Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy diễn ra cứ như là một giấc mơ vậy. Nó có một chút gì đó hơi...cảm giác này rất khó tả là đằng khác. Lúc anh cầm tay em tuyên bố trước mặt tất cả mọi người một cách chắc chắn, con tim em như vỡ oà không nói nên lời. Cũng đúng thôi bởi vì em đợi, em mong nó hằng đêm và nó đã thành sự thật. Nhưng may quá nó không phải là một giấc mơ, em cảm nhận được từng cơn thình thịch liên hồi của trái tim không nghe lời chủ. Và đây ngay giây phút này, người con trai đó đang thực hiện lời nói của mình, hình ảnh người đàn ông của mình vào bếp thật sự khiến người ta phải cảm thán không thôi. Nói là làm, anh đang từng ngày bù đắp những chuyện trước đây nhưng nó lại bị....

- Tae...Taehyung à, đồ ăn nhiều quá rồi đó anh, mình chỉ ăn bữa sáng thôi mà.

Đúng, đúng là anh đang bù đắp cho JungKook, nhưng cái cách "bù đắp" này có vẻ nhiệt tình quá rồi. Chỉ là một bữa sáng lót dạ thôi mà nào là thịt sườn sốt cari xanh, canh rong biển, cơm chiên kim chi phô mai, vài miếng thịt chiên xù. Không ngon lành gì đâu quý vị, nhìn nó choáng lắm, bởi đó giờ em có ăn nhiều như thế này đâu cơ chứ. Mỗi ngày có khi nhịn sáng học tới trưa, về nhà một mình ăn vài miếng cơm trong căn nhà vắng tanh rộng lớn đến nỗi chán nản, tối đến ăn vài miếng trái cây xong học đến khuya. Vậy mà giờ trước mặt em đồ ăn còn nhiều gấp 5 lần, anh đang cho heo ăn đó hả.

- Em nhìn em đi, coi có miếng sức sống nào không, tay của em còn không bằng của anh nữa.

- Nhưng mà thật sự là nó...

- Không có nhưng mà, từ nay anh sẽ chăm cho em, nào há miệng ra

- Để...để em tự ăn

- Muốn anh đút bằng tay hay bằng miệng

JungKook nhà ta còn dám hó hé thêm lời nào nữa, nhìn anh ta coi quyền lực chưa kìa. Là do em không quen thôi, tự nhiên anh lại ôn nhu với em như vầy thì ai mà chịu cho nổi.

-----

Sau buổi ăn sáng đầy gượng ép no căng bể bụng, hai người đan tay nhau cùng đến trường. Em ăn no đến nỗi bước chân càng chậm lại vì sợ bị xốc hông. Bỗng tới cổng trường em chợt nhớ ra lời nói của những ả đó mà vô thức rút tay về. Hành động này của em tuy nhìn là không có gì nhưng thật ra là đang làm đau cả em lẫn người đối diện.

- Em sao vậy JungKookie

-....

Anh chuyển sang nhìn lên phía trên lầu, mấy ả bữa trước đang quan sát hai người từ trên kia, ánh mắt đanh đá sắc bén lườm về phía em không chớp mắt. Anh nhìn biểu hiện của em không phải là đang sợ mà là chần chừ một điều gì đó.

- JungKook nhìn anh

Em ngẩng đầu lên nhìn thì đã bị anh lợi dụng mà hôn chụt một phát vào môi em, đã thế hai tay còn giữ đôi má hơi phúng phính để lâu một chút cho bọn kia nhìn thấy. Như dự đoán bọn chúng ghen ăn tức ở chẳng làm gì em được vì có Kim Taehyung chống lưng đành phải giãy đành đạch mà bỏ về lớp. Lúc này em mới đánh khẽ tay anh mà ra hiệu

- Anh sao vậy

- Lần sau đừng bỏ tay anh ra nữa nghe chưa

Em mỉm cười, thì ra là anh nhìn thấu được tâm tư của em. Tay em chủ động siết chặt bàn tay to lớn ấy kéo đi. Nhìn em thật sự đã và đang hạnh phúc với lựa chọn của mình

------

Trời chuyển sang đông nên bắt đầu lạnh dần, anh và em vừa về nhà đã run khắp người. Anh vội vội vàng vàng làm gì đó mà chạy thẳng vào bếp còn dặn em đi thay đồ nhanh rồi xuống.

Em nghe lời chạy nhanh lên phòng mình thay ra bộ đồ thoải mái. Chưa kịp đi xuống đã nghe tiếng anh gõ cửa bên ngoài. Anh làm cho em ly sữa nóng cho ấm bụng. Em vui vẻ cầm ly sữa trên tay uống sạch. Đột nhiên anh nhìn em cười phì rồi tiến lại gần em

- Anh, anh làm gì vậy ?

