Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong phòng trại giam Jungkook và ông Jeon ngồi cách nhau qua một tấm kính. Đã hai tuần trôi qua tương đương với việc ông Jeon cũng đã ngồi trong này được hai tuần rồi. Nhìn ông tiều tụy xơ xác thấy rõ. Ngước mắt lên nhìn em ông đau lòng nói

- Jungkookie à, ta xin lỗi con... Vì tất cả

- Người ông nên xin lỗi là mẹ tôi

- Ta biết con rất hận người cha này phải không? Ta thật sự rất thấy xấu hổ khi phải ngồi đối diện nói chuyện với con trong hoàn cảnh này.

- Cha? Ông nghĩ tôi vẫn xem ông là cha sao? Ông xem, từ bé đến lớn ông làm gì cho tôi rồi? Chẳng phải người nuôi tôi lớn lên, người lo cho tôi đầy đủ điều kiện ăn học là mẹ tôi sao?

- Ta xin lỗi con vì tất cả. Ta....

- Xin lỗi? Thì được gì? Liệu nếu ông không ngồi ở đây thì ông có cảm thấy hối hận không? Ông có biết gì không? Cuộc đời tôi cảm thấy thật chán ghét khi phải mang họ và dòng máu của ông.

Để lại một câu vô tình đó cho ông Jeon. Jungkook đứng dậy bỏ đi nhưng khi vừa ra khỏi trại giam em lại gặp Ji Hoon. Nhìn thấy đôi mắt cậu sưng húp lên như vậy có lẽ là vì đang khóc cho người mẹ cũng đang bị bắt giữ về tội trùng hôn của mình.

Thấy em Ji Hoon vội chạy lại níu lấy em với hy vọng rằng em cho cậu cơ hội nói chuyện với mình một lần. Jungkook cảm thấy 3 phần chán ghét, 7 phần phiền phức mà cau mày nói

- Cậu muốn gì?

- Jungkook à, làm ơn có thể rút đơn kiện được không? Làm ơn kêu họ thả mẹ mình và dượng ra được không? Dù gì ông ấy cũng là bố của cậu mà

" Chát"

Jungkook tức giận cho Ji Hoon một bạt tai sau đó túm chắc lấy cổ tay của cậu mà gằn lên

- Park Ji Hoon. Ông ta là bố của cậu, không phải của tôi nên cẩn thận lời nói. Cậu cảm thấy thế nào? Có phải hận tôi lắm không hả? Tôi đã phá nát gia đình hạnh phúc của cậu thế kia mà.

- Mình... Jungkook à...

- Ngậm miệng lại đi, cậu càng ngày càng làm tôi chán ghét câu hơn. Làm ơn đi... Tránh xa tôi và người thân của tôi ra bởi dù cậu có làm thế nào thì tôi cũng không giúp gì cho cậu đâu

- Jungkook à... Jungkook.... hức...hức. Làm ơn giúp mình đi mà

Ji Hoon bất lực ngồi khụy xuống khóc nhìn theo bóng lưng em khuất dần. Cậu đau khổ vì mẹ mình bị bắt nhưng cậu không có quyền hay tư cách giận Jungkook bởi vì tất cả những gì sảy ra với mẹ và dượng của mình thì thật sự.... Họ xứng đáng bị như vậy.

Jungkook hậm hực đi đến bệnh viện, hôm nay là ngày TaeHyung xuất viện cho nên mọi người cũng tới đón anh. Vừa vào phòng thì không thấy anh đâu nên em định đi tìm thì nghe thấy tiếng nước bên trong phòng thì em liền biết anh đang làm gì. Được một lúc sau anh bước ra ngoài với bộ đồ thể thao cũng là lúc Suga và Y/n túm tay nhau vui vẻ đi vào. Jungkook nhìn anh rồi lại nhìn hai người kia sau đó giả vờ ngạc nhiên bịt chặt miệng mình lại, trợn mắt lên nói

- Hai người đã đến mức như thế này rồi ư? Ui chao...

- Jeikey đừng có mà trêu em. Chả phải anh với Kim TaeHyung cũng vậy rồi à?

Nghe Y/n nói vậy Jungkook mỉm cười thích thú đi đến ôm lấy eo của TaeHyung mà nói

- Ai bảo anh với TaeHyung cũng như vậy? Bọn anh như thế này từ nhiều năm trước rồi nhé

Thấy em nói vậy TaeHyung cũng phì cười vuốt tóc em sau đó hôn lên trán em một cái rồi nói

- Đúng vậy, bọn anh đã như thế này từ lâu rồi nhé. Chỉ tại anh ngu ngốc nên đánh mất Jungkookie ba năm thôi.

- Hừ, các người cứ ở đó mà tình tứ. Em với Suga đi làm thủ tục xuất viện cho anh rể nhé

Nghe thấy từ anh rể phát ra từ miệng Y/n thì TaeHyung lại khoái chí gật gật đầu mỉm cười hài lòng. Sau khi hai người họ đi khuất thì anh dìu em lại giường ngồi sau đó xoa xoa đầu em hỏi

- Jungkookie của anh vừa đi đâu về vậy?

