Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ đã khuya lắm rồi, tầm khoảng 2 giờ sáng, anh vẫn nằm bên cạnh em và hình như không có ý định về nhà thì phải. Cả đêm trằn trọc vì lo cho em, à mà cũng không hẳn, anh đang tức giận không biết ai làm em ra nông nỗi này. Nhưng từ khi nào Kim Taehyung lại để ý đến cảm xúc của em đến như thế nhỉ. Tất cả là nhờ em, mọi thứ đều nhờ vào sự cảm hoá mà em mang đến. Cảm hoá cảm xúc đến tình cảm anh dành cho em bây giờ. Anh có nói là sẽ đưa em về nhà ra mắt ba mẹ đúng chứ, không phải là do bố mẹ hỏi đến Ji Hoon anh mới lấy lý do đó để tránh mặt đâu. Bản thân anh đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, anh và JiHoon quả thật đã có một mối tình rất sâu đậm nhưng nhìn mà xem bây giờ ai là đang ở bên cạnh anh mỗi khi anh vui buồn. Chính anh đã nhận ra cần phải buông bỏ cậu ấy, làm quen với việc có em bên cạnh, việc này sẽ tạo cảm giác an toàn, cho em một vị trí nhất định trong lòng anh mà không ai có thể soi mói.

- Ummm...

- Jung...JungKook em tỉnh rồi sao

- Taehyung, sao em lại ở đây

- Khoan từ từ, để anh gọi bác sĩ đến

Anh vội ba chân bốn cẳng chạy đi gọi bác sĩ đến xem tình hình của em. Em ở trong phòng cũng dần nhớ ra mọi chuyện. Vừa hay bác sĩ đến kiểm tra sơ bộ một chút, còn dặn dò không được để kích động quá vì em mới tỉnh dậy. Nhưng điều khiến em để tâm đến không phải sức khoẻ của mình hiện giờ mà là thái độ sốt sắng của anh.

- Bác sĩ nói em ổn, ngày mai có thể xuất viện rồi. Em đó, làm cái gì mà để ngất giữa đường như thế, lỡ may lúc đó anh không đến thì sao. Năm nay em vào viện bao nhiêu lần rồi cơ chứ, có biết là anh lo cho em lắm không

-...

- À ừm thì...

- Trước khi em đồng ý đến sống với anh bố mẹ em đã cãi nhau. Còn bây giờ...họ đã chính thức ly hôn, em đã tận mắt chứng kiến bố dẫn tình nhân của ông ấy về nhà, còn mẹ em dù biết ông ấy có tình nhân nhưng vẫn giấu em....hức...em thật vô dụng

Anh đau lòng dang rộng vòng tay mà ôm lấy em vỗ về. Đúng là anh chẳng biết gì về em cả, đến cả gia đình em xảy ra chuyện như thế đã từ rất lâu anh vẫn không để ý. Em vùi đầu vào lòng anh mà nức nở, nói ra thì thoải mái thật nhưng nó đau lắm, lồng ngực trái của em như muốn vỡ vụn khi nhớ lại chuyện đó. Bố mẹ em mỗi người đứng một phía, tay ông ta vẫn còn khư khư giữ người đàn bà ấy, còn mẹ em chỉ biết đứng nhìn em rời đi căn nhà từ lâu đã không tới, suy cho cùng họ cũng chẳng quan tâm tới việc em có đau lòng chứng kiến cảnh này hay không, em có cảm thấy mất mát, cảm thấy vô vọng khi trực tiếp nhìn gia đình mình tan vỡ hay không. Em chẳng còn gì cả chỉ còn mỗi mình anh ở đây nghe em khóc mà chẳng thể làm gì được.

Sau một hồi lâu em cuối cùng cũng đã ngưng khóc vẫn tựa đầu vào vai anh mà thiếp đi từ lúc nào. Anh nhẹ nhàng đặt đầu em xuống gối rồi đắp chăn lên sẵn đi lấy chút nước. Bỗng vô thức bàn tay em nắm chặt tay anh lại mà rươm rướm nước mắt

- Taehyung, anh đừng đi được không

- Ngốc này, anh chỉ đi lấy chút nước thôi

Em yên tâm thả tay anh ra để anh đi. Một lúc sau anh cầm một bình nước kèm theo một hộp cháo nhỏ đó người làm cầm đến. Anh tận tâm chu đáo đỡ em ngồi dậy dù em đã khoẻ lắm rồi.

- Uống chút nước

- Em không khát, anh ở đây cả đêm rồi hay anh về nghỉ ngơi đi, em ở đây được

- Hết cách với em...

