Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm về Jungkook đã suy nghĩ rất nhiều về hành động của mình. Chỉ cần hết ngày mai thôi em lại sẽ rời khỏi nơi đây, sẽ quên đi tất cả mọi chuyện và quên đi một người tên Kim TaeHyung. Thật chất em muốn về để trả thù người đàn ông đã làm mẹ em đau khổ nhưng tại sao mọi chuyện lại đi sai hướng? Không những em chưa làm gì được Jeon thị mà bây giờ còn vướng vào mối tơ lòng này. Em đã suy nghĩ rất nhiều rằng có khi nào lựa chọn của mình là sai? Nhưng chẳng phải người trước đây người gây ra tất cả mọi tổn thương cho em là anh sao? Người khiến cho em trở nên như bây giờ cũng là anh và.... Ji Hoon. Em không biết trước đây Ji Hoon có ý tốt cho em hay không nhưng em hiện tại vẫn rất hận cậu, hận cả mẹ của cậu nữa. Suy nghĩ miên man một lúc em dần thiếp đi với tư tưởng rằng " Chỉ cần hết ngày mai thôi mọi thứ sẽ quay lại như ba năm gần đây "

-----

Ở trong căn phòng tối TaeHyung không ngừng điên cuồng uống rượu. Căn phòng này kể từ khi em đi nó luôn được anh cẩn thận dọn dẹp, từng vị trí của đồ vật trong phòng anh cũng không muốn thay đổi chút nào hết. Ấy vậy mà hôm nay đây, sau khi em nói lời chia tay với mình thì anh đã về nhà khóc lóc la hét ầm ĩ. Thậm chí là đập nát hết mọi thứ trong phòng. Ngay lúc này đây, xung quanh anh là một mớ hỗn độn, cũng giống như tâm trạng anh hiện tại vậy.

Anh đã tự hỏi rằng số phận có phải trêu ngươi anh? Anh đã sống như cái xác không hồn khi em biển mất khỏi đây, anh đã sống như một gã điên, một người không có lí do để tồn tại trên cuộc đời này suốt ba năm trời. Để rồi ngày hôm ấy anh gặp lại em, em như soi sáng cho anh, em như một vầng trăng rọi xuống nơi tăm tối là anh. Cứ tưởng rằng bản thân mình sẽ có cơ hội bù đắp cho em nhưng thật không ngờ rằng tuy em mất trí nhưng có lẽ nỗi đau anh mang cho em quá lớn khiến em không muốn chấp nhận mình lần nào nữa.

Nằm nấc nghẹn ở giữa căn phòng hỗn độn anh vẫn muốn thề rằng. Cho dù có làm bất cứ điều gì đi nữa thì nhất định anh sẽ níu em lại cho bằng được, nhất định không để em quay về Mỹ.

-----

Sáng sớm hôm sau Jungkook hẹn Jimin đi chơi một hôm xem như là kỉ niệm cuối cùng của nhau trước khi tạm biệt. Lúc biết được quyết định của em thì cậu đã khóc rất nhiều. Cậu hỏi tại sao mới nhận được nhau mà lại phải chia tay rồi? Có phải là làm cho cậu buồn chết không? Jungkook khi ấy chỉ biết mỉm cười mà nói

- Mình vẫn còn một ngày mà, ngày hôm nay mình sẽ dành thời gian cho mình cậu thôi đó.

Jimin tuy chấp nhận nhưng vẫn còn sụt sùi một lúc rất lâu. Jungkook tuy cẫn chưa nhớ ra cậu nhưng em rất có hảo cảm với con người lùn lùn này. Khác với cảm giác khó chịu khi gặp Ji Hoon thì khi gặp Jimin em thật sự cảm thấy rất thích cậu. Không biết lí do tại sao nhưng có lẽ là do hai người từng chơi thân với nhau trước đây chăng?

Đang đi chơi với Jimin được một lúc thì điện thoại của Jungkook lại kêu. Nhìn thấy tên trên màn hình thì em liền đi ra chỗ khác nói chuyện.

- Anh Nam Joon, Em nghe nè anh

- Có bất ngờ cho nhóc con nhà em đây. Anh đã mua được 40% cổ phiếu Jeon thị rồi.

- Thật sao ạ? Ôi, anh làm cách nào thế?

- Anh làm theo cách của Nam Joon. Chủ tịch công ty RM. Hahaha

- Anh là nhất nhất luôn. Em cảm ơn anh nhiều nhé, ngày mai về đấy em sẽ hậu tạ sau.

- Được rồi anh cúp máy đây, hẹn gặp lại vào ngày mai.

- Vâng ạ

Jungkook tắt máy xong rồi ngước lên bầu trời. Đôi mắt em u ám không rõ cảm xúc gì cả.

