Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jeon Bam

Hai ánh mắt vô tình chạm nhau khiến tim của TaeHyung bất chợt nhói lên từng đợt. Có phải anh đang nhìn nhầm không? Người trước mặt anh là em -Jeon Jungkook. Đôi chân anh như vô lực muốn bước lên tiếng về phía em nhưng lại không thể, em mỉm cười tiến chỗ anh sau đó cầm lấy chiếc dây xích chú chó như tay anh rồi em cúi đầu xuống nói

- Xin lỗi tiên sinh, nhóc con này có lẽ đã làm phiền anh nhiều rồi. Cảm ơn vì đã giúp tôi giữ nó, tôi xin phép

Sau khi bóng lưng ấy rời đi anh mới giật mình ngoảnh lại tìm kiếm nhưng lại muộn một bước vì em đã lên chiếc xe taxi kia cùng chú chó mà rời đi mất rồi. Mặc kệ dòng người đông đúc, mặc kệ ánh mắt kì lạ của mọi người anh chạy theo gọi lớn tên em nhưng chẳng thể được. Khi chiếc xe cũng biến mất khỏi tầm mắt của mình anh run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Jimin

- Alo mình nghe đây TaeHyung

- Jimin à Jungkookie.... Jungkookie em ấy còn sống

- Cậu nói gì cơ? TaeHyung à có phải cậu lại phát điên rồi không?

- Không... Không phải đâu chính mắt mình nhìn thấy em ấy mà, em ấy đã gọi mình là tiên sinh và đã cười với mình

- Mình nghĩ cậu nên nghĩ ngơi nhiều đi

- Không phải đâu mà. Cậu phải tin mình....

Sau khi Jimin dập máy TaeHyung bất lực quỵ gối xuống mà bật khóc. Anh là đang nói thật mà nhưng tại sao không ai tin anh. Anh thật sự đã thấy em mà... Phải rồi, em còn sống và ở gầy đây. Có lẽ vậy , anh nhất định sẽ tìm ra em.

-----

Jimin sau khi dập máy liền thở dài một hơi. Hoseok ngồi bên cạnh thấy vậy liền quay qua hỏi

- Có chuyện gì vậy em?

- Kim TaeHyung, cậu ta lại phát điên rồi. Em không biết đến bao giờ cậu ta mới chịu chấp nhận rằng Jeon Jungkook đã chết cách đây 3 năm rồi. Em cứ ngỡ rằng thời gian qua cậu ta đã ổn nhưng lúc nãy cậu ta lại gọi điện bảo với em rằng Jungkookie cậu ấy còn sống. Đã thế lại còn nói là cậu ấy đứng trước mặt TaeHyung và mỉm cười với cậu ta

- Anh nghĩ cũng không nên trách TaeHyung bởi cái chết của Jungkook đã tạo cho TaeHyung một cái bóng tâm lý quá lớn đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa thoát ra được

- Em biết và em hiểu nhưng anh nên thấy rằng cậu ta không thể như vậy mãi được. Quá khứ là quá khứ, hiện tại và tương lai cũng thế. Nếu như cứ mãi như thế thì anh nghĩ cậu ta sẽ thành người như thế nào? Là một người chỉ biết sống với cái hình bóng và linh hồn của Jungkook do chính cậu ta tưởng tượng ra à?

- Cái gì cũng có thời gian mà em. Anh...

- Thôi kết thúc vấn đề này ở đây đi, nói nữa em bực chết mất

----
TaeHyung sau khi về nhà đã lập tức cho người đi tìm tin tức của Jungkook. Ở trong phòng anh đứng ngồi không yên như đang lo lắng gì đó vậy. Chỉ cần là em thì dù một chút hy vọng nhỏ nhoi anh cũng không bỏ qua đâu. Người ta nói anh điên cũng được, nói anh bị ảo giác cũng được nhưng anh tin vào mắt mình, tin vào cảm nhận của trái tim mình nữa. Suy nghĩ đến lúc thật sự tìm được em thôi đôi môi anh cũng bất giác mỉm cười lên rồi, chỉ vì một chút thoáng qua anh còn không chắc chắn có phải em không nhưng trên môi anh cũng nở một nụ cười mà suốt ba năm qua nó đã biến mất.

Ở phía bên Nam Joon và Seok Jin. Hai người cũng hẹn nhau đi dạo ở phố Insadong, phía sau họ còn có Yoongi hay còn có cái tên khác là Suga và một cô gái nữa. Họ đi năm người và một chú chó nhưng sơ ý một chút lại để lạc chú chó ấy. Phải, chú chó mà TaeHyung gặp chính là chú chó mà họ đang tìm - Jeon Bam. Cô gái đang đi chung với Suga vừa đi vừa làu bàu bởi cô đi giày cao gót nhưng phải đi bộ quá nhiều khiến chân cô bị đau

- Anh Suga à. Nghỉ một chút được không? Em đi hết nổi rồi

- Lee Y/n. Em cứ lải nhải miết như thế bị là anh cho em ở lại một mình luôn đấy.

