Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là thứ 7, Jungkook từ sáng đến giờ cứ thẩn tha thẩn thờ khiến mọi người ai cũng thắc mắc không biết có chuyện gì sảy ra với em nữa. TaeHyung có hỏi nhưng em chỉ nói không có gì rồi lại ngẩn ngơ ra làm Jimin ngồi bàn trên không chịu đựng được nữa liền túm tay em kéo đi khi tiếng chuông báo giờ ra chơi vừa kêu lên

Trên sân thượng Jimin đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần rồi nhưng em vẫn cứ ấp úng không biết nói làm sao cho đến khi Jimin doạ rằng nếu như em không nói thì cậu sẽ giận em.

- Thật ra... Hôm nay là ngày mình về nhà TaeHyung chơi.

- Sao? Về nhà TaeHyung á? Tức là cậu ra mắt bố mẹ cậu ấy sao?

- Phải, có thể gọi là vậy.

- Thế tốt quá còn gì nữa, cậu lo cái gì mới được?

- Mình sợ... Sợ rằng hai bác sẽ không thích mình. Theo mình biết thì trước đây hai bác rất là thích cậu ấy...  Cho nên ...

- Cậu ấy? Ji Hoon sao? Jungkookie, cậu nên nhớ rằng hai người họ đã chia tay và là quá khứ rồi. Cậu mới là hiện tại, cậu mới chính là người cùng TaeHyung bước đoạn đường tiếp theo chứ không phải là Ji Hoon. Ji Hoon cậu ấy là người rời bỏ TaeHyung và ép cậu phải " thay thế " vị trí của cậu ấy. Cậu đừng quên điều đó

- Cậu ấy không ép mình. Là mình tự nguyện yêu TaeHyung mà.

- Cậu có biết là mình đang rất kiềm chế bản thân để không nặng lời với cậu không? Được rồi, nể tình cậu đang lo lắng thì mình tạm bỏ qua chuyện này. Bây giờ cậu trước hết cứ bình thường thôi, cứ xem bố mẹ TaeHyung như bố mẹ mình đi, cậu cứ nghĩ rằng đến với tư cách là bạn cùng lớp của TaeHyung thì sẽ bớt căng thẳng nhiều hơn đấy

- Nhưng...

- Không có nhưng nhị gì hết. Nghe mình đi, còn bây giờ vào lớp.

-------
Sau khi tan học em và anh lên xe để đi về nhà anh. TaeHyung thì tâm trạng có chút vui vẻ thoải mái còn Jungkook thì không, em cứ nhăn mặt rồi lại thở dài, hai tay thì bấu vào nhau tỏ vẻ lo lắng khiến chú tài xe nhìn em qua gương chiếu hậu trông đáng thương làm sao. Cả ba đang đi bon bon trên đường thì tự nhiên em kêu dừng xe lại khiến TaeHyung có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hỏi thăm em

- Có chuyện gì vậy sao Jungkookie?

- Em... Em muốn mua chút quà cho người lớn

- Đồ ngốc. Anh chuẩn bị hết rồi

Em có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng chẳng nói gì cả, em im lặng cho đến khi bản thân đứng trước cổng nhà Kim gia. Với sự lo lắng thấp thỏm em đã nghĩ rằng TaeHyung sẽ chờ em rồi cả hai bước vào trong nhưng không, khi em mới xuống xe thì anh đã chạy vào trong mất tiêu rồi, để em không biết phải làm thế nào ở phía sau. Tưởng rằng anh sẽ không chờ mình nhưng anh lại hì hục chạy ra cùng với một chiếc dù trên tay.

- Jungkookie, trời hơi nắng. Anh không muốn da em bị đen đâu

- Em lại tưởng anh bỏ mặc em ở phía sau luôn rồi

- Ngốc, làm gì có chuyện đó

Nói xong anh túm tay em dắt vào trong nhà mình. Bước vào trong em cũng không bất ngờ mấy về sự xa hoa ở đây bởi so với nhà em thì cũng không lớn hơn là bao nhiêu. Cái duy nhất khác đó chính là trong căn nhà này tuy rộng nhưng vẫn có thể cảm nhận được " hơi ấm của con người" chứ không giống nhà em.. cô đơn và lạnh lẽo.

Vừa vào trong phòng khách em đã thấy bố mẹ anh ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Ấn tượng đầu tiên của em đối với bố của TaeHyung là ông tuy đã có nét của người cao tuổi nhưng khí chất thì không, nhìn rất hợp với những người có máu mặt trên thương trường. Còn mẹ của anh thì em thật sự rất bất ngờ bởi bà tuy tuổi cao nhưng lại rất là trẻ và trông cũng quý phái vô cùng.

