Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Taehyung mạnh miệng lại còn chắc cú như vậy hai ông bà không những bất ngờ mà còn cười đau cả ruột.

- Haha tôi nghĩ vợ chồng mình nên dừng lại rồi đó bà

- Dừng lại ? Ba mẹ nói gì vậy ?

Đúng, đây hoàn toàn là ý mà mẹ Kim của chúng ta đưa ra. Biết rằng JungKook sẽ về đây ra mắt gia đình nên bà đã cho người tìm hiểu. Khi thấy được hình của em thì quả thật có nét giống cậu ấy. Bà liền suy nghĩ và quyết định kéo chồng mình vào phi vụ lừa gạt này. Do bà không muốn con trai mình vương vấn người cũ lại cố chấp yêu người mới để lấp đầy khoảng trống đó. Lúc anh quen JiHoon hai bên gia đình đều thấy họ rất hạnh phúc, thương yêu nhau. Giờ để nói chia tay và chấm dứt hoàn toàn không phải là dễ. Còn việc môn đăng hộ đối bà nhắc tới vì bà đã biết trước em là con của Jeon gia, chỉ muốn châm mồi vào lửa thêm một chút cho kịch tính ai ngờ lại làm em chăng thẳng như thế.

- Hai người....từ khi nào biết dỡn vậy, làm JungKookie sợ đến tái mặt rồi kìa.

- Bác xin lỗi con nhé, bác nói thẳng là như con cũng đã biết Taehyung nhà ta từng quen với ai rồi đấy. Ta là đang bảo vệ con, lỡ đâu thằng nhóc này làm tổn thương con rể nhỏ nhà ta thì mất mặt Kim gia mất.

- D...Dạ...con rể nhỏ ?

Mặt em đỏ lại càng đỏ hơn, nãy giờ mới có nói chuyện với hai người ba bốn câu thôi mà lại thành con rể nhỏ từ lúc nào vậy ? Mà khoan đã em đã đồng ý gả cho anh lúc nào. Đúng là em có muốn vậy thật nhưng như vầy thì nó cứ lạ lạ làm sao ý. Cơ mà đây là lần đầu tiên em gặp một người mới lần đầu gặp mặt lại quan tâm em đến như thế. Còn thay em thử lòng anh như thế nào, như vậy là hời quá cho em đúng không ta ?

Nhất JungKook rồi, đến nhà chơi được chủ nhà tiếp đón nhiệt tình, ăn xong lại được ngồi không xem TV với mẹ Kim. Và rồi luật nhân quả không chừa một ai, cái giá để em ngồi không vui vẻ nói chuyện ngoài phòng khách thì đâu đó trong phòng bếp len lỏi hai người đàn ông chững chạc đang đeo tạp dề rửa bát nhì ra bên ngoài mà thở dài. Em ngồi xem TV cũng chẳng thoải mái tí bào vì không có anh bên cạnh để giải vây, đã vậy để cho bố Kim rửa bát mình dùng có hơi....

- Dạ...Bác...bác gái, hay là để con vào phụ hai người đó, chứ như này thì không phải phép cho lắm

- Con không cần lo, nhà này mỗi lần họp mặt gia đình đều là hai người đó rửa bát cả đấy. Thấy vì con lo lắng cho hai người thế này thì con nên thoải mái hơn đi.

-....

- Ta hỏi con nhé, sao con gặp được thằng trời đánh nhà ta vậy

- Dạ là anh ấy giúp đỡ con khi con chuyển vào trường mới, mọi thứ đối với con rất xa lạ và...có chút đáng sợ nữa cho tới khi gặp anh ấy, con phải cảm ơn Taehyung vì anh ấy như đang mang tới cho con một thế giới mới.

- Công nhận con rất giống

- Dạ ?

- À không ta không nói con giống JiHoon đâu, mà là ta. Hồi xưa ta cũng vậy đấy, từng yêu ông ấy rất sâu đậm, điểm chung của hai người đó là đều có mối tình đầu mới tới lượt chúng ta nên ta hiểu. Bởi vậy ta mới lo lắng mà hồi nãy thử nó xem nó đã chấm dứt hẳn chưa. Làm cái bóng của người yêu cũ nó tàn nhẫn lắm con.