- Jeon thị sao? Tất cả những gì mẹ tôi phải chịu..... Tôi phải ép các người nếm mùi vị đau đớn hơn gấp nhiều lần.

Đang suy nghĩ mông lung thì JiMin chạy đến mang theo hai chai nước trên tay. Em nhận lấy rồi cảm ơn cậu sau đó nói

- Cảm ơn cậu trước đây và hiện tại đã làm bạn với mình. Ngày mai nhất định phải ra sân bay tiễn mình đấy

- Nhưng mà mình thật sự không muốn cậu đi chút nào. Hay là hãy kêu mẹ cậu về đây ở đi, mình có thể nuôi được cả hai người luôn đấy.

- Haha đồ ngốc này, nếu có cơ hội mình sẽ quay lại thăm cậu. Và cậu cũng có thể qua Mỹ thăm mình mà phải không? À còn nữa, mình cũng muốn cậu giúp mình gửi lời cảm ơn và tạm biết với Hoseok nha.

- Cậu đi mà nói

- Jiminie, Jungkookie

Đấy, vừa nhắc tào tháo là tào tháo có mặt. Hoseok đến để đưa Jimin về. Trước khi tạm biệt hai người họ Jungkook đã cảm ơn và nói hết những gì lúc nãy em nhờ Jimin nói. Sau khi hai người họ về Jungkook lại một lần nữa đi dạo sông Hàn. Lúc này Suga có gọi điện thoại cho em nhưng khi định trả lời điện thoại thì em lại chần chừ rồi từ chối cuộc gọi. Có lẽ lúc này em chỉ muốn một mình thôi, qua đêm nay em sẽ bỏ lại tất cả hỗn độn trong đầu mình để ngày mai trở đi cuộc đời em chỉ sẽ còn những người thân yêu chờ em bên Mỹ.

Cứ tưởng đi dạo một mình sẽ được bình yên nhưng có lẽ em đã sai khi em lỡ đi sâu vào một con đường vắng gần đó. Trước mắt em là một nhóm thanh niên bặm trợn, vì không muốn rắc rối nên em chỉ muốn quay đầu để về nhà nhưng không, một tên nào đó đã túm vai em kéo lại sau đó bọn họ liền ngáng đường em. Với tính cách hiện tại của em thì tất nhiên em sẽ cau mày sau đó trợn mắt lên nói.

- Tránh ra

- Ô được thôi, đưa tiền đây thì bọn anh sẽ tránh ra cho em đi

- Nếu không thì?

- Thì hôm nay chú em đừng hòng lành lặn rời khỏi đây.

Jungkook ngước mặt lên cười khẩy một cái sau đó liền đạp vào bụng tên đối diện khiến hắn lùi xa mấy bước. Thấy đồng bọn của mình bị đánh thì mấy tên khác cũng nhanh chóng tiến đến đánh em. Tuy lúc đầu em cũng có thể đánh trả nhưng mà em cũng chỉ là một người bình thường thôi, huống gì một mình em đánh lại đến 4,5 tên một lúc. Vì không để ý em đã bị chúng dùng gậy đánh vào đầu nhưng may mắn là vì do đánh được một lúc có vẻ tên đó cũng kiệt sức nên lực không mạnh lắm. Tuy là vậy nhưng đầu của em lại trở nên choáng váng đau đến lợi hại. Những hình ảnh mờ mờ ảo ảo khiến em như phát điên lên lúc này vậy. Em đứng ngơ ra đó mặc kệ bọn chúng đang làm gì thì đột nhiên ở phía sau có tiếng kêu của ai đó và ngay lập tức lưng của em được bao phủ bởi một vòng tay ấm áp. Mặc kệ cơn đau như phá nát đầu em thì em vẫn cố gắng quay lại xem sao.

Trước mắt em TaeHyung đang dần dần trượt xuống nhưng tại sao lại vậy? Em hoang mang ngước mắt lên nhìn một tên gần đó đang cầm một con dao bị nhuốm bởi máu đỏ thì em mới chợt nhận ra rằng.... Kim TaeHyung đã đỡ cho em một nhát dao

Sau khi thấy bọn thanh niên kia vì lỡ đâm người mà bỏ chạy thì em mới ngồi phịch xuống ôm lấy anh. Nói thật thì bản thân em hiện tại cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu nhưng nhìn người đang nằm trong lòng mình như vậy lại khiến trái tim em đau đến nghẹn lại. Giọng em run run an ủi con người trước mắt mà bật khóc

- Kim TaeHyung, đồ ngốc này sao lại làm như vậy? Anh đừng sợ nha... Tôi... Tôi sẽ gọi người đến cứu.

Đang lúc định gọi cho cấp cứu thì Suga lại gọi điện thoại đến. Em gấp gáp nghe điện thoại chỉ để lại một câu rồi cũng lâm vào hôn mê

- Anh Suga... Cứu... Cứu.....

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net