Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ji Hoon, cậu ấy.... cậu ấy trở về rồi

Nghe đến đây tất cả mọi người đều như sững lại. Ly nước trên tay Jungkook cũng cứ thế mà rớt từ trên tay em xuống rồi vang lên tiếng vỡ khá lớn khiến người em nhanh chóng bị ướt còn mọi người thì giật mình. Em thấy tai mình như ù đi, còn mọi thứ xung quanh thì khiến em cảm thấy thật ngột ngạt. Để tránh không muốn cho mọi người nhìn ra cảm xúc của mình em liền lúng túng đứng đậy vừa lấy khăn giấy trên bàn để lau người vừa xin lỗi.

- Xin lỗi, mình vô ý quá

TaeHyung lúc này cũng mới hoàn hồn lại thấy hành động của em như đang chuẩn bị muốn rời khỏi đây thì anh vội túm tay em lại. Anh nhìn vào đôi mắt của em thì có thể thấy rằng đôi mắt ấy đầy lo âu và sợ hãi. Anh đứng dậy túm tay em kéo đi trước ánh mắt của mọi người, anh sẽ giải thích, sẽ không để em phải thất vọng về mình đâu bởi vì...  Em chịu khổ quá nhiều rồi.

Trên sân thượng, nơi mà mỗi lần cần nói chuyện riêng tư ở trường anh và Jimin, Hoseok đều đưa em lên. Anh để em ngồi xuống một chiếc ghế cũ ở đó rồi cũng ngồi đến bên cạnh. Anh đưa tay xoa đầu em rồi khẽ nói

- Jungkookie, anh biết em đang có suy nghĩ gì nhưng làm ơn hãy tin anh một lần này được không? Anh nhất định sẽ không làm em thất vọng đâu.

Em nghe vậy liền ôm chặt lấy anh mà nức nở một lúc rồi mới ở trong lòng anh mà khẽ thì thào.

- Em thật sự rất sợ hãi. Em bây giờ chẳng còn gì đâu, gia đình em tan nát mất rồi anh ơi. Em chẳng còn ai cả, em chỉ có anh thôi nên em rất sợ... Thật sự rất sợ nếu cậu ấy trở về, nếu anh bỏ em quay lại với cậu ấy thì phải làm sao đây hả anh?

TaeHyung ôm chặt em lại một chút. Đây là lần đầu tiên em nói thật cảm xúc của mình với anh nhiều như vậy. Chính anh cũng không chắc rằng nếu gặp lại cậu ấy liệu anh có vì tình cảm xưa mà rung động với cậu ấy một lần nữa không? Không, không thể nào như vậy bởi anh đã có em ở bên rồi, em  chẳng phải đã nói rồi y sao? Em không còn gì hết, em không còn ai ngoài anh hết. Anh sẽ không vì cậu ấy mà tổn thương em một lần nào nữa hết.... Anh nghĩ là vậy

----

Sau khi mọi chuyện ổn hơn một chút anh liền lấy lí do Jungkook không khỏe mà xin giáo viên cho hai người về sớm. Anh hứa sẽ dẫn em đi khu vui chơi nên vừa ra khỏi trường học anh liền đưa em đến đấy. Jungkook thích ăn kem, anh mua kem. Jungkook muốn anh ăn xúc xích, anh mua xúc xích. Jungkook khen kẹo bông gòn đẹp, anh liền mua kẹo bông gòn. Người ngoài hay kể cả TaeHyung nhìn vào thì sẽ thấy trông em thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc nhưng chỉ chính em mới biết được trong lòng mình .... Cả một bầu trời sóng gió lớn đến mức nào.

Anh và em sau khi vui chơi thỏa thích thì liền đi đến nhà hàng gần đó ăn cơm. Cả hai đang ăn thì bỗng nhiên bố của em và người phụ nữ ấy xuất hiện. Em có thấy họ, rất rõ là đằng khác nhưng em vẫn cố giả vờ như mình không hề biết chuyện gì cho đến khi hai người họ tiến đến bàn em và anh đang dùng cơm. Sẽ nghĩ rằng bố em sẽ là người lên tiếng nhưng không, người lên tiếng trước lại là người phụ nữ đó

- TaeHyung à? Có phải là con không?

- Ơ cô Park?

- Phải rồi. Con đi ăn trưa với bạn sao? Ơ đây chẳng phải là Jungkook, con trai của anh sao?

Nghe vậy em ngước lên nhìn bà Park rồi lại nhìn bố mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người phụ nữ này là ai? Tại sao lại quen TaeHyung? Như hiểu được thắc mắc của em người phụ nữ kia liền lên tiếng giải thích.

