Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng - dấu hiệu rõ rệt một ngày mới đã đến. Chiếc giường king size ấy vẫn đang được ủ ấm bởi thân ảnh bé nhỏ còn ngủ say. Mặt trời dần lên cao, ánh nắng gay gắt chiếu qua tấm màn mỏng làm em từ từ tỉnh giấc. Em hé mắt chậm để không bị chói, dù nắng hơi gắt nhưng công nhận gió mát thật. Em ngồi dậy đi đến khung cửa sổ kia, có đôi chim chích choè chúng nó cùng nhau hẹn hò bay khắp nơi. Chợt nhớ lại Taehyung không có trên giường, em mới vội vệ sinh cá nhân, tay vẫn còn bị thương khá nghiêm trọng. Đi khắp nhà tìm anh vẫn không thấy bỗng em nghe tiếng lục đục trên lầu, chính xác là căn phòng của JiHoon.

Anh đang tự tay dọn dẹp tất cả mọi thứ về cậu ấy từ sáng sớm. Không muốn làm ồn đánh thức em nên anh đã khép cửa lại rồi dọn dẹp từ từ bên trong trước. Từ giấy dán tường màu xanh, những tấm hình của cậu ấy lẫn của hai người đều bị anh tháo xuống. Anh dọn sạch sẽ tất cả mọi thứ về cậu ấy nhưng khi cầm tấm hình đôi của hai người từng chụp anh lại có chút do dự và em tất nhiên đã thấy được. Thật lòng em nhìn anh dứt khoát như vậy lại không nỡ, từng khoảnh khắc của hai người họ trong căn phòng đầy ắp tình cảm và sự yêu thương mà em chưa từng có. Em chỉ là muốn đổi lấy một chút công bằng cho bản thân với những gì em phải bỏ ra, em không ích kỷ đúng không anh ?

-  Taehyung...

- Ồ em dậy rồi sao, tay em sao rồi còn đau không ?

- Hay là anh cứ để như vậy đi, hình của hai người rất đẹp bỏ thì uổng lắm. Còn nữa cậu ấy về...

Mắt em lại nhoè đi nữa rồi, em muốn anh từ bỏ cậu ấy nhưng lại không muốn thấy anh khó xử chỉ vì em. Em cúi xuống cố gắng kiềm lòng không để nước mắt trào ra. Anh nhận ra thấy em sắp khóc liền bỏ hết đồ trên tay xuống chạy đến bên em mà vỗ về nói nhỏ.

- JungKook em nghe anh nói, anh không yêu Ji Hoon nữa, người anh yêu bây giờ là em, em ấy có về đi chăng nữa người anh yêu vẫn là Jeon JungKook.

Anh ôm cậu vào lòng siết chặt, mới sáng sớm thôi đã làm người ta đau lòng như vậy rồi. Anh biết bản thân anh chưa đủ để em tin tưởng vì anh đã làm tổn thương trực tiếp lên em quá nhiều lần. Bản thân em hiểu chuyện đến mức đau lòng như thế này cũng chỉ vì một thằng đàn ông tồi như anh đã không nhìn ra tình cảm của mình với em sớm hơn một chút để không làm em đau đến mức như vậy. Anh cũng đã dằn vặt rất nhiều từ đêm qua. Từng ngóc ngách trong căn nhà này đều có hình bóng của JiHoon là điều không thể chối cãi. Tự tay bỏ hết những thứ liên quan đến người mình đã từng yêu rất nhiều thật sự rất khó khăn cho anh. Nhưng một lần khó khăn đổi lấy vạn lần tin tưởng của em thì anh chấp nhận. Anh không tiếc người cũ chỉ là con người tình nghĩa như anh cần chút thời gian để thích ứng và có lẽ từ lúc JungKook xuất hiện ở căn nhà này đã đủ để lắp đầy những khoảng trống đau thương chính anh muốn đem cất nó đi rồi.

Dọn dẹp một phần coi như đã xong, phần còn lại anh nhờ người giúp việc đến làm nốt để xuống nấu bữa sáng cho em. Việc này đã trở thành thói quen của anh khi JungKook bước vào ngôi nhà này. Nhìn em vui vẻ ăn ngon miệng thức ăn mình nấu khiến anh cũng vui lây. Nó còn có tác dụng bù đắp tình cảm của cả hai nữa thì ngại gì mà Kim thiếu lại không "lăn vào bếp".

Như mọi lần, bàn ăn thịnh soạn đều chờ em dùng bữa. Em đã bảo anh nấu ít thôi vậy mà anh còn cãi sợ em ốm yếu mà sinh bệnh mới khổ cực chăm em như này.