Cả nhà đang định chào hỏi thì thấy em đứng ngơ người ra TaeHyung bèn phì cười nắm lấy tay em khẽ gọi. Jungkook chợt giật mình vội lấy lại tinh thần mà cúi đầu đồng thời hai tay cũng đưa giỏ quà lên trước mặt hai bị phụ huynh

- Con chào hai bác ạ, con tên là Jeon Jungkook, con là bạn học của TaeHyung và con rất vinh dự khi được hai bác mời về nhà dùng bữa ạ

Thấy thái độ của em hốt hoảng như vậy bố mẹ TaeHyung thật sự có cố tỏ ra nghiêm nghị đến đâu cũng phải phì cười. Mẹ anh đỡ em đứng thẳng người dậy rồi dẫn em lại ghế ngồi.

- Con là Jungkook sao?

- Dạ vâng ạ - Jungkook mỉm cười nhẹ trả lời

- Thật sự ta rất bất ngờ vì ngoại hình của con rất giống Ji Hoon luôn

Nghe mẹ Kim nói như vậy cả TaeHyung và em đều trở nên cười gượng gạo. Em cũng không biết phải nói cái gì lúc này nữa, tưởng như mọi thứ sẽ im lặng thì TaeHyung lại nhanh chóng lên tiếng nói

- Mẹ, đây là Jeon Jungkook. Người mà con đã từng nói với bố mẹ, là người con yêu.

- Con họ Jeon sao? Con có phải con trai của tập đoàn Jeon thị?

Nghe bố Kim hỏi vậy em cũng nhẹ nhàng gật đầu nói " Dạ phải". Lúc này vố Kim mới cười lên vỗ đùi bôm bốp

- Tốt, thế là tốt quá rồi. Công ty của bố con và công ty của bác cũng đang hợp tác với nhau đấy. Kiểu này có thể nói là nhân duyên rồi không? Hai đứa đều môn đăng hộ đối

- Dạ....

Thấy em ngượng đến đỏ cả mặt thì TaeHyung lại một lần nữa giải vây cho em. Sau buổi trò chuyện làm quen thì cả nhà vào dùng bữa. Trong bữa ăn em ngồi nhìn bố mẹ im quan tâm trong sóc cho nhau như vậy khiến cho trong lòng em cũng có nổi lên một chút ghen tị với gia đình của TaeHyung. Giá như em cũng có một gia đình như vậy, giá như bố mẹ em cũng có thể quan tâm yêu thương nhau như vậy, giá như cả hai người dành chút ít thời gian cho nhau và gia đình như vậy có lẽ mọi chuyện sẽ không đến nước tan vỡ phải không? Nhưng thật tiếc bởi trên đời làm gì có giá như.? Tất cả có thể gọi là định mệnh không? Hay lại là do chính sự thơ ơ của các thành viên trong gia đình lại khiến ngôi nhà chưa bao giờ vững chắc có thêm một vết nứt thật to?

Thấy em ngồi ngơ ra mẹ Kim liền gắp vào bát cho em một con tôm lớn mà nói

- Con không ăn sao? Hay thức ăn không hợp khẩu vị với con?

- Dạ không phải đâu ạ, con vẫn đang ăn mà

Nhìn em như vậy anh liền biết trong đầu em đang suy nghĩ cái gì, anh lấy con tôm trong bát của em rồi lột vỏ ra sau đó lại một lần nữa đặt vào bát của em. Bố mẹ anh thấy vậy cũng tủm tỉm cười, mẹ Kim lại nói

- Con thật may mắn đó nha Jungkook. Từ bé đến giờ thằng ranh này còn chưa bóc tôm cho chúng ta lần nào ấy vậy mà nó lại bóc cho con trước mặt chúng ta như vậy, thật khiến ông bà già này ghen tị nha

Nghe câu này em hơi xấu hổ cúi đầu xuống nhưng chưa kịp mỉm cười mẹ kim lại nói thêm câu tiếp theo

- Không biết trước đây Ji Hoon đã bao giờ được TaeHyung bóc tôm chưa nhỉ?

TaeHyung và cả bố Kim đang ăn cũng khựng lại nhìn mẹ Kim. Mẹ Kim thấy mình lại bị lỡ miệng thì cũng lúng túng định xin lỗi thì TaeHyung đã nhanh hơn một bước. Anh nắm tay em dơ lên trước hai người phụ huynh mà nói

- Jungkook không phải là mối tình đầu của con, đúng. Nhưng con có thể chắc chắn rằng em ấy là người đầu tiên được con lột vỏ tôm cho, là người đầu tiên được sống ở căn nhà riêng của con và đặc biệt cũng là người đầu tiên được con cho phép sẽ trở thành chủ nhân tương lai của căn nhà mà chúng con hiện tại đang ở. Ji Hoon đã là quá khứ rồi nên con hy vọng sẽ không ai nhắc đến cậu ấy một lần nữa trước mặt Jungkookie. Bởi vì con không muốn người con thương phải buồn.

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net