- Tại anh chứ. Em đã bảo là cầm hộ cái dây xích rồi mà, bây giờ biết tìm Bamie ở đâu đây?

- Jeikey đưa nó cho em giữ hay anh giữ mà em trách anh hả?

- Nhưng...

- Mọi người ơi em tìm được Bamie

Ở phía xa xa, một cậu thanh niên cùng một chú chó chạy tới. Nam Joon và Jin đang bất lực với hai con người cả ngày chí chóe kia khi nghe được cậu trai kia về thì cũng liền chạy tới

- Em tìm thấy nó ở đâu vậy Jeikey?

- Dạ có một người đàn ông kia túm được nó lại, em chỉ cảm ơn rồi đưa nhóc con đi luôn. Ây da em quên cho anh ta ít tiền cảm ơn

- Em đấy, không phải cái gì cũng tiền tiền là xong đâu nhé

Jin nói rồi nhí trán Jeikey một cái khiến mọi người cũng bất lực. Jeikey sau khi nói chuyện với Jin xong thì cười hì hì, sau đó sắc mặt thay đổi 180 độ liền quay qua túm lấy tai của Y/n mà xách ngược lên rồi mắng

- con nhóc thối tha này, anh nhờ em có một chút mà liền để lạc mất Bamie là sao?

- Á á em đã nhờ anh Suga rồi mà, tại anh ấy không phải tại em

Suga nghe vậy chỉ biết thở dài sau đó mặt biểu cảm không quan tâm rồi định rời đi trước nhưng Jeikey lại kêu anh lại và giao Jeon Bam cho anh nhờ anh trông hộ mình, Suga ngoài sự bất lực ra thì cũng không thể từ chối Jeikey bèn cầm dây xích rồi kéo đi. Jin và Nam Joon cũng đi tìm không khí riêng cho hai người. Hiện tại ở lại chỉ còn Jeikey và Y/n hai người nhìn nhau sau đó không hẹn mà cười quỷ dị. Chả là từ trước đến nay trong nhóm 5 người thì Jeikey và Y/n được mang danh là hai con quỷ phá phách bởi hai người luôn đi kiếm chuyện chỗ này, gây gỗ chỗ kia. Nếu người ngoài ai không biết mà vô tình gây chuyện với hai người thì xác định sẽ bị đánh cho bầm dập. Ba anh lớn nhiều lúc cũng bất lực lắm nhưng nói như gió thổi qua tai vậy, hai người chỉ vâng vâng dạ dạ rồi đâu lại vào đấy.

Hai người hí hửng lượn lờ một vòng sau đó ghé vào một quán kem gần đó mà ngồi. Không phải nói chứ Y/n tuy gốc là người Hàn nhưng từ bé đã sống ở bên Mĩ rồi cho nên cũng có thể nói đây là lần đầu cô vẻ Hàn Quốc. Anh họ của cô là Jackson, là bạn thân của Nam Joon cho nên cô đã được xin vào công ty của anh với chức vụ là thư kí của giám đốc Min Yoongi. Tuy tất cả đều là cấp trên cấp dưới nhưng lại chơi chung với nhau. Cô ấn tượng nhất là Yoongi bởi vì anh là người có tính cách trái ngược với cô. Cô năng động hoạt bát bao nhiêu thì anh trầm tính ít nói bấy nhiêu. Điều đặc biệt đó của anh khiến anh vô tình biến thành mục tiêu mà cô ngắm làm tiêu chuẩn bạn trai của mình. Tuy khó khăn một chút nhưng với cô cái gì càng khó thì càng thú vị. 

Hai người ăn kem xong định chuyển đi thanh toán thì vô tình Y/n lại va trúng một cô gái. Y/n còn chưa kịp mở miệng xin lỗi thì cô gái kia đã lên tiếng mắng chửi

- Chết tiệt. Cô không có mắt à?

- Cô mới là người va phải tôi trước mà?

Cô gái kia liếc mắt nhìn cách Y/n ăn mặc quần áo rộng thùng thình liền bĩu môi nói

- Thứ nhà quê như cô mà lại dám trả treo với tôi à?

Y/n nghe vậy không nói nhiều liền cúi xuống cầm ly nước của bàn gần đó tạt thẳng mặt cô ta. Chưa xong ở đó, cô để lại cái ly nước ở vị trí cũ sau đó liền ban thêm cho cô gái kia một cái bạt tai thật mạnh rồi mỉm cười cầm tay Jeikey rời đi. Trước khi đi Jeikey còn không quên quay lại nói lớn

- Đừng bao giờ để cái miệng đi nhanh cái não bởi vì cái miệng sẽ có nguy cơ không thể tái sử dụng được nữa đâu cô gái ạ

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net