Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook vốn không muốn quay về Hàn Quốc nhưng em lại quyết định về bởi em muốn gặp người đàn ông đó, người đàn ông đã khiến mẹ em đau khổ. Cầm tấm hình trên tay Jungkook ngước lên nhìn công ty Jeon thị đồ sộ trước mắt mà khẽ mỉm cười. Ở xa em vẫn có thể thấy một chiếc xe hơi đắt tiền dừng lại ở trước công ty sau đó người đàn ông có khuôn mặt y đúc trong tấm hình của em bước xuống rồi lại là một người phụ nữ, cuối cùng là một người con trai. Em híp mắt nhìn họ trong lòng nảy ra nghi vấn " gia đình mới của ông ta sao?". Khi thấy ba người họ vào trong Jungkook cũng không chần chừ mà tiến vào. Đi đến quầy tiếp tân thì cô nhân viên nào đó gọi em lại

- Thưa cậu gì ơi, cậu đến đây có việc gì?

- Tôi đến tìm bố mình

- Bố sao? Bố cậu là ai?

- Là chủ công ty này. Tôi Jeon Jeikey, con trai của chủ tịch nhà chị.

- Jeon Jeikey sao? Nhưng....

- Phiền phức

Jungkook bỏ lại một câu rồi tự ý tiến vào trong trước sự bối rối của cô nhân viên. Chẳng phải con trai của chủ tịch là Ji Hoon sao? Ở đâu lại xuất hiện một người nữa vậy? Đến lúc định hình lại thì cô mới hốt hoảng đuổi theo em nhưng Jungkook đã nhanh chóng biến mất trong thang máy rồi. Jungkook hiên ngang đi đến tầng cao nhất sau đó đi tìm tên phòng chủ tịch. Cô thư ký lâu năm của ông Jeon đang mang nước vào thì thấy em như gặp ma khiến cô sững sốt mà làm rơi cả khay nướng trên tay mình.

Ở bên trong ba người đang nói chuyện nghe thấy tiếng đổ vỡ Ji Hoon định đi ra mở cửa xem sao thì cánh cửa đột nhiên mở ra khiến cả ba người bên trong như chết lặng. Jungkook chẳng thèm để ý gì mà tiến vào ngang nhiên ngồi xuống ghế sofa mà nhếch mép

- Chà, gia đình hạnh phúc quá nhỉ? Chủ tịch Jeon.

- Jung.... Jungkookie? Là con sao? Con của ta... Con thật sự còn sống sao?

Ông Jeon run run định tiến đến ôm em nhưng nhanh chóng bị em dùng tay cản lại. Ngay cả khi tách khỏi người ông Jeon em liền dùng khăn giấy trên bàn không ngại ngùng lau tay mình như vừa đụng vào vật gì bẩn lắm vậy.

- Jungkookie? Jungkookie nào vậy? Cậu ta là ai thế?

- Con... Con nói gì vậy con trai? Tại... Tại sao con lại nói như vậy?

- Xì, thưa chủ tịch là đừng gọi tôi là con trai bởi tôi không có bố. Con trai? Chẳng phải người này mới là con trai của ông sao?

Jungkook vừa nói vừa liếc mắt nhìn Ji Hoon, con người bất động từ nãy đến giờ. Jungkook mỉm cười đứng dậy đi xung quanh Ji Hoon rồi mỉm cười đánh giá

- Chà, người này có lẽ bằng tuổi tôi đấy. Vậy ông nói xem cậu ta là con ruột của ông sao? Rốt cuộc tên khốn nạn nhà ông đã lừa dối mẹ tôi bao lâu rồi?

- Jungkook à, tại sao con lại gọi bố của con như vậy?

- Bà im miệng. Bà là ai mà có quyền lên tiếng ở đây? Bà tên gì nhỉ?  Choi Min Hae sao? Ồ, đồ đàn bà trơ trẽn nhất trên đời này đang mở miệng muốn dạy tôi sao?

- Jungkook à, cậu thật sự quá đáng rồi đấy. Cậu nghĩ cậu là ai mà lại dám lên tiếng mắng mẹ mình như thế hả?

" Chát "

- Im miệng. Mày có quyền lên tiếng ở đây sao? Không hề. Cả mày lẫn mẹ mày ấy đều mặt dày, trơ trẽn và đặc biệt lại là gia đình của đồ khốn này haha. Một gia đình đốn mạt

Jungkook sau khi cho Ji Hoon một tát thì bóp chặt lấy miệng cậu mà nói. Trước mắt ba người này thì Jungkook như một người xa lạ vậy. Cậu con trai ngây thơ hồn nhiên, hiền lành ngoan ngoãn và có chút nhút nhát trước kia đã biến mất mấy năm trời liền. Nay đột nhiên xuất hiện lại trở thành một con người hoàn toàn khác, hoàn toàn trái ngược với trước kia. Ông Jeon đau lòng nhìn em mà khẽ lên tiếng

- Jungkookie à, ta không biết chuyện gì đã sảy ra với con nhưng con làm ơn đừng như vậy được không? Con hãy thả Ji Hoon ra rồi chúng ta nói chuyện nhé?

