Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay TaeHyung có chút việc ở nhà chính nên không thể đưa em về được. Thay vì về nhà của anh em lại hướng tới nhà của mình mà đi đến. Đứng trước cửa nhà em do dự một chút nhưng vẫn chọn bước vào bên trong.

Trước mắt em là một căn nhà trống rỗng, có lẽ từ khi em dọn đi thì bố mẹ em cũng đã cho người làm nghỉ hết. Cũng phải thôi, họ làm gì có ở nhà bao giờ đâu mà cần giúp việc kia chứ. Em đi đến bật điện lên rồi vào phòng khách, nhìn sơ qua một lượt thì cũng chẳng có gì thay đổi cho đến khi em phát hiện được tờ giấy được nằm yên vị trên bàn

Em tò mò một chút liền đi đến cầm lên xem nhưng những chữ em vừa đọc được lại khiến đôi mắt em cay xè, tâm can vỡ nát. Bố mẹ em như thế mà vẫn chọn li hôn, trong tờ đơn họ nói rằng không hợp nhau và cần cuộc sống riêng của họ vậy còn em thì sao? Họ chẳng nhẽ lại quên mất sự tồn tại của em ư?

Khi vẫn chưa định hình được mọi chuyện thì bên ngoài có giọng nói cười của bố em và một người nào đó cùng bước chân của họ. Có lẽ bố em nghĩ bên trong nhà là mẹ em nên khi vừa bước vào liền lên giọng

- Đơn li hôn tôi đã kí rồi, bây giờ đến phần cô đấy

-....

Đang mải mê cởi giày nên ông không phát hiện người bên trong nhà là em cho đến khi người phụ nữ bên cạnh ho nhẹ mấy tiếng rồi nói

- Đấy không phải vợ anh

Lúc này ông mới ngước lên nhìn thấy em thì vô cùng hoảng hốt. Trong lòng cũng có chút chột dạ khi nhìn vào mắt em, một đôi mắt bất lực và tràn đầy thất vọng. Như nhớ ra gì đó ông liền gạt tay người phụ nữ kia ra rồi định giải thích nhưng em lại lắc lắc đầu rồi nói

- Không cần, không cần nói gì đâu ạ. Con hiểu rồi, hiểu những lần công tác lâu dài của bố là như thế nào rồi, hiểu luôn cả sự vô tâm thờ ơ với mẹ con con là như thế nào rồi. Haha bởi vì bố bận lo lắng cho người khác không phải mẹ con con

- Jungkookie.... Bố

- Đủ rồi, đừng gọi tên tôi như thế nữa. Làm ơn hãy mang người con gái này ra khỏi nhà của mẹ tôi ... Hức... Tôi đã hy vọng cái gì thế này? Đã hy vọng rằng ông và mẹ sẽ vì tôi mà làm lành, sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới nhưng không. Ông ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân ông thôi, ông làm gì biết nghĩ cho ai? Lúc nào cũng mở miệng ra là gia đình, gia đình nhưng tất cả chỉ là lời nói dối cho sự giả tạo của ông thôi.

- Jungkookie.

- Mẹ....

Mẹ Jeon vừa về nghe thấy giọng của em liền vội vàng chạy vào nhà để xem tình hình. Bà muốn an ủi em, bà không muốn em biết sự thật này nhưng có lẽ đã quá muộn rồi.

- Con ngoan, nghe mẹ...

- Mẹ, xin hãy nói thật với con rằng có phải mẹ đã biết chuyện này từ lâu rồi không? Có phải em biết ông ta nói dối đi công tác để gian díu với người phụ nữ này không?

- Mẹ...

- Hahaha thì ra là như vậy. Hai người cứ thích làm gì hai người muốn đi, con không quan tâm nữa, có chết cũng không quan tâm nữa

Nói rồi em cầm luôn tờ đơn ly hôn chạy ra khỏi nhà với hai hàng nước mắt. Em chạy một mạch cho đến bờ sông Hàn rồi ngồi ngẩn ngơ ở đó. Cuộc đời em bao giờ mới hết khổ đây? Cho đến bây giờ em vẫn chưa biết bản thân kiếp trước đã làm gì sai để kiếp này phải trải qua từng nỗi đau lớn đến thế này. Em luôn nghĩ khi có được tình yêu của TaeHyung rồi thì bản thân sẽ trở thành người hạnh phúc nhất bởi về gia đình em luôn tự hào rằng tuy hai người họ bỏ rơi em nhưng từ bé đến lớn em vẫn chưa thấy họ xích mích lần nào. Nhưng em đã sai, sai trầm trọng là đằng khác.