- Em đến nhà giam để yêu cầu cảnh sát ở đó đến bắt anh.

- Tại sao?

- Tại anh dám trắng trợn cướp trái tim của em

- Em cũng làm vậy với anh rồi mà

- Ừ ha.

Jungkook cười tươi rồi rúc vào lòng anh hít hít mùi sữa tắm của anh. Sau đó ngước mắt lên rồi lại hướng lên hôn nhẹ lên môi anh hai cái rồi mới thì thào

- Em đã đi gặp ông ấy. Em đã nói nặng lời với ông ấy rất nhiều.

TaeHyung không nói gì vẫn cứ ôm em và xoa xoa lưng em và chờ để nghe em nói tiếp.

- Sau khi ra khỏi nhà giam em cũng đã gặp Ji Hoon- Thấy động tác vuốt lưng mình của TaeHyung không có gì thay đổi em lại nói tiếp.

- Cậu ấy đã cầu xin em tha cho ông ấy và mẹ của cậu nhưng em đã mắng Ji Hoon và tặng cho cậu ta một cái bạt tai.

Nghe đến đây TaeHyung đã dừng lại động tác của mình. Thấy Jungkook ngạc nhiên nhìn mình thì anh lại nâng mặt em lên đặt vào đôi môi kia một nụ hôn rồi nói.

- Anh luôn tôn trọng quyết định của em Jungkookie. Anh cũng không cần biết ngoài kia em đối xử với người khác như thế nào cả, chỉ cần ở bên cạnh anh. Em vẫn mãi là một Jungkook vui vẻ lạc quan và đặc biệt phải yêu Kim TaeHyung thật nhiều là được rồi.

- TaeHyung...

Thấy khóe mắt người nhỏ rưng rưng anh lại nhẹ hôn lên mắt em một cái sau đó rời xuống môi để tiến vào một nụ hôn sâu.

- Ối giời ơi, thế này thì còn gì là mắt của hai người già này nữa nhỉ chị xui

Nghe thấy tiếng của mẹ mình Jungkook mới giật mình rời khỏi anh sau đó lại nhìn hai người mới bước vào mà xấu hổ lí nhí

- Mẹ, bác Kim....

- Cái gì mà bác? Gọi mẹ dần luôn đi con trai ngoan

Nghe mẹ mình nói vậy TaeHyung gật đầu mỉm cười hài lòng nói

- Mẹ Kim nói chí phải

Khắp căn phòng chỉ nghe tiếng cười vui vẻ của cả bốn người bên trong. Quá khứ đau buồn thì sao chứ? Nhiều nước mắt, tổn thương thì sao chứ? Chỉ cần hiện tại em có anh, có gia đình, có bạn bè thì với em tất cả những điều đó là quá đủ rồi.

-----

Tối đến tại Kim gia khắp căn phòng khách ồn ào náo nhiệt. Hôm nay là ngày TaeHyung xuất viện nên mọi người quyết định mở một buổi tiệc ăn mừng. Ở đây không có ai xa lại cả mà chỉ có ông bà Kim, mẹ Jeon, cặp Ho Seok và Jimin, Suga và Y/n... Và cả nhân vật chính là TaeHyung và người thương của anh... Jeon Jungkook. Mọi người đang ăn uống vui vẻ thì bỗng nhiên có chuông cửa nên Y/n đã đi ra mở. Không biết là ai mà chỉ nghe thấy tiếng Y/n hét lên vui sướng rồi sau đó cô đi vào cùng hai người theo sau đó chính là Kim Nam Joon và Kim Seok Jin. Thấy hai người đầu tiên là mọi người bất ngờ sau đó Jungkook đã chạy đến ôm lấy hai người

- Hai người về mà không báo cho em và mọi người biết.

- Anh đã bảo Suga không báo vì muốn tạo cho mọi người bất ngờ, đặc biệt là có thể chứng kiến một màn hạnh phúc thế này đây

Nghe Nam Joon nói thì Seok Jin cũng mỉm cười mà nói theo

- Phải đó, bây giờ tụi anh cũng muốn nhập tiệc.

Gia đình vui lại càng vui, mọi người ăn uống no say xong ai về phòng đó. Dù gì biệt thự nhà Kim gia cũng rất là rộng và nhiều phòng nha. Jungkook và TaeHyung nằm ở trên giường ôm lấy nhau. Cả hai đều ngà ngà say vì hôm nay vui quá nên đã uống hơi nhiều. Em đưa tay vào trong áo anh xoa xoa vết sẹo đang lành dần theo thời gian mà bĩu môi

- Thật xấu xí.

- Vậy hả?

- Nhưng nó ở trên cơ thể anh nên em cũng yêu nói.

TaeHyung nghe vậy mỉm cười sau đó để trán mình cụng vào trán em rồi thì thầm.

- Cảm ơn Jungkookie của anh vì đã quay về, cảm ơn em vì đã yêu anh một lần nữa. Jungkookie.... Cảm ơn em vì tất cả.

Jungkook mỉm cười hôn lên môi anh một cái rồi lại mỉm cười nói

- Kim TaeHyung... Cảm ơn anh vì đã xuất hiện.

------
UyenMin1110 Còn một chap nữa là end rồi nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net