Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài xế của nhà Jungkook đến đón em nhưng em lại ra hiệu cho chú đừng ra mặt. TaeHyung và em đã cùng lên xe nhà anh mà đi về, em kêu anh dừng cách nhà mình một đoạn khá xa rồi bước xuống

- Cảm ơn anh vì đã giúp em

- Ngốc này, không sao đâu

- Vậy anh về đi

TaeHyung lúc này có để ý trên mặt Jungkook một chút. Chả là vết trang điểm kia bị nước mắt của em làm nhoè đi một chút, như nhận ra ánh mắt của anh Jungkook liền cúi mặt xuống mà nói

- Em xin phép về trước, anh về đi

- Nhà em ở đây sao?

- Dạ không. Một đoạn nữa mới tới

- Vậy tại sao không để anh đưa em về đến nhà luôn? Chân em đang bị thương mà

- Không cần đâu, em đi được. Cảm ơn anh

- Vậy được rồi. Anh về

Khi xe của TaeHyung vừa rời đi thì xe của nhà Jungkook cũng đi đến. Jungkook không nói gì chỉ ngoan ngoãn ngồi trên xe tầm 5 phút mới mấp máy môi nói

- Chuyện lúc nãy....

- Thiếu gia yên tâm đi, tôi sẽ không nói với ông bà chủ đâu

- Con cảm ơn ạ.

Khi về đến nhà Jungkook bước vào thì thấy mẹ mình đang ngồi trên sofa uống trà

- Thưa mẹ con mới về

- Jungkookie?

Đáng nhẽ bà sẽ nói là " con lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi" nhưng bà lại thấy dáng đi của con trai mình như thế liền hốt hoảng đứng dậy chạy lại chỗ cậu.

- Con bị sao vậy? Chuyện gì xảy ra mà cả cơ thể con lại bị thương nhiều như vậy?

- Dạ... Con...

- Mau nói mẹ biết

Dù không muốn nhưng Jungkook vẫn phải kể vì không còn cách nào khác. Tất nhiên em cũng không quên kể với mẹ mình chuyện TaeHyung cứu em với hy vọng mẹ sẽ khen anh và cho phép em chơi chung với anh nhưng em đã sai, mẹ em lại không nghĩ như vậy

- Toàn một lũ đầu đường xó chợ. Lũ con gái đó nhất định phải trả giá đắt vì đã đụng đến con nhà Jeon gia

- Thôi mà mẹ

- Thôi cái gì? Con xem lại cả người con xem chỗ nào lành lặn không? Ngày mai đi học con hãy đưa số tiền này cho cậu bạn đã giúp con để cảm ơn nha. Nhớ trả xong tiền thì đừng liên quan đến người ta nữa đấy

- Nhưng mẹ à đâu phải lúc nào tiền cũng giải quyết được vấn đề đâu ạ?

- Nếu vậy con nghĩ là gì? Lũ người bần hèn đó chỉ cần tiền là được.

Jungkook hoàn toàn cứng họng trước câu nói của mẹ mình. Lũ người sao? Đấy là bạn của em, cũng là con người thôi mà. Thậm trí mẹ em còn không cần tìm hiểu họ có gia thế như thế nào liền cho họ bần hèn thấp kém như vậy. Em không nói gì chỉ biết im lặng mà về phòng... Nếu như một ngày mẹ biết em giấu mẹ chuyện bạn bè thì mẹ sẽ như thế nào đây?

----
Hôm sau đi học em thấy trên mục thông báo của nhà trường có tin gì đấy nhưng em cũng không quan tâm cho lắm. Đến khi em về bàn của mình thì TaeHyung đã đi lại rồi nói

- Chà, Jungkookie của chúng ta đã làm gì khiến họ bị như vậy nhỉ?

- Sao... Sao ạ?

- Những người hôm qua đánh em đấy, bọn họ bị đuổi học hết rồi

Em nghe vậy cũng không biết nói gì hơn. Chắc là mẹ em làm rồi.... Em cũng biết trước kết cục của mấy cô gái kia cũng không tốt đẹp gì cho nên em không muốn nói cho mẹ biết.... Chỉ là mẹ không cho phép em im lặng.

Những tiết học nhanh chóng qua đi, bây giờ JiMin đang đi về nhà một mình. HoSeok hôm nay không đi học nên cậu mới phải đi một mình vậy. Đang đi cậu thấy Jungkook lén lén lút lút làm gì đó thì cậu liền đi theo cho đến khi Jungkook vào nhà vệ sinh công cộng thì cậu mới đứng nép sang một bên để xem xét

Được một lúc sau Jungkook bước ra ngoài liền có một chiếc xe hơi đi đến trước mặt em. Thấy Jungkook vừa định đi lên xe thì Jimin đã ngay lập tức gọi lại

- Jungkookie

Em như đứng hình bởi Jimin đã thấy được khuôn mặt thật của mình. Chả là mấy ngày nay mẹ em luôn hỏi về cái ngoại hình lập dị kia thì em đã quyết định trước khi về nhà phải tẩy trang hết những thứ trên mặt em đi. Jimin đứng trước mặt em tỏ thái độ kinh ngạc như không tin vào mắt mình

- Jungkookie... Mặt của cậu?