TaeHyung về đến nhà cũng là 9 giờ tối, thấy nhà không bật điện anh đã nghĩ rằng em đã đi ngủ rồi nhưng vào bên trong phòng ngủ thì hoàn toàn không có ai. Anh bắt đầu cảm thấy trong lồng ngực mình nóng như lửa đốt liền gọi điện cho em nhưng lại thuê bao. Lúc này đây anh như cảm thấy có một tia sợ hãi nào đó bao trùm lấy bản thân mình vậy

Anh gọi điện cho JiMin và Hoseok nhưng cả hai đều không biết em ở đâu nên anh bèn ra ngoài đi tìm. Thời gian cứ thế trôi cho đến khi đã hơn mười giờ anh vẫn chưa thấy em về nên định đi báo cảnh sát lại vô tình thấy được bóng dáng quen thuộc của em đang ngồi ở trên bờ sông Hàn. Xung quanh em mọi người dường như đã về hết, chỉ còn một con người nhỏ nhắn tựa như mệt mỏi mà lắc lư ỏ đó. TaeHyung đi đến chạm vào vai em khẽ gọi..

- Jungkookie.

- Tae....

- JUNGKOOKIE...

Em chỉ mới gọi nhẹ tên anh thôi liền lăn ra ngất. TaeHyung lo lắng đưa em đến bệnh viện và gọi cho hai người còn lại tới. Một lúc sau khi bác sĩ đi ra thì ông bảo em chỉ vì mất sức do khóc nhiều nên mới như vậy.

Sau khi tạm biệt Jimin và Hoseok anh bước vào phòng em đang nằm, anh ngồi bên cạnh cầm tay em hôn nhẹ sau đó lại nhướn người hôn lên đôi mắt sưng húp của em rồi khẽ thì thào

- Đồ ngốc này, rốt cuộc đã có chuyện gì sảy ra với em vậy chứ? Vừa mới xa anh một chút thôi mà ai lại bắt nạt Jungkookie của anh vậy hả? Tại sao lại khóc nhiều thế này hả? Anh đã thật sự rất lo đấy em biết không?

TaeHyung vẫn cứ nói chuyện với em một lúc như người tự kỷ rồi cũng trèo lên giường bệnh của em rồi nằm xuống bên cạnh. Anh chỉnh tư thế cho cả hai đối mặt với nhau sau đó lại nằm ngắm em một lúc, tay anh mân mê đôi má vẫn còn hây hây đỏ vì khóc của em rồi hôn nhẹ lên đấy.

- Hôm nay bố mẹ anh kêu anh về để hỏi về Ji Hoon nhưng anh đã nói anh và cậu ấy đã chia tay rồi. Họ có hỏi lí do nhưng Jungkookie biết gì không, anh đã nói rằng có một cậu con trai đã làm thay đổi trái tim của con đấy. Cuối tuần này anh sẽ dẫn em về ra mắt họ nhưng trước hết anh phải xem kẻ nào lại dám bắt nạt em của anh.

TaeHyung ôm chặt lấy em rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Em ở trong lòng tuy nhắm mắt nhưng nơi khoé mắt lại từ từ rơi xuống một giọt pha lê trong suốt, khóe miệng của em cũng nhếch cao hơn một chút. Em không biết sau này cậu ấy có trở về thì anh sẽ làm thế nào đây nhỉ? Cũng không biết nếu không phải cậu ấy thì một người nào khác có thể làm anh thay lòng đổi dạ hay không. Nhưng hiện tại anh là lí do duy nhất mà em có thể mỉm cười. Trong một mối quan hệ yêu đương thì trách nhiệm của cả hai sẽ là sự tin tưởng, sự tự tôn trọng, là trân trọng và vun đắp tình cảm, là sự quan tâm của cả hai đối với nhau sẽ là liều thuốc kì diệu tạo nên một tình yêu thật đẹp, thật lâu dài và vững chắc.

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net