Bà đặt tay mình lên tay em, đôi mắt hy vọng em sẽ là người cuối cùng cũng như duy nhất mà Taehyung chọn nắm tay đi hết suốt đời này. Nhìn bà như thế thôi nhưng đã chất chứa bao nhiêu nỗi lòng khi biết tin em đang yêu đương với con mình. Em cảm nhận được hơi ấm từ tay bà, hơi ấm đặc biệt của một người mẹ mà em từ lâu đã không cảm nhận được nó. Bản tính ghen tị của em không ngừng được từ khi bước vào căn nhà này. Em mỉm cười khi nhìn vào đôi mắt của bà, đôi mắt hằn vết chân chim đang ra sức trìu mến dành cho em. Ngỡ rằng là một cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng cùng bao nhiêu câu hỏi như thẩm vấn, không ngờ em lại được chào đón và được mọi người yêu thương đến thế. Hạnh phúc đúng không em, giờ đừng bảo em chỉ một mình nữa, phía sau em mãi mãi đều có người đứng đó chờ em đến dang tay đón em vào lòng mà yêu thương chiều chuộng em hết mực em nhé.

-------

Trời cũng đã bắt đầu tối sầm lại rồi, anh và em tạm biệt bố mẹ rồi cùng nhau đi về nhà.

- Dạ thưa bố mẹ con về, rảnh con lại sáng chơi.

- Dạ thưa hai bác con về

- Hửm ? Giờ này gọi bác gì nữa, gọi ta là mẹ, đây là bố

- Dạ...dạ thưa bố mẹ con về - em cúi mặt nói nhỏ

Hai ông bà hài lòng cười hả hê rồi mới tha cho em đi về. Trên xe im lặng vô cùng nhưng gương mặt em thì lại khác. Nó không còn căng thẳng nhăn nhó như lúc sáng, thay vào đó là đang mỉm cười trong hạnh phúc, còn có một chút ngượng khi bị hai ông bà Kim gài vào thế khó lúc nãy. Anh nhận ra cũng cười theo, không nói gì hết cứ thế mà đưa em về nhà.

Về tới nhà là mọi sức lực gồng gánh sáng giờ của em tan biến. Em nhanh chóng chọn một bộ đồ thoải mái rồi đi tắm trong khi còn chưa nói với anh lời nào. Kể ra cũng lạ thật, từ cái lúc bị hại người đó bắt kêu như vậy thì em chẳng nói với anh gì luôn, cả đoạn đường cứ một mình cười tủm tỉm đến mức khó hiểu. Lúc tắm xong em lại lăn ình ra giường, anh lấy đồ đi tắm cũng phải lắc đầu nhìn em khó hiểu.

-------

Cứ như thế em lọt vào mắt xanh của bố mẹ Kim, tiếp tục mối quan hệ yêu đương với anh dưới tất cả sự ghen tỵ lẫn ngưỡng mộ của mọi người. Mới đó 3 năm trôi qua, giờ đây đã là cuối cấp ba rồi. Cái năm định mệnh quyết định cuộc đời của mỗi học sinh phải vất vả học hành 12 năm trời và đây là lúc chọn con đường cho mình đi. Em học ngày học đêm, học bù đầu bù cổ. Không phải riêng em mà tất cả học sinh khối này đều vậy, năm quyết định mà. Đến Jimin và Hoseok từng ngọt ngào thế kia ngày nào cũng đi chơi giờ mỗi đứa một góc chuyên tâm học hành. Không ngoại lệ, cả em và anh cũng học như thế đấy. Em nhờ vào trí thông minh vốn có của anh mà thứ hạng lẫn điểm số tăng lên vọt vọt, không còn phải sợ môn Toán như trước nữa.

Trước một tháng thì trung học phổ thông quốc gia em còn phải vượt qua bài thi thử. Nghe nói năm nay đề rất khó làm em lo lắng vô cùng. Hôm nay là ngày xem điểm, thi thử thôi nhưng đầu óc vẫn lo lắng, tìm thì đập thình thịch dò tên của mình để xem điểm. Taehyung đứng thứ hai khối không có gì bất ngờ, anh đang đứng đợi xem điểm của em mới là quan trọng.

- Bao nhiêu ?

- Yeah!!! 28,5₫

Không ngoài sự mong đợi, em đến ôm lấy anh vui sướng ăn mừng. Ai ai đều nhìn cặp đôi đang giữ vị trí trung tâm kia.

Cả sân trường giải tán, anh rủ em xuống cantin ngồi nói chuyện một chút, có cả Jimin nữa nhưng còn Hoseok thì chả thấy đâu.

- Chúc mừng cậu nha JungKookie

- Jimin cũng giỏi quá ấy chứ, đứng gần đầu bảng

- À Taehyung, cậu định học ngành gì

- Tất nhiên là kinh tế rồi, ba mình đang nắm Kim thị cậu quên à

- Taehyung, Taehyung cậu biết tin gì chưa

- Gì mà hốt hoảng vậy, chuyện gì

- JiHoon, cậu ấy...cậu ấy về rồi kia kìa.

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net