Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung chạy thụt mạng vẫn không thể nào đuổi kịp em, biết mình càng chạy càng vô ích nên anh bắt taxi về nhà của mình. Anh lấy bình tĩnh mở cửa vào nhà, giày của em bị văng lung tung. Giày thì ở đó nhưng cả người lẫn tiếng thì chẳng thấy đâu, nơi duy nhất chỉ có thể là trên phòng. Anh đúng trước cửa hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa nhưng không hề thấy phản hồi. Biết rằng em đang giận anh nhẹ nhàng mở cửa, tấm lưng nhỏ quay mặt về phía đối diện ôm gối khóc thút thít. Anh đi lại ngồi xuống cạnh em, vuốt ve cái đầu nhỏ không chịu ngước lên nhìn anh từ nãy giờ

- JungKook à

-....

- Anh nói với họ là JiHoon với ảnh đã chia tay rồi, em đừng giận anh nữa nha.

Nghe câu nói của anh em dần bình tĩnh mà ngước mặt lên nhìn. Đôi mắt đỏ hoe, nước mũi lem nhem khắp mặt, từng tiếng nấc phát ra theo từng từ em nói

- Hic...thật...thật không

- Thật cho nên anh....

~ Reng reng reng ~

Anh ra ngoài nghe điện thoại, về phía em cũng yên tâm được phần nào khi nghe anh nói như vậy. Xui rủi không biết sao mới chỉ có một ngày mọi thứ tồi tệ đều giáng lên con người nhỏ bé ấy. Nói là yên tâm chứ trong lòng em vẫn rất lo sợ, sợ rằng 3 năm của em chẳng thể đánh đổi với gần 6 năm của cậu ấy. Đang loay hoay mãi trong vòng luẩn quẩn suy nghĩ của mình, anh bước vào nắm tay em một cách mất tự nhiên, vẻ mặt gượng gạo đầy khó xử

- JungKook...JiHoon em ấy....

- Anh nói đi

- Em ấy bảo cần gặp anh để nói chuyện. Em đừng lo, anh sẽ nói tất cả với em ấy, em tin anh chứ

Chỉ đáp lại bằng cái gật đầu, anh nhẹ nhõm ra ngoài đi gặp cậu ấy, không biết rằng em lúc nãy đã khó khăn thế nào khi đồng ý nó. Trong lòng bảo không được nhưng cái gật đầu vẫn dành cho anh. Em ngốc, thật sự rất ngốc. Nhưng cũng chỉ là gặp mặt nói chuyện, thử hỏi rằng nếu giờ em giữ anh lại thì có chắc rằng anh sẽ ở lại hay không, hay là hai người sẽ cãi nhau đây ?

-------

Quán cà phê cũ nơi anh và cậu ấy bao nhiêu ngày tháng từng hẹn hò. Nhìn đi nhìn lại xung quanh chỉ toàn hình bóng của hai người trước đây. Đúng, nó là "đã từng", "trước đây" nên anh đừng nên mong chờ gì ở nó. Hãy nhớ rằng đây là một buổi gặp mặt để nói rõ mọi chuyện, làm ơn đừng đi vào vết xe đổ mà anh từng vấp phải, ở nhà còn có một người yêu anh hết mực giao toàn bộ tin tưởng cho anh đang chờ câu trả lời.

Anh đến chờ khoảng 10 phút thì cậu ấy cũng tới. Bầu không khí bây giờ mới thật sự là căng thẳng, hai người chẳng biết nói gì ngoài nhìn nhau.

- Xin hỏi hai anh đây uống gì ?

- Một ly cafe và một nước ép dâu - Anh nhanh nhảu trả lời

- Xin đợi một chút

- Anh vẫn nhớ sao

- Ừm...

Nói được hai câu hai người lại trở nên ngượng trong mắt đối phương.

- Anh/Em...Em nói trước đi

- Anh và JungKook...

Thì ra chuyện mà cậu ấy muốn nói là chuyện này. Anh nghĩ cũng thật là ngộ nhỉ, chính cậu ấy đã mặc kệ anh khóc lóc khổ sở như thế nào để mong cậu ấy đừng chia tay. Vậy mà một hai miệng cậu nói ra câu nói chua chát đó, còn khiến em trở thành người thay thế của cậu ấy trong lòng anh rồi bỏ đi không một tin tức. Để anh mất một thời gian nhận ra tình cảm của mình dành cho em, gián tiếp làm tổn thương em.

- Đúng, anh và JungKook đang yêu nhau

- Anh không cần phải căng thẳng thế đâu, em chỉ muốn chúc mừng hai người, cũng như xin lỗi anh về chuyện ba năm trước. Nếu lúc đó...