- Aaaa

- Em tự ăn được mà Taehyung

- Em chắc chứ ?

Chiều theo ý em anh đưa muỗng cho em cầm nhưng mọi chuyện bắt đầu khựng lại khi em quên bén luôn tay phải mình đang băng bó. Đến cả bản thân em đang bị thương em còn chẳng để ý. Mới bảo người ta để mình tự thân vận động mà giờ tay bị như vầy thì làm sao, nhờ anh lại à ? Không, em còn chút tự trọng liền dùng tay trái của mình khó khăn dùng bữa. Nhưng xem kìa, cầm có chiếc muỗng nhỏ thôi em đã phải chật vật đến vậy rồi. Đâu như con người thuận cả hai tay kia ngồi nhìn em cười hả hê mà không hiểu ý đi giúp người ta.

- Hic..

- JungKookie, JungKookie...ơ ơ đừng khóc mà để anh, để anh

- Hehe liu liu Taehyung bị lừa

Cậu nhóc rụt rè ngày nào hôm nay còn biết lừa anh cơ đấy, anh nào chịu thua liền đến chỗ em "phạt" không chút thương tiếc.

*Chụt* - Nói một từ hôn một cái

- Đừng... *Chụt* ngồi ăn *Chụt chụt*

- Thôi tha em đó

-------

Hai người ăn xong anh rửa bát hết rồi tiếp tục lên dọn căn phòng kia, đi tới đi lui mất nửa tiếng đồng hồ cuối cùng trả lại một căn phòng sạch sẽ, không chút vết tích cũ. Chưa được nghỉ ngơi phút nào, anh vội lấy hộp cứu thương thay gạc cho em. Lòng bàn tay chi chít vết xước khiến anh cảm thấy tội lỗi đầy mình. Anh nhẹ nhàng gỡ từng miếng băng trắng đã nhuộm vài vết máu đỏ bị thâm đen mà trong lòng không khỏi tự trách bản thân quá thờ ơ.

- Anh xin lỗi

- ....

- Xin lỗi vì làm em "đau"

- Em không để bụng đâu

~Reng reng reng~

- Mình nghe đây....ừm mình ổn...ok khoảng 15 phút nữa mình đến.

- Ai vậy JungKook

- Là Jiminie, cậu ấy hẹn em ra ngoài một chút

- Vậy em chuẩn bị đi, đi sớm về sớm

Mất khoảng 10 phút từ nhà em đến quán cà phê cũ hay ngồi, vừa ngồi xuống thôi cậu đã nhìn chằm chằm khắp người em, vẻ mặt cậu thật sự đang rất lo lắng và bản thân em như  biết rằng cậu đang muốn hỏi gì.

- Mình ổn, anh ấy đã quan tâm tới mình hơn rồi, căn phòng đó sáng nay Taehyung cũng đã tự tay dọn chúng rồi, kể cả hình của Taehyung và cậu ấy

- Cậu biết mình đang nghĩ gì sao ?

- Ừm...

Hai người bốn mắt nhìn nhau không biết nói gì thêm. Hẹn em ra chỉ là để chắc chắn rằng em vẫn đang ổn. Thật ra cậu muốn nghe chính em nói Taehyung là đang yêu em, quan tâm em như lúc làm với Ji Hoon, nhưng kì vọng của cậu vượt xa hơn tưởng tượng khi nghe việc chính anh từ bỏ những kỉ niệm đẹp kia vì muốn thấy em yên tâm. Không phải cậu tin tưởng anh mà là có một cái nhìn khác, một góc càng ngày càng rộng về anh để có thể giao em cho anh mà cậu không cần phải suy nghĩ nhiều. Cậu không có quyền ngăn cấm nhưng cậu có quyền quan tâm em như bao người khác.

Trên đời này mỗi cậu là biết em cần gì. Tuổi thơ em đã quá nhiều xiềng xích gồng gánh trên người, đến cả khi lớn lên gặp được người mình yêu thương lại quá đỗi khó khăn đối với em. Điều em cần bây giờ là một người quan tâm em, không làm em đau, không làm em khóc, không bỏ mặc em lúc em cần. Là một tình cảm hơn tình bạn nhưng chưa là tình yêu. Một tình cảm không quá mãnh liệt nhưng cũng không nhẹ nhàng. Một tình cảm không bắt đầu cũng không kết thúc. Một thứ tình cảm không thể gọi tên nhưng nó tạo nên bởi người tên Park Jimin.

------
Ăn tết xong rồi thì quay lại làm việc thôi🤣🤣🤣

Xin lỗi vì để các cô chờ lâu nhé, từ nay trở đi sẽ ra đều nha mn. 🙆🙆🙆
Happy new year ❤️
UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net