- Mình... mình...

----
Hai người ngồi ở ghế đá nói chuyện đã được một lúc khá lâu. Chuyện đến nước này nên em không giấu Jimin được nữa bèn kể lại tất tần tật mọi chuyện kể cả sự nghiêm khắc của bố mẹ đến chuyện mình từng bị quấy rối. Jimin thấy em khóc đến thương tâm như vậy cũng không tránh được đau lòng mà ôm em an ủi

- Không sao đâu Jungkookie. Tụi mình vẫn sẽ ở đây

- Thật cảm ơn cậu Jiminie.... Nhưng cậu có thể đừng nói cho ai biết chuyện này được không?

- Kể cả HoSeok và TaeHyung sao?

- Phải

- Nhưng mà.... Thôi được rồi. Vậy thì cậu cùng chụp chung với mình một tấm hình nhé? Kỉ niệm ấy

- Được

Hai người nhìn vào camera điện thoại của Jimin rồi chụp mấy tấm hình. Sau đó với sự giục giã của chú tài xế Jungkook liền chia tay Jimin mà về nhà. Jimin nhìn theo chiếc xe lăn bánh rời đi sau đó mỉm cười cảm thán

- Jungkookie quả là đẹp thật. Mình sẽ rửa mấy tấm rồi tặng cho cậu ấy một tấm.

----
Hôm nay là cuối tuần nhưng bố mẹ Jungkook vẫn không có ở nhà, em đã có hẹn đi chơi cùng Jimin và hai người còn lại. Dẫu biết làm trái lời là sai nhưng em cũng muốn được vui vẻ. Em muốn được sống chứ không muốn tồn tại như một cỗ máy móc.

Bốn người hẹn nhau ở công viên trò chơi, họ chơi hết trò này đến trò kia và cuối cùng dừng lại ở trò tàu lượn siêu tốc. Em vốn chưa chơi bao giờ nên rất sợ, TaeHyung thấy vậy liền lên tiếng trấn an

- Không sao đâu Jungkookie. Anh sẽ ngồi bên cạnh em mà, nếu sợ quá thì hãy nhắm mắt lại rồi nắm chặt tay anh là được

Em nghe vậy trong tim lại len lỏi một chút cảm xúc ấm áp. Em mỉm cười nhìn TaeHyung rồi lại nghĩ thầm trong lòng

- "TaeHyungie hình như em thích anh mất rồi... À không, thích từ lần đầu gặp mới phải"

Trên tàu, khác với sự gào hét của JiMin và HoSeok ở ghế sau thì ở ghế trên TaeHyung vẫn cầm chặt tay Jungkook mà nhìn em. Jungkook không hét không phải vì không sợ mà là vì em sợ quá nên cứng cả miệng. Nhìn khuôn mặt em nhiều sắc thái khiến anh không khỏi buồn cười mà siết chặt tay em hơn một chút.

Sau khi trò chơi kết thúc thì Jungkook được TaeHyung dìu vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo, anh đứng sau vỗ nhẹ lên lưng em liên tục hỏi thăm

- Em thấy thế nào rồi?

- Em đỡ rồi. Cảm ơn anh nha

- Sao lúc nào em cũng nói cảm ơn thế hả? Đừng khách sáo như vậy

- Vâng

Hai người đi ra chỗ Jimin và Hoseok rồi cả bọn cùng nhau đi đến một quán ăn vặt ở bên ngoài khu vui chơi. Mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ, nói đúng hơn là trêu Jungkook về vụ tàu siêu tốc hồi nãy thì bỗng nhiên có ai đó gọi Jungkook với giọng hết sức giận dữ.

- Jeon Jungkook?

- M... Mẹ?

" Chát"

Không nói không rằng bà tặng cho em một cái bạt tai trước mặt mọi người và.... Trước mặt TaeHyung. Em bất ngờ đưa ánh mắt ngạc nhiên ngập nước lên nhìn bà. Từ bé đến lớn mặc dù vô tâm với em là vậy, nghiêm khắc là vậy nhưng chưa một lần bà đánh em, nhưng lần này ...

- Thưa cô, có chuyện gì cô bình tĩnh nói chứ tại sao lại đánh em ấy như vậy?

- Cậu im. Con tôi thì tôi tự biết dạy

Sau khi quát TaeHyung xong thì mẹ Jeon liền túm chặt cổ tay em kéo đi về hướng chiếc xe đắt tiền kia. Chưa bao giờ em cảm thấy sợ mẹ mình như thế này. Lần này có lẽ... Mẹ của em đã thật sự rất giận rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net