- Ông đang xót cho cậu ta sao? Ui chậc chậc, thật là tình cha con thiêng liêng quá. Ông khiến tôi cảm động lắm rồi đây này

- Jungkook à, làm ơn thả Ji Hoon ra đi, miệng thằng bé đã chảy máu rồi

Bà Choi bật khóc nức nở nhìn Ji Hoon nhăn mặt đau đớn trong tay Jungkook. Jungkook nhìn như thế cũng bật cười khanh khách rồi đẩy Ji Hoon ra khiến cậu ngã khụy xuống đất. Jungkook đưa ánh mắt chán ghét nhìn cậu rồi lên tiếng

- Tôi không biết trước đây chúng ta đã từng gặp mặt hay chưa nhưng hiện tại chỉ cần nhìn thấy mặt cậu cũng khiến tôi trở nên thật chán ghét. Ông Jeon đây cứ cố gắng chăm sóc yêu thương gia đình mình cho tốt vào nhé bởi vì một ngày nào đó tôi nhất định sẽ hủy hoại các người. Từng người, từng người một, những ai làm mẹ của Jeikey này đau khổ một thị tôi khiến các người đau khổ mười, thậm chí là một trăm.

Nói rồi Jungkook mỉm cười mãn nguyện rời khỏi đó. Bà Choi nhanh chóng đi đến đỡ Ji Hoon đứng dậy còn ông Jeon như chết lặng mà ngã phịch xuống ghế sofa. Rốt cuộc Jungkook đã trải qua chuyện gì để mà một đứa trẻ trong sáng lại thành ra con người đáng sợ đến như vậy?

-----

Suga và Y/n đi siêu thị mua đồ để chuẩn bị bữa trưa cho mọi người thì Y/n nói muốn đi đến nhà vệ sinh một chút. Suga đi đến các quầy hàng ăn vặt thì chợt dừng lại bởi anh nhớ rằng Jungkook rất thích ăn snack với uống sữa chuối. Suga vốn dĩ trước kia luôn xem Jungkook là em trai nhưng càng ngày cái tình cảm của anh dành cho Jungkook lại dần thay đổi theo hướng khác. Tính cách của Jungkook thích ồn ào vui vẻ bao nhiêu thì Suga lại thích yên tĩnh bấy nhiêu nhưng không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt của em thì trái tim anh lại trở nên đập nhanh khác thường. Đang đi dọc quầy snack thì anh lại vô tình gặp TaeHyung. Khi hai người chạm mắt nhau TaeHyung cũng có vẻ rất ngạc nhiên

- Ồ giám đốc Min. Thật trùng hợp

- Phải, Kim tổng. Tôi cũng không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.

- Thật có duyên. Giám đốc Min đây có sở thích ăn vặt này sao? Thật bất ngờ đấy

- À không, tôi mua cho Jeikey. Em ấy rất thích ăn mấy món này.

Nghe đến Jungkook tim TaeHyung như đập mạnh hơn nhưng lại nhớ lại một màn của em và Suga ở hôm gặp mặt đó khiến TaeHyung có chút khựng lại nhưng rồi lại lên tiếng

- Cậu ấy lớn như vậy vẫn thích ăn vặt những món vậy sao?

- Phải, em ấy chỉ lớn đầu thôi chứ chẳng khác gì một đứa trẻ hết. Thật khiến người ta lo lắng mà.

TaeHyung có chút khó chịu khi Suga nói về Jungkook có chút giọng ôn nhu và nuông chiều. Đặc biệt ánh mắt của anh thật sự hiện lên tia vui vẻ khi nói về em. TaeHyung ho khan một tiếng sau đó lại tò mò hỏi

- Hai người là anh em sao? Hay là quan hệ.... Yêu đương?

Suga nghe vậy cũng có chút bất ngờ nhưng anh cũng không phủ nhận lời nói của TaeHyung mà liền mỉm cười gật đầu

- Phải, tôi thương em ấy.

" Thịch" trái tim của TaeHyung như run rẩy khi nghe Suga xác nhận thắc mắc của mình. Không biết vì sao nhưng chính anh mặc dù vẫn không biết đấy có phải là Jungkook không, hay chỉ là người giống người nhưng khi nghe Suga nói vậy cũng không tránh khỏi đau lòng. TaeHyung mỉm cười gượng gạo nói tạm biệt rồi rời đi trước để lại Suga ở đấy lấy thêm snack. Hai người nói chuyện xã giao như vậy nhưng đâu hay Y/n sau khi đi vệ sinh vào liền nghe hết tất cả. Đôi tay cô chà xát vào nhau và trong đôi mắt đẹp cũng dần hiện lên một lớp sương mù .

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net