Anh vẫn không nói gì mà càng nhích đến gần em. Mắt anh cứ chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đó. Em hốt hoảng, đang yên đang lành không lẽ....em nhắm mắt lại. Vâng, chẳng có chuyện gì xảy ra còn bị ăn một cái cốc đầu

- Ngốc, miệng em còn dính sữa kìa

- À à...

Em đỏ mặt, cũng thật là mất hình tượng quá đi. Anh thì có thể làm gì em chứ, nhưng đúng là lúc nãy em muốn anh làm gì đó thật. Quay mặt đi chế giấu sự xấu hổ không may lại bị anh nắm bài.

- Em đang là...muốn anh hôn ?

- Không

Anh bắt nhanh cơ hội mà đớp lấy chiếc miệng nhỏ nhắn đang chu ra trả treo. Như đang đùa dỡn, anh mơn trớn môi em bằng cách nhấp nhá không liên tục. Cứ mỗi lần em muốn dứt ra là tay anh cứ siết em vào một chút rồi lại thả ra. Làm như thế một hồi anh thấy em có vẻ không thoải mái lắm mà cười rồi kéo em vào nụ hôn sâu. Lưỡi anh quậy quọ trong khoang miệng rụt rè của em.

- Em đoán đúng đấy, anh là đang muốn hôn em đấy

- Cái đồ, cái đồ lợi dụng nhà anh

- Lợi dụng ai thì anh không biết, chứ lợi dụng JungKookie thì anh sẵn sàng.

-------

Cuối tuần anh và em chẳng đi đâu cả sáng sớm cứ ôm nhau mà ngủ một giấc dài. Lúc em mở mắt gần 12 giờ rồi, cái bụng đói meo đang biểu tình bảo em phải đi kiếm đồ ăn. Như mọi ngày, dưới bếp lúc nào cũng có một người làm một bữa ăn thịnh soạn cho em cho em.

- JungKookie, TaeHyung mở cửa !!!

Trưa nắng tới đỉnh đầu mà ai lại ầm ầm gọi tên hai người rồi, chuông trước mặt lại không bấm mà đi la phá làng phá xóm. Em buông đũa đi ra xem ai mà lại rảnh hơi qua nhà làm ầm thế này.

- Ể ? Các cậu làm gì ở đây ?

- AI VẬY EM ? - Taehyung trong nhà nói vọng ra

- Dạ là Jimin với Hoseok... Các cậu vào nhà đi

(...)

- Hai người đến đây làm gì

- Sao Taehyung, bắt JungKookie của tôi về đây tôi qua dò xét không được à

- Jimin !!!

- Minie nói đùa thôi, tụi mình qua đây đem theo chút đồ tối làm tiệc

Thật ra là kế hoạch của Jimin thôi, cậu với Y qua đây làm tiệc là phụ mà rình mò là chính. Ai cũng biết JungKook luôn giấu mọi chuyện mà, nếu hai người đã quen nhau thì ít nhất với tư cách là bạn thân cậu nên đến xem Taehyung có làm gì JungKook không chứ. Người yêu nhau hành động lời nói nó sẽ khác, cậu là người từng trải cũng chỉ là muốn có một cái nhìn chắc chắn về anh mà thôi. Cậu không muốn em như trước đây cứ thích làm khó mình cứng đầu mà theo đuổi những thứ mãi mãi chẳng thuộc về mình. Ai không xót nhưng cậu xót !

------

Mới đó đã chập tối, sân sau là nơi lý tưởng để tổ chức một buổi tiệc nướng. Hai người đàn ông đảm nhiệm nhóm than đốt củi. Cậu và em ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu.

- JungKook

- Mình nghe

- Có chuyện gì cũng không được giấu mình đấy

- Mình thì có chuyện gì chứ hihi

Cậu hất cằm sang phía Taehyung thông qua cửa kính.

- Cậu thấy đấy, dù cậu đã bắt lấy được thứ mà cậu muốn nhưng nó có thể tuột mất tay cậu bất cứ lúc nào. Mình không rủa chỉ là người ta nói không có gì là mãi mãi cậu hiểu ý mình chứ.

- Mình hiểu, nhưng mà Jimin cậu nói không có gì là mãi mãi thì mình cũng chắc chắn Taehyung cũng sẽ quên được JiHoon thôi

Lòng tin con người vô cùng mong manh, ranh giới giữa sự tin tưởng và không bao giờ tin tưởng rất gần nhau. Vô tình ranh giới ấy của em đối với anh không biết làm cách nào mà nó lại lớn hơn, chắc chắn hơn. Chỉ mong anh làm ơn đừng có làm nứt nó nếu không em sẽ chẳng thể mở lòng với ai được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net