- Em không cần xin lỗi đâu, giờ anh đã có JungKookie rồi

JiHoon rất vui vì thấy anh có thể tìm được người như JungKook. Sở dĩ lúc đầu cậu ấy không nhờ ai khác mà nhờ em là vì khi nhìn vào mắt em nó sáng rực lên khi nhắc đến tên anh. Cậu bé ngây thơ đó làm JiHoon rất tin tưởng. Cậu ấy yêu anh rất nhiều nhưng mối nhân duyên này có lẽ phải chấm dứt ngay tại thời điểm đó. Cậu ấy không hề hối hận khi nói câu chia tay, nếu đã không còn mặn nồng thì không cần phải giữ lấy nhau. Cũng có thể nói chính nhờ cái ngày định mệnh trên sân thượng hôm đó dù sợi dây tơ hồng của hai người đã đứt, may mà ông trời thấy được nối một nửa sợi tơ hồng đang chờ đợi kia đến bên anh tới tận bây giờ.

Sau bao nhiêu ngày gặp lại anh dẫn cậu ấy đi một vòng quanh Seoul xem sự thay đổi của nó sau 3 năm. Họ nói chuyện vui vẻ với nhau như những người bạn thân thiết thật sự. Trong khi anh vui vẻ bên ngoài thì ở căn nhà rộng thênh thang kia, có một người đang lo lắng nhìn vào đồng hồ liên tục. Đã gần 10 giờ rồi anh chưa về nhà, gọi điện không bắt máy cũng không nhắn cho em mình đang ở đâu. Trong đầu em lại suy nghĩ những thứ lung tung không dứt. Đúng lúc đó em nghe tiếng mở cửa, lật đật chạy đến hỏi khi thấy anh.

- Anh đi đâu sao về trễ vậy, sao không nhắn tin cho em, em gọi cũng không bắt máy.

- Haizz JungKook à, điện thoại anh hết pin, anh nói rồi anh đi ra ngoài nói chuyện với Ji Hoon

- Nói chuyện ? Hai người nói chuyện gì mà 10 giờ anh mới về vậy

- JUNGKOOK À ! Anh và em ấy đã chia tay rồi em phải là người biết rõ chứ

- Anh...anh quát em. Anh có biết em lo sợ như thế nào không, em sợ rằng anh với cậu ấy quay lại, anh sẽ bỏ em mà đi, anh nói em biết rõ, vậy anh cũng phải biết rõ để người yêu của mình đi tới giờ này với người yêu cũ thì làm sao em không lo lắng cho được.

- Ha...sợ sao, hay là trong tiềm thức của em em chẳng bao giờ tin tưởng thằng này, CÓ ĐÚNG KHÔNG

Anh nói một lần cuối rồi đi thẳng lên phòng đóng rầm cửa lại. Em ngồi dưới đây khóc nức nở, em đã làm gì sai chứ, anh quát em chỉ vì em hỏi về cậu ấy thôi sao ?

-------

Hôm nay là cuối tuần, đáng lẽ ngày này hàng tuần anh sẽ dẫn em đi ăn đi chơi nhưng hôm nay có vẻ không được rồi. Từ đêm hôm qua em ngủ ở sofa không dám lên phòng, sáng dậy tìm anh đã không thấy anh đâu. Buộc lòng tự mình nấu bữa sáng rồi ăn một mình, em nhìn về phía căn bếp, nơi đó ngày nào cũng có người nấu ăn cho em. Nghĩ tới em chẳng thể nuốt nổi mà bỏ bữa giữa chừng lên phòng rồi thiếp đi một lúc.

Mở mắt ra trời đã tối, trong nhà đèn bật đầy đủ, em đoán là anh đã về nên chạy khắp nhà tìm anh. Nhưng phòng khách, phòng bếp, cả căn phòng cũ của cậu ấy cũng không thấy anh đâu. Em chợt nghĩ đến thư phòng đối diện phòng em. 1,2,3 vẫn không có anh, chẳng lẽ giận rồi à.

-------

Hai người vẫn cứ tiếp tục chiến tranh lạnh cả mấy ngày trời. Anh có về nhà, dạo này cũng nấu bữa sáng lại cho em nhưng hai người vẫn không nói chuyện. Một người ngại nói còn một người tổn thương trong lòng nên không chịu nghe. Anh đi từ sớm, về nhà lúc tối, vòng tuần hoàn cứ thế kéo dài. Cả lần chạm mặt nhau chắc cũng đếm trên đầu ngón tay.

Và rồi sắp tới đây chỉ còn vỏn vẹn một tuần thôi là tới sinh nhật của em. Nhưng cứ tình hình thế này thì...Không biết là anh còn nhớ tới sinh nhật của em hay không nữa, hay là vẫn đang giận chuyện ấy. Em rất muốn làm lành với anh nhưng anh cứ như vầy thật sự rất khó bởi em không giỏi nói năng. Em định nhân dịp ngày đặc biệt này mà giải hoà, coi như là cột mốc đặc biệt của em và anh.

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net