- Chào con Jungkook. Lần trước gặp mặt ta và con chưa có cơ hội chào hỏi nên bây giờ có thể nói là có duyên không nhỉ? Ta là Choi Min Hae, là phu nhân của Park gia và cũng là mẹ của Ji Hoon

Mẹ của Ji Hoon? Người phụ nữ đang cặp kè cùng với bố của em lại chính là mẹ của Ji Hoon sao? Hôm nay có lẽ em đã chịu nhiều cú sốc lắm rồi, hơi thở của em dần dồn dập khó khăn nhưng em vẫn im lặng không nói gì. Thấy em như vậy mẹ của Ji Hoon lại lên tiếng

- Chắc con biết thằng bé phải không? Thằng bé là người yêu của TaeHyung và cũng học cùng lớp với TaeHyung. Ta nghĩ như vậy chắc con cũng học chung lớp với con trai ta phải không?

TaeHyung nghe bà ấy nói vậy định lên tiếng giải thích rằng hai người đã chia tay rồi nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì phía sau anh lại có giọng nói trong trẻo quen thuộc cất lên " Mẹ ". Phải, là cậu ấy, người con trai đã làm anh đau khổ biết bao nhiêu bây giờ đã chở về, đã vậy lại còn gặp nhau trong hoàn cảnh éo le này sao?

Ji Hoon mỉm cười chạy lại chỗ mẹ mình thì nụ cười trên mặt cậu ấy cũng tắt ngấm theo khi thấy TaeHyung và Jungkook cũng đang có mặt ở đây. Mẹ Ji Hoon thấy vậy cũng không nghĩ nhiều liền kêu tất cả cùng ăn chung một bàn, sau đó đẩy Ji Hoon qua ngồi với TaeHyung còn bà và ông Jeon thì ngồi phía em. Căn bản bà làm vậy không phải là cố ý mà bà cũng chưa hề biết rằng con trai của mình và TaeHyung đã chia tay. Jungkook im lặng ngồi xuống không nói gì nhìn hai con người đang ngồi đối diện lúng túng không biết làm gì kia lại cảm thấy trong trái tim mình như bị thắt chặt lại. Em ngồi nhìn bố mình và bà Park anh một câu em một câu trông rất tình cảm và hạnh phúc như vậy lại nghĩ đến người mẹ của mình đang loay hoay với đống công việc kia liền cảm thấy thật khó chịu. Em nghĩ rằng mình chỉ cần im lặng cho đến khi bữa ăn kết thúc thì sẽ xong rồi nhưng cho đến khi bà Park lại một lần lên tiếng.

- Thật trùng hợp là Jungkook và Ji Hoon lại học chung một lớp nhỉ. Anh à, sau này mình về chung nhà với nhau chẳng phải Jungkook cũng sẽ gọi Ji Hoon bằng một tiếng anh trai sao? À mà còn nữa, hiện tại mấy đứa là bạn cùng lớp nhưng sau này có khi Jungkook phải gọi luôn TaeHyung một tiếng anh rể ý nhỉ?

Tưởng như mọi thứ xung quanh em như một cơn sấm chớp đùng đùng kéo đến. Em đứng dậy đập mạnh bàn một cái khiến mọi người đều giật mình

- Anh trai? Sẽ chẳng có anh nào hết vì tôi không chấp nhận cô đâu. Còn nữa, nếu như bố của tôi có ý định đến với bà thì tôi xem như cũng không còn bố luôn.

Em nói xong quay lại nhìn anh bằng ánh mắt đau khổ sau đó liền lập tức rời đi. Ra khỏi nhà hàng em liều mạng chạy thật nhanh với hai hàng nước mắt của mình. Mọi cố gắng của em có phải đổ vỡ tất cả rồi phải không? Kể từ phút giây bà Park để anh và cậu ấy ngồi đối diện em thì em nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc rồi. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nhưng khi mọi chuyện sảy ra em vẫn không thể chấp nhận được. TaeHyung thấy em bỏ đi như vậy cũng liền hốt hoảng đứng dậy toan đuổi theo em nhưng lại bị Ji Hoon túm tay kéo lại

- TaeHyung.... Chúng ta có thể nói chuyện không?

- Park Ji Hoon. Chúng ta chia tay rồi

Nói rồi anh gỡ tay cậu khỏi tay mình rồi vội vã đuổi theo em. Anh thầm trách mình là kẻ tồi tệ nhát gan bởi khi em cần anh nhất thì anh chỉ biết ngồi im nhìn em chịu đựng.

      " Trời sẽ đổ mưa vì không thể chịu nổi sức nặng của nước

         Cũng giống như em sẽ bật khóc khi em không chịu nổi đau lòng"

UyenMin1110
Mình sẽ báo trước sẽ ngược Jungkook một chap nữa rồi sẽ quay lại Ngược TaeHyung nha. "Trời sẽ đổ mưa vì không thể chịu nổi sức nặng của nước

         Cũng giống như em sẽ bật khóc khi em không chịu nổi đau lòng"

Trong fic có nhiều câu như vậy là mình cop trên tóp tóp á chứ không phải là mình tự nghĩ ra đâu nhé 🥲🥲🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net