Thay vì đưa nước cho em uống thì anh lại tự mình uống một ngụm nước rồi tiến đến gần kề môi ép em uống hết. Em giờ sức đâu mà vùng với chả vẫy cứ thuận theo ý anh uống hết chỗ nước đó. Vậy mà còn có người nào đó không biết ý lợi dụng thời gian hôn em lâu thêm một chút. Tay anh giữ chặt đầu em không cho rời khỏi môi mình, phần việc còn lại là hôn lấy hôn để. Mặc cho em đánh vào ngực mình anh vẫn cứ tiếp tục ngậm lấy chiếc môi nhỏ kia, sợ em khó chịu anh dần nới lỏng tay mình ra, miệng không còn nghịch như lúc nãy nữa mà nhẹ nhàng hơn. Anh không nói gì chỉ tự mình mơn trớn môi em không cho nó rời khỏi chủ. Em đẩy nhẹ anh ra anh lại nắm lấy tay em vòng eo mình rồi tới lượt tay kia cũng tương tự. Đột nhiên em bắt đầu phối hợp tay câu lấy cổ hôn anh. Anh nhếch mép vì đạt được ý định càng ôm em chặt hơn, chiếc lưỡi nãy giờ chờ thời cơ lại bắt đầu quậy , nhìn anh rất thành thục dùng lưỡi của mình mở khoang miệng rụt rè của em lấy hết mật ngọt. Em hoàn toàn bị cuốn theo nó dần dần chủ động hơn nhướng người đẩy anh ngã ra về sau một chút, anh còn không ngờ đây là em, nhưng đâu thể cho em lấy thế chủ động được anh bỗng dừng tất cả lại khiến em hụt hẫng. Nhìn gương mặt em kìa, ỉu xìu ra đó, anh bật cười kí đầu cậu nhóc mặt đang xụi lơ kia.

- Ham hố !

- Anh,.. Còn không phải tại anh sao ?

- Được rồi, là tại anh tại anh hết, còn giờ ăn miếng cháo đi, theo khẩu vị em đấy

- Không ăn hứ

- JungKookie, đừng để anh dùng biện pháp mạnh

- Em ăn...em ăn

------

Em và anh cùng nhau làm lấy xuất viện rồi về nhà. Vừa về em đã chạy thẳng lên phòng lăn trên chiếc giường thoải mái kia, mùi bệnh viện chẳng dễ chịu chút nào, làm em phải ngột ngạt từ tối hôm qua. À mà chính xác ngột ngạt còn do....

Định là sẽ bảo em thay đồ về nhà gặp ba mẹ anh nhưng em lại ngủ mất. Anh không muốn đánh thức liền để cho em ngủ, bản thân anh từ qua tới giờ cũng đã mệt lắm rồi. Không quên gọi cho hai người bạn kia rằng JungKook đã xuất viện rồi đi tắm xả hơi sau một ngày dài.

Ngâm mình trong bồn nước nóng cùng mùi xả dịu nhẹ, anh nhắm mắt hưởng thụ từng giây vậy mà đầu anh không để anh yên. Trong đầu cứ hiện lên cảnh hôn của hai người lúc nãy, nhớ lại cảnh em chủ động một cách vụng về anh liền phì cười. Đúng là chỉ có JungKook mới mang lại cho anh cảm giác này.

------

Đang ngồi ở thư phòng đọc sách thì từ đâu có cậu nhóc lon ton chạy tới ôm anh.

- Em đói ~

Anh mở to tròn mắt nhìn em, cái này là cái gì đây, anh nhìn lầm đúng không em đang là làm nũng với anh đây à. Anh đặt tay lên trán mình cũng như lên trán em một hồi rồi mới lên tiếng

- Đâu có sốt ?

Trong khi anh nhìn em khó hiểu, em vẫn ngồi trên đùi mặt đối mặt ôm anh.

- Jung...JungKook, em sao vậy ?

- Em dỡn thôi, em đói rồi mình xuống nấu gì ăn đi anh ha

Em liền đứng dậy cười ghẹo anh rồi đi xuống bếp trước. Đến khi khuất khỏi tầm mắt em mới thở dài. Hình tượng này đúng là chẳng hợp với em tẹo nào. Em chỉ muốn anh không nhìn thấy em lúc nào cũng buồn hết nên mới làm trò hồi nãy với anh. Em cảm thấy bản thân lúc nào cũng yếu đuối để anh phải lo lắng. Từ lúc yêu nhau đến giờ em cũng không làm gì được nhiều để vun đắp tình cảm mà em chờ đợi bấy lâu. Nhìn những cặp đôi khác em rất ghen tị với họ. Ban nãy nhìn anh không hưởng ứng thế kia nên em mới dừng lại và nói với anh là em đùa. Nhưng bản thân em lại không biết rằng chính nụ cười khi nãy của em nó lại mang vẻ mặt gượng gạo và Taehyung anh đã nhìn thấy được....

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net