mình con tồn tại thôi. Vậy bây giờ hai người ở đây để nói chuyện ly hôn? Hai người nói đi làm để lo cho cuộc sống của con nhưng lại giết chết cảm xúc của con như vậy sao?

- Jungkookie, mẹ xin lỗi. Bố mẹ sẽ không như vậy nữa, sẽ không ly hôn đâu

- Mẹ con nói đúng đấy. Bố cũng sẽ xin hủy đợt công tác lần này để ở nhà cùng hai mẹ con nhé?

- Không cần đâu, hai người hãy cứ làm gì hai người muốn. Con sẽ dọn ra ngoài ở

- Không được, con tính đi đâu?

- Con sẽ dọn qua nhà anh TaeHyung. Đây là quyết định của con nên con hy vọng hai người đồng ý.

Nói rồi em một mạch đi lên phòng, dù sao em cũng không có lí do xin phép bố mẹ nên em nhân cơ hội lần này sẽ rời đi luôn. Em lấy điện thoại gọi anh qua đón em rồi mới bắt đầu gấp quần áo của mình vào vali. Khi xong xuôi em đi xuống nhà cùng chiếc vail to xụ đứng trước mặt bố mẹ rồi chào hai người. Ra ngoài cổng đã thấy anh đang đứng tựa người trên xe của mình, em bước nhanh đến chỗ anh sau đó ôm chặt lấy anh mà bật khóc.

- TaeHyung à, làm ơn cho em ôm anh một chút thôi.

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net